H
2024-11-03 07:29:14
"Cô nàng kẹo ngọt, đưa kẹo của ta ra nào."
Grace trừng mắt nhìn người đàn ông đang cầm điếu xì gà.
Winston ngồi vắt chân trên ghế, trong khi cô ngồi vắt vẻo ở mép bàn, dang rộng đôi chân. Như mọi khi, gã đàn ông ấy thỏa mãn với việc chỉ mình Grace phải cảm thấy nhục nhã, để thỏa mãn những ham muốn lệch lạc của hắn.
"Tiền đã trả rồi. À, không cần trả lại đâu."
Đầu điếu xì gà chỉ vào viền của chiếc tất đen. Một tờ tiền giấy cứng ngắc được nhét giữa chiếc tất và đùi của cô. Số tiền ghi trên tờ giấy lớn đến mức không thể chỉ để mua một viên kẹo.
Nếu là một cô nàng bán kẹo trong quán cabaret, chắc Grace đã mừng rỡ với món hời này. Nhưng với người bị giam cầm như cô, số tiền lớn không chỉ vô ích mà còn là một sự sỉ nhục.
Hơn nữa, việc hắn gọi cô là cô nàng kẹo ngọt chẳng khác gì coi cô như một cái máy bán hàng tự động.
Người đàn ông gõ nhẹ vào đồng hồ trên cổ tay trái, thúc giục. Grace trừng mắt nhìn hắn trong khi di chuyển bàn tay che giữa hai chân.
"Huh…."
Ngay khi cô ấn vào "nút máy bán hàng" tròn trịa đang nhô lên, cơ thể cô giật nảy lên. Cảm giác bụng dưới bị siết chặt. Những viên kẹo ẩn trong cơ thể va vào nhau kêu leng keng, cảm giác như chúng đang va đập trong da thịt.
Nhưng không có viên kẹo nào có dấu hiệu sẽ rơi ra ngoài.
Nguyên lý hoạt động của cái máy bán kẹo chết tiệt này đã được gã đàn ông giải thích một cách đơn giản. Cô phải nhấn nút cho đến khi cơ thể nhả kẹo ra, đồng nghĩa với việc cô phải đạt đến cực khoái đủ số lần tương ứng với số viên kẹo bên trong.
Grace miễn cưỡng di chuyển ngón tay, mắt vẫn không rời khỏi gã đàn ông đang ngồi đối diện. Winston, đang chỉ chăm chăm nhìn giữa hai chân cô, nở nụ cười khi mắt họ giao nhau, cắn chặt điếu xì gà trên miệng. Trông hắn thật thích thú.
"Phải rồi, vốn dĩ hắn là loại người như thế."
Chỉ một lúc trước, sự dịu dàng của hắn đã khiến cô quên mất điều đó.
Winston ngả lưng vào ghế, nhìn cô một cách lười biếng. Tư thế ấy, nếu không phải là ghế sắt rẻ tiền, trông hắn chẳng khác nào đang thoải mái tựa vào một chiếc ghế da cao cấp.
Hắn chỉ mặc chiếc quần đen bằng vải len, để trần nửa trên, nhưng không hề toát ra vẻ thô thiển. Đôi vai rộng và cơ bụng rắn chắc, không chút mỡ thừa, như những đường nét điêu khắc tinh xảo, lại khiến hắn trông oai vệ như một bức tượng.
Chính vì thế, việc cô phải rên rỉ trong cơn khoái lạc bản năng với đôi chân dang rộng khiến Grace càng cảm thấy bản thân thấp hèn hơn.
Người đàn ông ấy hiểu điều đó hơn ai hết và không bao giờ bỏ lỡ cơ hội chế nhạo cô.
"Ah, huh…."
Grace dùng tay trái che miệng, cúi đầu xuống trong khi tay kia vẫn đang kích thích giữa hai chân. Đột nhiên, gã đàn ông đứng dậy. Hắn cúi xuống và nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay đang che miệng cô.
Nụ hôn ấy giống như cái cách lịch thiệp mà người ta thường làm với một quý cô, nhưng ánh mắt hắn chứa đầy sự chế giễu thay vì tôn trọng.
