Hãy Cầu Xin Tôi Đi

H

2024-09-21 19:34:27

Sống như một gái điếm, mục tiêu tiếp theo của cô ấy là trở thành một gái điếm tự do.

Grace theo nhịp điệu của Winston đang tiến vào bên trong, nhẹ nhàng siết chặt và thả lỏng phần cơ bên trong. Lần này, cô không nhắm mắt mà tập trung đọc sắc mặt của Winston.

“Ư...”

Nhanh chóng nắm được cách thức, Grace giữ chặt cơ bên dưới khi Winston rút dương vật ra. Sự co bóp chặt chẽ của cô kéo căng phần da bao quanh đầu dương vật, khiến điểm nhạy cảm của nó bị cọ xát mạnh mẽ.

“Ha, kỹ năng điều khiển cơ dưới của em hôm nay khác hẳn hôm qua đấy.”

Winston cất tiếng, giọng đầy ngạc nhiên khi thấy Grace nỗ lực làm điều mà anh không ngờ tới. Và như thường lệ, anh tiếp tục chế nhạo cô một cách tàn nhẫn.

“Đúng rồi, cứ tiếp tục như vậy. Giỏi lắm. Thật không ngờ em lại biết ứng dụng cái cách mà hôm qua ta đã dạy em dùng miệng để mút.”

Những lớp da trần sát vào nhau, dính chặt bởi mồ hôi. Winston ôm chặt lấy cô như muốn nghiền nát cô, duy trì những cú thúc hông mạnh bạo. Dương vật của anh vừa chạm đến đáy sâu của cô đã nhanh chóng rút ra, cọ xát mạnh mẽ dọc theo thành âm đạo.

Không thể phủ nhận rằng Grace đang làm rất tốt. Nhịp độ của Winston dường như trở nên bất thường, giống như lúc trước khi anh đạt đỉnh tối qua. Điều đó có nghĩa là cơ thể anh đang mất kiểm soát, bị khoái cảm áp đảo.

Miệng anh cũng như mất kiểm soát, liên tục ngấu nghiến môi Grace, và lưỡi anh đâm sâu vào khoang miệng cô một cách tham lam.

“Ha, cảm giác thật tuyệt. Em đang làm rất tốt đấy.”

Nói đi, nói nhiều vào. Trong cuộc chiến này, người chiến thắng sẽ là mình.

Grace tràn đầy hy vọng về việc sớm được tự do, cô bắt đầu lắc hông và đẩy mạnh vào dương vật của Winston. Khi ấy, những ngón tay dài của anh lại len lỏi vào giữa khung xương chậu của cô.

“Ư... Không được! Đó là gian lận!”

“Quy tắc phải được đặt ra từ trước chứ.”

Tay cô bị trói chặt, không thể gạt bỏ tay anh đang mải miết vuốt ve hột le của cô. Dù cố gắng đẩy người để tránh né tay anh, nhưng cô vẫn bị thân hình của Winston đè lên.

Những ngón tay anh di chuyển một cách tàn nhẫn. Hột le, vốn đã căng phồng lên vì cọ xát liên tục, bây giờ bắt đầu rung động mạnh mẽ.

“Không...”

Grace cố nắm chặt tay để móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cắn chặt răng để kiềm chế cảm giác khoái cảm đang dâng lên, nhưng vô ích.

Mỗi cú thúc mạnh của anh khiến cho cơ dưới của cô co lại một cách không kiểm soát. Winston dường như đã hiểu rõ cơ thể của cô, khi anh tiếp tục nhắm vào một điểm cụ thể mà không ngừng tấn công.

"Phập."

“Huh….huh…!”

Winston đè cô xuống, liên tục dồn sức vào những cú thúc mạnh mẽ.

“Dừng lại...”

Grace chỉ mong rằng mình có thể chịu đựng được khoái cảm này, để dành chiến thắng.

Nhưng cơ thể cô đã không còn dưới sự kiểm soát của chính mình nữa. Những cú siết chặt vô thức, không phải để kích thích anh mà để chống lại cảm giác quá sức chịu đựng, nhưng cơ thể lại tự động co thắt.

“Không được. A... Không…”

“Không được gì? Cứ thế mà đi đi.”

“Không! Huh...”

Cuối cùng, khi dương vật của anh đâm vào sâu nhất có thể, cảm giác khoái cảm dâng trào đến tận cằm, Grace không thể chống lại nổi nữa. Trên mặt bàn đẫm mồ hôi của mình, cô rung lên mạnh mẽ, toàn thân run rẩy, và hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm.