"Một cô công chúa cao quý của hoàng tộc, cũng là người phụ nữ của Tổng tư lệnh vĩ đại, lại đang trình diễn một màn tự sướng như một cô vũ nữ hết thời trong khu vui chơi trước mặt thằng lợn hèn mọn của chế độ quân chủ này."
Winston trở lại ghế và ngồi xuống.
"Ta không thể không cảm thấy tiếc nuối."
Đây là lần đầu tiên Grace chứng kiến có người vừa nói lời "tiếc nuối" vừa cười khinh bỉ như vậy.
"Thứ hết thời thì nên vứt bỏ đi."
"Em vẫn còn mơ mộng hão huyền."
Hắn cười khẩy rồi ra hiệu về phía giữa hai chân cô. Để thoát khỏi cảnh này, cách duy nhất là hoàn thành nó càng nhanh càng tốt. Grace nghiến răng và di chuyển tay nhanh hơn.
Tuy nhiên, ánh mắt ngày càng săm soi của hắn trở nên khó chịu không thể chịu nổi. Nhìn vào đôi mắt đầy vẻ chế nhạo và khoái lạc của hắn khiến cảm giác thăng hoa trong cô vụt tắt, như một ngọn lửa bị dội nước lạnh.
Chưa kịp khép chân lại vì quá xấu hổ, Winston đã vươn tay ra. Đầu điếu xì gà đỏ rực của hắn gần như chạm vào phần da non bên trong đùi Grace, nhưng ngay khi gần kề thì hắn dừng lại.
"Không thích làm máy bán kẹo, thì có muốn làm gạt tàn không?"
Trước khi lời cảnh cáo đầy đe dọa ấy kết thúc, Grace đã vội vàng dang chân ra. Hắn ngậm điếu xì gà lại, rồi dùng mũi giày đen đẩy mạnh bắp chân cô đang lủng lẳng ở mép bàn, khiến đôi chân cô càng mở rộng thêm.
"Em làm giỏi lắm mà. Hôm nay bị sao thế?"
Nhưng hôm nay không giống những lần trước. Khi cơn khoái lạc dữ dội đến mức cô quên đi mình là ai, cảm giác lúc đó hoàn toàn khác với bây giờ. Mỗi khi thoát khỏi khoảnh khắc đó và lấy lại ý thức, Grace luôn đỏ bừng mặt trong xấu hổ và hối hận.
"Hừ, biết không… ta sẽ giết anh. Chặt đầu anh!"
Leon cười khẽ. Cô gái cúi đầu lẩm bẩm lời nguyền rủa, nhưng trên đầu lại đeo cà vạt của hắn như một chiếc nơ.
Hắn không thấy sợ mà chỉ thấy đáng yêu.
Cô dường như không thể tập trung khi hắn đứng trước mặt, nhắm mắt lại và vội vã kích thích âm vật của mình. Trò chơi giả vờ như chỉ có một mình dường như cũng có hiệu quả. Chất dịch nhờn từ âm đạo bắt đầu chảy ra, làm ướt phần dưới của cô, và khe thịt hé mở. Qua khe đỏ hồng đó, một viên kẹo đỏ tươi ló ra.
"Nó đang ra đấy. Cố thêm chút nữa nào, em yêu."
Leon khuyến khích cô như thể đang cổ vũ vợ mình trong phòng sinh. Ngay khi viên kẹo lộ ra ngoài, nó lại bị hút ngược vào bên trong.
"Đồ điên khùng..."
Cô gái rủa thầm, còn Leon chỉ cười khẽ.
"Chuyện đơn giản như vậy mà cũng không làm nổi. Thật đáng thất vọng."
Hắn ném điếu xì gà vào gạt tàn rồi cầm chai rượu lên. Khi hắn uống một ngụm rượu mạnh, yết hầu phồng to lên và di chuyển rõ rệt.
Ngay khi đặt chai rượu xuống, hắn cúi xuống giữa hai chân của Grace. Cảm giác môi ẩm ướt chạm vào âm đạo khiến cô rùng mình.
"Anh đang làm gì vậy… huh!"
Cảm giác một miếng thịt mềm mại thọc vào sâu trong bụng dưới vừa lạ lẫm vừa kích thích. Ngay khi đầu lưỡi của hắn xoáy quanh bên trong, Grace không thể chịu đựng nổi.
"Huh, dừng lại!"
Không giống như những cú thúc bạo lực trước đây, đầu lưỡi của hắn khéo léo mơn trớn từng điểm nhạy cảm, khiến cô run rẩy như có một vết nứt chạy dọc cơ thể. Cô sợ cảm giác khoái lạc âm thầm đó.
Khi đầu lưỡi của hắn thâm nhập sâu hơn và bất ngờ rút ra, cô cảm thấy một sự khác biệt hoàn toàn. Đầu lưỡi ấy trước đó chỉ mơn man giờ trở nên gấp rút, quét qua quét lại bên trong, phát ra âm thanh ướt át.
"Haa, bẩn thỉu thật..."
Cơ thể cô run lên không kiểm soát được. Thành âm đạo của cô co thắt, và những viên kẹo bên trong bắt đầu kêu leng keng.
Cô không còn sức để đẩy đầu hắn ra nữa. Thực ra, cô đã tự buông thả.
Tầm nhìn của cô lấp lóe liên tục. Dù đầu lưỡi của hắn nhẹ nhàng, từng cơn khoái cảm vẫn tràn ngập khiến cô thở dốc. Cô cảm thấy ghê tởm chính mình khi đang tận hưởng cái trò bệnh hoạn này, nhưng không thể dừng lại.
Cuối cùng, chiếc lưỡi tìm thấy mục tiêu. Đầu lưỡi xoắn lại và cuốn viên kẹo ra ngoài. Khi viên kẹo vừa lăn ra khỏi âm đạo, nó lập tức được Leon ngậm vào miệng.
Hắn hôn âm đạo của cô như thể đang hôn môi, rồi đứng dậy. Nhìn vào khuôn mặt mệt mỏi của cô, hắn nở một nụ cười mãn nguyện và cúi xuống.
Môi họ chạm vào nhau. Cái lưỡi đã từng lướt qua bên trong cô giờ quét qua môi và má cô. Vị cherry và rượu rum lan tỏa trong miệng cô, khiến mũi cô cay xè.
Hắn đẩy viên kẹo đã thấm đầy dịch của cô vào miệng cô rồi rời môi ra. Hắn nhẹ nhàng vén lại tóc rối trên trán cô như thể đang chăm sóc cho người yêu.
Bàn tay hắn vươn ra sau lưng và lấy chiếc ví.
"Thêm một viên nữa."
Lại một lần nữa, cô bị đối xử như gái làng chơi. Một tờ tiền mới được nhét vào viền tất của cô.
Thật sự, không thể nào yêu nổi con người này.
Hắn còn "tử tế" đến mức đặt tay cô trở lại giữa hai chân cô. Grace nhìn hắn bằng ánh mắt vô cảm, giống như nhìn một sinh vật không phải con người. Hắn hôn nhẹ lên gò má đang phồng lên vì viên kẹo trong miệng, rồi kéo môi xuống cổ cô.
Chiếc áo sơ mi trượt xuống khỏi vai cô. Môi hắn bắt đầu di chuyển khắp vùng da trắng mịn trên ngực, để lại những dấu đỏ rải rác như chữ ký.
"Ưm…"
Cô có thể cảm thấy hơi men làm tê liệt các giác quan, nhưng mỗi khi hắn mút mạnh phần thịt mềm trên ngực, cơn say lập tức tan biến, và những cảm giác bén nhọn trở lại.
Chiếc áo sơ mi của cô dần dần bị cởi bỏ. Khi bàn tay hắn dừng lại ở hõm sâu trên bụng cô, hắn đẩy nhẹ vai cô xuống, khiến cô ngả người ra phía sau.
Ngay sau đó, hắn lấy chai rượu và nhỏ từng giọt rượu caramel xuống rốn cô. Khi rượu tràn đầy rốn, hắn cúi xuống và bắt đầu liếm lấy nó.
"Đồ biến thái…"
Leon Winston giống như một con quái vật được nặn ra từ sự kết hợp của trí thông minh, hành động và dục vọng méo mó, nhưng bên ngoài lại khoác lên vỏ bọc tao nhã của một con người.