Không còn gì ngoài một sự thất bại đầy khoái cảm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Mới thế đã xong rồi sao? Em thua nhanh quá.”

“Huh...”

“Em đã khao khát được nhồi nhét đến thế sao? Không thể nói ra rằng em muốn ta đâm thật sâu vì em là một quý cô. Thật đáng thương.”

Nước mắt lăn dài trên má, bị cái lưỡi nóng bỏng của Winston liếm đi không sót giọt nào.

“Nếu em đã cố gắng giả vờ đấu tranh một chút, ít nhất em cũng có thể giữ được chút thể diện chứ?”

Ngay khi anh rút miệng ra khỏi tai cô, dương vật của Winston cũng rút ra khỏi âm đạo của cô. Khi cái đầu đỏ rực của anh chạm vào bụng dưới của cô, nó ngay lập tức phun ra dòng tinh dịch đặc sệt, trắng xóa.

“Ha…”

Nếp nhăn sâu trên trán của gã kia dần giãn ra. Tuy nhiên, ánh mắt đầy đam mê vẫn chưa hề tắt.

Sau đó, mọi chuyện diễn ra giống hệt như đêm qua trên giường. Cứ đâm vào, rồi lại đâm vào, không ngừng nghỉ.

"Huh... Không... đủ rồi..."

"Để xem Để xem em có thể chịu đựng bao nhiêu."

Winston tiếp tục đề nghị thêm vài cuộc đối đầu nữa. Grace, không thể kháng cự, miễn cưỡng chấp nhận và bị đánh bại thảm hại nhiều lần. Cuối cùng, cô không còn chút sức lực nào để nói rằng mình muốn dừng lại.

Winston nhìn xuống người phụ nữ đang kiệt sức hoàn toàn, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Ngược lại với phần dưới vẫn nóng bỏng, đôi mắt anh giờ đã lạnh như băng.

"Em nghĩ em có thể điều khiển ta theo ý mình, đúng không? Ngay cả bản thân mình em còn không kiểm soát nổi."

Đôi mắt xanh lơ mờ mịt của Grace dần lấy lại tiêu điểm. Khi cô đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Winston, ánh mắt cô dao động.

Anh đã nhận ra tất cả rồi.

Gã đàn ông này đã nhận ra từ đầu rằng Grace đang cố gắng quyến rũ anh để tránh bị tra tấn.

"Em sẽ phải trả giá cho sự táo bạo của mình."

Tôi đã trả giá rồi. Grace chỉ trả lời bằng ánh mắt rồi quay đầu đi.

"Em có biết có bao nhiêu người đã chết dưới tay mẹ em hay những kẻ đã bị hủy hoại cuộc đời tươi đẹp vì bà ấy không? Nếu xếp hàng, chúng sẽ dài từ đây đến cổng biệt thự. Nói cách khác, có một hàng dài những kẻ đang khao khát làm chuyện này với em."

Hãy đưa tôi cho chúng. Hãy đưa tôi ra khỏi đây, ném tôi vào Tổng hành dinh phía Tây hoặc trại giam nơi có những tên đó. Làm ơn, hãy để tôi ra khỏi đây.

Cảnh vật trước mắt cô thay đổi vài lần. Trần nhà đen kịt, cái bàn trơn nhẵn vì mồ hôi, các loại dây thừng, cùm, và dây xích treo trên tường.

"Ha... Quay lại."

Mặt bàn lại rung chuyển vì những cú thúc mạnh mẽ. Trong tầm nhìn lắc lư, Grace nhìn chằm chằm vào tay Winston đang giữ chặt cổ tay mình.

Kim đồng hồ trên cổ tay anh đã chỉ quá giờ tối từ lâu. Bà Winston có lẽ đang nghĩ rằng con trai mình bận rộn với phe phản loạn và bỏ lỡ bữa tối.

'Không sai.'

Cái bàn lạnh giá đã nóng lên từ lâu. Trên mặt kim loại ướt đẫm tinh dịch và dịch nhờn, Winston đè lên cơ thể Grace đang trượt đi, liên tục đâm vào cô.

Hai chân cô yếu ớt buông thõng xuống mép bàn. Mỗi lần như vậy, chiếc xích sắt trĩu nặng trên đôi mắt cá chân lại kéo lê trên sàn, cọ vào da thịt.

Tiếng xích loảng xoảng. Tiếng da thịt ướt át.