Grace trừng mắt nhìn người đàn ông đang cầm điếu xì gà.
Winston ngồi vắt chân trên ghế, trong khi cô ngồi vắt vẻo ở mép bàn, dang rộng đôi chân. Như mọi khi, gã đàn ông ấy thỏa mãn với việc chỉ mình Grace phải cảm thấy nhục nhã, để thỏa mãn những ham muốn lệch lạc của hắn.
"Tiền đã trả rồi. À, không cần trả lại đâu."
Đầu điếu xì gà chỉ vào viền của chiếc tất đen. Một tờ tiền giấy cứng ngắc được nhét giữa chiếc tất và đùi của cô. Số tiền ghi trên tờ giấy lớn đến mức không thể chỉ để mua một viên kẹo.
Nếu là một cô nàng bán kẹo trong quán cabaret, chắc Grace đã mừng rỡ với món hời này. Nhưng với người bị giam cầm như cô, số tiền lớn không chỉ vô ích mà còn là một sự sỉ nhục.
Hơn nữa, việc hắn gọi cô là cô nàng kẹo ngọt chẳng khác gì coi cô như một cái máy bán hàng tự động.
Người đàn ông gõ nhẹ vào đồng hồ trên cổ tay trái, thúc giục. Grace trừng mắt nhìn hắn trong khi di chuyển bàn tay che giữa hai chân.
"Huh…."
Ngay khi cô ấn vào "nút máy bán hàng" tròn trịa đang nhô lên, cơ thể cô giật nảy lên. Cảm giác bụng dưới bị siết chặt. Những viên kẹo ẩn trong cơ thể va vào nhau kêu leng keng, cảm giác như chúng đang va đập trong da thịt.
Nhưng không có viên kẹo nào có dấu hiệu sẽ rơi ra ngoài.
Nguyên lý hoạt động của cái máy bán kẹo chết tiệt này đã được gã đàn ông giải thích một cách đơn giản. Cô phải nhấn nút cho đến khi cơ thể nhả kẹo ra, đồng nghĩa với việc cô phải đạt đến cực khoái đủ số lần tương ứng với số viên kẹo bên trong.
Grace miễn cưỡng di chuyển ngón tay, mắt vẫn không rời khỏi gã đàn ông đang ngồi đối diện. Winston, đang chỉ chăm chăm nhìn giữa hai chân cô, nở nụ cười khi mắt họ giao nhau, cắn chặt điếu xì gà trên miệng. Trông hắn thật thích thú.
"Phải rồi, vốn dĩ hắn là loại người như thế."
Chỉ một lúc trước, sự dịu dàng của hắn đã khiến cô quên mất điều đó.
Winston ngả lưng vào ghế, nhìn cô một cách lười biếng. Tư thế ấy, nếu không phải là ghế sắt rẻ tiền, trông hắn chẳng khác nào đang thoải mái tựa vào một chiếc ghế da cao cấp.
Hắn chỉ mặc chiếc quần đen bằng vải len, để trần nửa trên, nhưng không hề toát ra vẻ thô thiển. Đôi vai rộng và cơ bụng rắn chắc, không chút mỡ thừa, như những đường nét điêu khắc tinh xảo, lại khiến hắn trông oai vệ như một bức tượng.
Chính vì thế, việc cô phải rên rỉ trong cơn khoái lạc bản năng với đôi chân dang rộng khiến Grace càng cảm thấy bản thân thấp hèn hơn.
Người đàn ông ấy hiểu điều đó hơn ai hết và không bao giờ bỏ lỡ cơ hội chế nhạo cô.
"Ah, huh…."
Grace dùng tay trái che miệng, cúi đầu xuống trong khi tay kia vẫn đang kích thích giữa hai chân. Đột nhiên, gã đàn ông đứng dậy. Hắn cúi xuống và nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay đang che miệng cô.
Nụ hôn ấy giống như cái cách lịch thiệp mà người ta thường làm với một quý cô, nhưng ánh mắt hắn chứa đầy sự chế giễu thay vì tôn trọng.
"Một cô công chúa cao quý của hoàng tộc, cũng là người phụ nữ của Tổng tư lệnh vĩ đại, lại đang trình diễn một màn tự sướng như một cô vũ nữ hết thời trong khu vui chơi trước mặt thằng lợn hèn mọn của chế độ quân chủ này."
Winston trở lại ghế và ngồi xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta không thể không cảm thấy tiếc nuối."
Đây là lần đầu tiên Grace chứng kiến có người vừa nói lời "tiếc nuối" vừa cười khinh bỉ như vậy.
"Thứ hết thời thì nên vứt bỏ đi."
"Em vẫn còn mơ mộng hão huyền."
Hắn cười khẩy rồi ra hiệu về phía giữa hai chân cô. Để thoát khỏi cảnh này, cách duy nhất là hoàn thành nó càng nhanh càng tốt. Grace nghiến răng và di chuyển tay nhanh hơn.
Tuy nhiên, ánh mắt ngày càng săm soi của hắn trở nên khó chịu không thể chịu nổi. Nhìn vào đôi mắt đầy vẻ chế nhạo và khoái lạc của hắn khiến cảm giác thăng hoa trong cô vụt tắt, như một ngọn lửa bị dội nước lạnh.
Chưa kịp khép chân lại vì quá xấu hổ, Winston đã vươn tay ra. Đầu điếu xì gà đỏ rực của hắn gần như chạm vào phần da non bên trong đùi Grace, nhưng ngay khi gần kề thì hắn dừng lại.
"Không thích làm máy bán kẹo, thì có muốn làm gạt tàn không?"
Trước khi lời cảnh cáo đầy đe dọa ấy kết thúc, Grace đã vội vàng dang chân ra. Hắn ngậm điếu xì gà lại, rồi dùng mũi giày đen đẩy mạnh bắp chân cô đang lủng lẳng ở mép bàn, khiến đôi chân cô càng mở rộng thêm.
"Em làm giỏi lắm mà. Hôm nay bị sao thế?"
Nhưng hôm nay không giống những lần trước. Khi cơn khoái lạc dữ dội đến mức cô quên đi mình là ai, cảm giác lúc đó hoàn toàn khác với bây giờ. Mỗi khi thoát khỏi khoảnh khắc đó và lấy lại ý thức, Grace luôn đỏ bừng mặt trong xấu hổ và hối hận.
"Hừ, biết không… ta sẽ giết anh. Chặt đầu anh!"
Leon cười khẽ. Cô gái cúi đầu lẩm bẩm lời nguyền rủa, nhưng trên đầu lại đeo cà vạt của hắn như một chiếc nơ.
Hắn không thấy sợ mà chỉ thấy đáng yêu.
Cô dường như không thể tập trung khi hắn đứng trước mặt, nhắm mắt lại và vội vã kích thích âm vật của mình. Trò chơi giả vờ như chỉ có một mình dường như cũng có hiệu quả. Chất dịch nhờn từ âm đạo bắt đầu chảy ra, làm ướt phần dưới của cô, và khe thịt hé mở. Qua khe đỏ hồng đó, một viên kẹo đỏ tươi ló ra.
"Nó đang ra đấy. Cố thêm chút nữa nào, em yêu."
Leon khuyến khích cô như thể đang cổ vũ vợ mình trong phòng sinh. Ngay khi viên kẹo lộ ra ngoài, nó lại bị hút ngược vào bên trong.
"Đồ điên khùng..."
Cô gái rủa thầm, còn Leon chỉ cười khẽ.
"Chuyện đơn giản như vậy mà cũng không làm nổi. Thật đáng thất vọng."
Hắn ném điếu xì gà vào gạt tàn rồi cầm chai rượu lên. Khi hắn uống một ngụm rượu mạnh, yết hầu phồng to lên và di chuyển rõ rệt.
Ngay khi đặt chai rượu xuống, hắn cúi xuống giữa hai chân của Grace. Cảm giác môi ẩm ướt chạm vào âm đạo khiến cô rùng mình.
"Anh đang làm gì vậy… huh!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảm giác một miếng thịt mềm mại thọc vào sâu trong bụng dưới vừa lạ lẫm vừa kích thích. Ngay khi đầu lưỡi của hắn xoáy quanh bên trong, Grace không thể chịu đựng nổi.