Tiếng kim loại khô khốc và âm thanh của da thịt nhầy nhụa chẳng hề hợp nhau chút nào. Trong sự hòa âm hỗn loạn, Grace chỉ có thể nhìn chăm chăm vào bàn tay Winston đang ghì chặt cổ tay mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cả cơ thể lẫn tâm trí cô đều kiệt quệ.

Cùm đã được tháo ra từ lâu, nhưng Grace không thể cử động. Winston đã rời đi sau khi xuất tinh lần cuối, bỏ lại cô trên bàn, chỉ còn đủ sức để thở.

Ánh mắt mơ màng của cô dừng lại ở phòng tắm không có cửa. Trước gương, Winston đang chỉnh lại cà vạt.

Chẳng mấy chốc, anh bước ra khỏi phòng tắm, mùi xà phòng thoảng nhẹ trong không khí. Khi đang mặc chiếc áo khoác treo trên ghế, ánh mắt anh nheo lại.

Chất lỏng trắng sữa vẫn chảy dọc xuống đôi chân vẫn đang run rẩy, nhỏ từng giọt xuống sàn đen. Grace muốn khép chân lại vì xấu hổ, nhưng không còn chút sức lực nào trong đùi.

Tiếng bước chân vang lên khi anh tiến lại gần. Grace gắng gượng quay đầu nhìn và chạm mắt với anh.

Người đàn ông với bộ quân phục chỉnh tề nhìn xuống cô gái vẫn đang thở hổn hển vì khoái cảm cưỡng bức với ánh mắt vô cảm.

Người ngoài nhìn vào có thể nghĩ rằng cô gái này đã tự làm chuyện đó một mình.

Chắc chắn hắn đã báo cáo lên Tổng hành dinh. Tôi sẽ sớm bị chuyển đi đâu đó. Tôi sẽ được giải cứu. Chỉ cần chịu đựng thêm vài ngày nữa.

Grace tự nhủ, lặp lại những lời mà cô đã nghĩ đến khi Winston đang tắm.

"Bữa ăn sẽ được phục vụ ba lần mỗi ngày. Nếu có món gì muốn ăn, hãy nói với lính phụ trách. Vệ sinh là trách nhiệm của em, vì vậy hãy tự làm. Quần áo bẩn hãy giao cho lính khi nhận bữa ăn."

Đôi mắt Grace run lên.

Tại sao anh lại nói điều đó với tôi? Tại sao lại đặt ra những quy tắc không cần thiết cho người chỉ bị giam trong một, hai ngày?

Grace nhìn anh đầy nghi ngờ, nhưng Winston vẫn tiếp tục liệt kê các "quy tắc của phòng tra tấn" bằng giọng điệu lạnh lùng.

"Thẩm vấn và huấn luyện sẽ diễn ra mỗi ngày, trừ khi có gì đó bất ngờ. Ta sẽ đích thân giám sát."

"Huấn luyện...?"

Grace khó khăn lắm mới thốt ra được một câu, và Winston nhếch mép cười.

"Cơ thể em là của một gái điếm cao cấp, nhưng kỹ năng thì thật thảm hại. Ta không biết Tổng chỉ huy của em nghĩ gì mà không dạy dỗ em gì cả. Ta sẽ có nhiều việc phải làm để dạy dỗ em."

"Chờ... chờ đã..."

Cô gắng gượng đứng lên, nhưng Winston đã quay lưng và đi về phía bên kia của cái bàn.

Xoẹt. Chiếc tất rẻ tiền treo trên ghế bị xé toạc không thương tiếc.

"Em sẽ chỉ được mang tất mà tôi mua."

"Winston, đợi đã. Đừng đi. Hãy nói chuyện..."

"Ta đã nói rồi. Em không có quyền ra lệnh cho ta."

Cũng giống như đêm qua, Grace chỉ có thể nhìn theo bóng lưng anh đầy tuyệt vọng khi anh bước đi lạnh lùng.

Đêm qua, và cả hôm nay. Cô đã mong đợi gì ở người đàn ông không ngần ngại ban phát hy vọng rồi tước đoạt nó ngay sau đó?

"Nhưng xin hãy..."

Cánh cửa đóng sầm lại. Tiếng khóa cửa kêu vang.

"Hãy thả ta ra."

Con thú mang mặt nạ của một quý tộc cao quý và một sĩ quan quân đội tài năng, Đại úy Leon Winston, đã rời đi.

Và anh để lại bằng chứng rằng bản thân cũng có dục vọng hoang dã, một người phụ nữ bị giam cầm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hãy Cầu Xin Tôi Đi

Số ký tự: 0