"Huh, dừng lại!"
Không giống như những cú thúc bạo lực trước đây, đầu lưỡi của hắn khéo léo mơn trớn từng điểm nhạy cảm, khiến cô run rẩy như có một vết nứt chạy dọc cơ thể. Cô sợ cảm giác khoái lạc âm thầm đó.
Khi đầu lưỡi của hắn thâm nhập sâu hơn và bất ngờ rút ra, cô cảm thấy một sự khác biệt hoàn toàn. Đầu lưỡi ấy trước đó chỉ mơn man giờ trở nên gấp rút, quét qua quét lại bên trong, phát ra âm thanh ướt át.
"Haa, bẩn thỉu thật..."
Cơ thể cô run lên không kiểm soát được. Thành âm đạo của cô co thắt, và những viên kẹo bên trong bắt đầu kêu leng keng.
Cô không còn sức để đẩy đầu hắn ra nữa. Thực ra, cô đã tự buông thả.
Tầm nhìn của cô lấp lóe liên tục. Dù đầu lưỡi của hắn nhẹ nhàng, từng cơn khoái cảm vẫn tràn ngập khiến cô thở dốc. Cô cảm thấy ghê tởm chính mình khi đang tận hưởng cái trò bệnh hoạn này, nhưng không thể dừng lại.
Cuối cùng, chiếc lưỡi tìm thấy mục tiêu. Đầu lưỡi xoắn lại và cuốn viên kẹo ra ngoài. Khi viên kẹo vừa lăn ra khỏi âm đạo, nó lập tức được Leon ngậm vào miệng.
Hắn hôn âm đạo của cô như thể đang hôn môi, rồi đứng dậy. Nhìn vào khuôn mặt mệt mỏi của cô, hắn nở một nụ cười mãn nguyện và cúi xuống.
Môi họ chạm vào nhau. Cái lưỡi đã từng lướt qua bên trong cô giờ quét qua môi và má cô. Vị cherry và rượu rum lan tỏa trong miệng cô, khiến mũi cô cay xè.
Hắn đẩy viên kẹo đã thấm đầy dịch của cô vào miệng cô rồi rời môi ra. Hắn nhẹ nhàng vén lại tóc rối trên trán cô như thể đang chăm sóc cho người yêu.
Bàn tay hắn vươn ra sau lưng và lấy chiếc ví.
"Thêm một viên nữa."
Lại một lần nữa, cô bị đối xử như gái làng chơi. Một tờ tiền mới được nhét vào viền tất của cô.
Thật sự, không thể nào yêu nổi con người này.
Hắn còn "tử tế" đến mức đặt tay cô trở lại giữa hai chân cô. Grace nhìn hắn bằng ánh mắt vô cảm, giống như nhìn một sinh vật không phải con người. Hắn hôn nhẹ lên gò má đang phồng lên vì viên kẹo trong miệng, rồi kéo môi xuống cổ cô.
Chiếc áo sơ mi trượt xuống khỏi vai cô. Môi hắn bắt đầu di chuyển khắp vùng da trắng mịn trên ngực, để lại những dấu đỏ rải rác như chữ ký.
"Ưm…"
Cô có thể cảm thấy hơi men làm tê liệt các giác quan, nhưng mỗi khi hắn mút mạnh phần thịt mềm trên ngực, cơn say lập tức tan biến, và những cảm giác bén nhọn trở lại.
Chiếc áo sơ mi của cô dần dần bị cởi bỏ. Khi bàn tay hắn dừng lại ở hõm sâu trên bụng cô, hắn đẩy nhẹ vai cô xuống, khiến cô ngả người ra phía sau.
Ngay sau đó, hắn lấy chai rượu và nhỏ từng giọt rượu caramel xuống rốn cô. Khi rượu tràn đầy rốn, hắn cúi xuống và bắt đầu liếm lấy nó.
"Đồ biến thái…"
Leon Winston giống như một con quái vật được nặn ra từ sự kết hợp của trí thông minh, hành động và dục vọng méo mó, nhưng bên ngoài lại khoác lên vỏ bọc tao nhã của một con người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro