Cùng nhau
LinhKhue
2024-08-22 14:04:18
Jinna đã tỉnh ngộ và không chịu nghe lời bất kì ai nữa, ngồi dậy và soạn vali cho hết đồ vào bên trong.
"Con sẽ đến ở với cô ấy"
"Con mau đứng lại, nếu con đi thì cô ấy cũng mất việc và con cũng chẳng có đồng nào bỏ túi đâu"
Jinna có hơi sựng người lại, bây giờ còn quá nhỏ để gọi là có thể lo cho nàng.
"Mẹ muốn gì"
"Quản lí tốt công ty và kí hợp đồng với đối tác thì mẹ sẽ để cô ta yên, còn nếu con làm trái ý mẹ thì cô ấy có còn việc hay không mẹ sẽ không chắc"
"Được, vậy mẹ hứa sẽ không đến làm phiền cô ấy nữa"
"Nếu con làm tốt"
Cuối cùng Jinna vẫn bị kéo lại sống cùng với bà và tiếp quản công ty cùng với chị mình.
Jinna soạn đồ bỏ lại vào tủ và chuẩn bị đồ mới để đến gặp nàng.
"Con đi đâu kệ con, mẹ đừng quan tâm. Miễn con làm tốt những gì con đã nói với mẹ"
Nói dõng dạc và rời đi chẳng đợi bà nói thêm câu nào nữa, Jinna nhanh chóng chạy xe đến gặp nàng.
Vẫn là 20 phút đến nhà nàng, ấn chuông cửa đợi nàng ra."Vợ aaa~"
Nàng có chút đứng hình, cảm giác như Jinna đã trở lại và nhớ lại mọi thứ.
"Jinna, sao em đến đây giờ này. Đầu em sao vậy"
"Em biết hết mọi chuyện rồi, em nhớ được mọi chuyện rồi"
Nhã Uyên không nói gì, nước mắt bắt đầu ở khóe mắt mà chảy xuống. Ôm Jinna vào lòng vuốt ve như một lời an ủi.
"Ngoan ngoan, không khóc. Đứa trẻ ngoan của tôi"
"Em xin lỗi, em xin lỗi, cô chịu thiệt nhiều rồi"
"Ngoan, tôi không sao. Tôi vẫn ở đây đợi em"
"Em không nghĩ mẹ làm vậy với em, mẹ hại em và mẹ bắt ép em làm bàn cân cho bà ấy"
Nàng vẫn dỗ dành vuốt tấm lưng mà nàng hằng nhung nhớ, nàng vẫn dịu dàng như thế.
"Ngoan, chạy xe vào nhà rồi vào đây với tôi"
Jinna ngoan ngoãn nghe lời, chạy xe vào đổ ở trước sân nhà nàng.
"Được rồi vào nhà thôi, ngoan không khóc nữa nha chưa"
"Em xin lỗi, là lỗi do em. Cô đừng bỏ em nha, còn về việc của mẹ em sẽ giải quyết"
"Tôi sẽ không bỏ em, đừng sợ. Nhóc con mệt rồi đúng không, không khóc nữa đầu em sẽ nhức thêm đó"
"Cô không giận em vì đã quên đi cô khoảng thời gian ấy sao"
"Không, vì không phải do em gây ra. Chuyện ngoài ý muốn mà, tôi không bỏ em được"
Cả hai ôm nhau khóc thút thít với nhau, người dỗ người khóc. Chẳng hiểu sao qua chuyện này cả hai lại thấu hiểu nhau và thương nhau nhiều hơn.
"Em chắc sẽ không nói chuyện với mẹ chứ"
"Không sao, bà ấy sẽ không ép buộc chúng ta nữa đâu. Em đã hứa hẹn với bà ấy rồi nên cô cứ yên tâm"
"Hay chúng ta...
"Không, chúng ta sẽ không dừng lại gì hết. Em không để cô phải rời xa em đâu"
"Nhưng chúng ta khổ nhiều rồi, chúng ta nên giải thoát cho nhau"
"Cô đừng như vậy, em sẽ giải quyết được mà. Cô vừa nói không bỏ em mà"
Nàng không muốn phải nhìn Jinna khổ sở đến như thế, không muốn bắt Jinna phải chọn giữa hiếu và tình.
"Em..."
Jinna không để cho cô nói thêm câu nào nữa, Jinna chồm đến và hôn vào môi Nhã Uyên.
"Em không cho cô nói bậy nữa""Nhưng...
Vẫn là nhào đến hôn vào môi nàng, lần này hôn sâu hơn khi nảy. Cũng không có dấu hiệu dứt ra, nàng kéo Jinna vào chìm vô nụ hôn ấy. Đã lâu rồi họ chưa có cảm giác này, nên lần này Nhã Uyên không muốn bỏ lỡ nữa.
Những tiếng hôn ái muội phát ra bên trong căn phòng khách, cả hai dần biết đã đi gần quá giới hạn nên Jinna đã bế Nhã Uyên lên phòng.
"Tôi yêu em"
Giọng nói kèm với tiếng thở ái muội phát ra từ Nhã Uyên khiến Jinna phấn khích hơn, trên chiếc giường ấy có hai con người dần cởi bỏ quần áo.
"Bé con hôm nay hóa hổ à"
Nàng nói giọng khiêu khích để tăng kích thích với Jinna, quần áo của nàng không còn trên người nữa.
Jinna nhẹ nhàng hôn lên từng thớ da miếng thịt của nàng, người nàng dần cong lên theo những tiếng hôn ấy.
"um...Jinna aaa~"
Giọng nói nàng dần trở nên mê muội hơn quyến rũ hơn, căn phòng ngập trong sự ái muội tỏa ra khắp căn phòng ấy.
Cả đêm bà Trịnh không thấy Jinna trở về, liền biết được và đoán được ngay là đang ở đâu không cần suy đoán."Ông mau chở tôi đến nhà cô ta đi"
"Bà không nhớ bà đã hứa gì với nó sao, bà muốn con bé ra đi một lần nữa hả"
Bà nghĩ lại nên cũng đành ngậm ngùi rồi thôi, không đi nữa.
Bà đâu biết được con gái bà đang "tập thể dục" với Nhã Uyên rồi, làm sao mà về được. Đêm nay chắc hơi dài với họ rồi.
Cả hai người dần dần hòa hợp và trở nên như một, một đêm đầy ngọt ngào khi mọi thứ đều đã được giải quyết. Và cũng chính là lần đầu mà Nhã Uyên trao đi cho Jinna mọi thứ kể cả việc cô ấy có thiệt thòi hay không.
"Em yêu cô"
"Tôi cũng yêu em"
Mọi thứ dường như chậm lại cho đôi trẻ vậy.
"Hãy để em làm vợ cô"
"Không là em thì tôi cũng sẽ chẳng để ai chen vào"
Cả hai quấn cùng tấm chăn và nằm đấy thấu hiểu nhau hơn sau khi lâm trận xong.
"Mai cô đến trường đúng không?"
"Đúng rồi""Mai em đến công ty, em học buổi chiều thôi nha.
"Được rồi tôi đợi em"
Cứ quấn lấy nhau như vậy và chìm vào giấc ngủ, sau một đêm giông bão có yên bình có đến khi nào họ có được hạnh phúc thì chắc hẳn bà Trịnh cũng sẽ đồng ý tác hợp cho hai đứa mà thôi.
*Nếu không có em thì tôi không sống nổi nữa đâu, cuộc sống tôi có em rồi*
"Con sẽ đến ở với cô ấy"
"Con mau đứng lại, nếu con đi thì cô ấy cũng mất việc và con cũng chẳng có đồng nào bỏ túi đâu"
Jinna có hơi sựng người lại, bây giờ còn quá nhỏ để gọi là có thể lo cho nàng.
"Mẹ muốn gì"
"Quản lí tốt công ty và kí hợp đồng với đối tác thì mẹ sẽ để cô ta yên, còn nếu con làm trái ý mẹ thì cô ấy có còn việc hay không mẹ sẽ không chắc"
"Được, vậy mẹ hứa sẽ không đến làm phiền cô ấy nữa"
"Nếu con làm tốt"
Cuối cùng Jinna vẫn bị kéo lại sống cùng với bà và tiếp quản công ty cùng với chị mình.
Jinna soạn đồ bỏ lại vào tủ và chuẩn bị đồ mới để đến gặp nàng.
"Con đi đâu kệ con, mẹ đừng quan tâm. Miễn con làm tốt những gì con đã nói với mẹ"
Nói dõng dạc và rời đi chẳng đợi bà nói thêm câu nào nữa, Jinna nhanh chóng chạy xe đến gặp nàng.
Vẫn là 20 phút đến nhà nàng, ấn chuông cửa đợi nàng ra."Vợ aaa~"
Nàng có chút đứng hình, cảm giác như Jinna đã trở lại và nhớ lại mọi thứ.
"Jinna, sao em đến đây giờ này. Đầu em sao vậy"
"Em biết hết mọi chuyện rồi, em nhớ được mọi chuyện rồi"
Nhã Uyên không nói gì, nước mắt bắt đầu ở khóe mắt mà chảy xuống. Ôm Jinna vào lòng vuốt ve như một lời an ủi.
"Ngoan ngoan, không khóc. Đứa trẻ ngoan của tôi"
"Em xin lỗi, em xin lỗi, cô chịu thiệt nhiều rồi"
"Ngoan, tôi không sao. Tôi vẫn ở đây đợi em"
"Em không nghĩ mẹ làm vậy với em, mẹ hại em và mẹ bắt ép em làm bàn cân cho bà ấy"
Nàng vẫn dỗ dành vuốt tấm lưng mà nàng hằng nhung nhớ, nàng vẫn dịu dàng như thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngoan, chạy xe vào nhà rồi vào đây với tôi"
Jinna ngoan ngoãn nghe lời, chạy xe vào đổ ở trước sân nhà nàng.
"Được rồi vào nhà thôi, ngoan không khóc nữa nha chưa"
"Em xin lỗi, là lỗi do em. Cô đừng bỏ em nha, còn về việc của mẹ em sẽ giải quyết"
"Tôi sẽ không bỏ em, đừng sợ. Nhóc con mệt rồi đúng không, không khóc nữa đầu em sẽ nhức thêm đó"
"Cô không giận em vì đã quên đi cô khoảng thời gian ấy sao"
"Không, vì không phải do em gây ra. Chuyện ngoài ý muốn mà, tôi không bỏ em được"
Cả hai ôm nhau khóc thút thít với nhau, người dỗ người khóc. Chẳng hiểu sao qua chuyện này cả hai lại thấu hiểu nhau và thương nhau nhiều hơn.
"Em chắc sẽ không nói chuyện với mẹ chứ"
"Không sao, bà ấy sẽ không ép buộc chúng ta nữa đâu. Em đã hứa hẹn với bà ấy rồi nên cô cứ yên tâm"
"Hay chúng ta...
"Không, chúng ta sẽ không dừng lại gì hết. Em không để cô phải rời xa em đâu"
"Nhưng chúng ta khổ nhiều rồi, chúng ta nên giải thoát cho nhau"
"Cô đừng như vậy, em sẽ giải quyết được mà. Cô vừa nói không bỏ em mà"
Nàng không muốn phải nhìn Jinna khổ sở đến như thế, không muốn bắt Jinna phải chọn giữa hiếu và tình.
"Em..."
Jinna không để cho cô nói thêm câu nào nữa, Jinna chồm đến và hôn vào môi Nhã Uyên.
"Em không cho cô nói bậy nữa""Nhưng...
Vẫn là nhào đến hôn vào môi nàng, lần này hôn sâu hơn khi nảy. Cũng không có dấu hiệu dứt ra, nàng kéo Jinna vào chìm vô nụ hôn ấy. Đã lâu rồi họ chưa có cảm giác này, nên lần này Nhã Uyên không muốn bỏ lỡ nữa.
Những tiếng hôn ái muội phát ra bên trong căn phòng khách, cả hai dần biết đã đi gần quá giới hạn nên Jinna đã bế Nhã Uyên lên phòng.
"Tôi yêu em"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói kèm với tiếng thở ái muội phát ra từ Nhã Uyên khiến Jinna phấn khích hơn, trên chiếc giường ấy có hai con người dần cởi bỏ quần áo.
"Bé con hôm nay hóa hổ à"
Nàng nói giọng khiêu khích để tăng kích thích với Jinna, quần áo của nàng không còn trên người nữa.
Jinna nhẹ nhàng hôn lên từng thớ da miếng thịt của nàng, người nàng dần cong lên theo những tiếng hôn ấy.
"um...Jinna aaa~"
Giọng nói nàng dần trở nên mê muội hơn quyến rũ hơn, căn phòng ngập trong sự ái muội tỏa ra khắp căn phòng ấy.
Cả đêm bà Trịnh không thấy Jinna trở về, liền biết được và đoán được ngay là đang ở đâu không cần suy đoán."Ông mau chở tôi đến nhà cô ta đi"
"Bà không nhớ bà đã hứa gì với nó sao, bà muốn con bé ra đi một lần nữa hả"
Bà nghĩ lại nên cũng đành ngậm ngùi rồi thôi, không đi nữa.
Bà đâu biết được con gái bà đang "tập thể dục" với Nhã Uyên rồi, làm sao mà về được. Đêm nay chắc hơi dài với họ rồi.
Cả hai người dần dần hòa hợp và trở nên như một, một đêm đầy ngọt ngào khi mọi thứ đều đã được giải quyết. Và cũng chính là lần đầu mà Nhã Uyên trao đi cho Jinna mọi thứ kể cả việc cô ấy có thiệt thòi hay không.
"Em yêu cô"
"Tôi cũng yêu em"
Mọi thứ dường như chậm lại cho đôi trẻ vậy.
"Hãy để em làm vợ cô"
"Không là em thì tôi cũng sẽ chẳng để ai chen vào"
Cả hai quấn cùng tấm chăn và nằm đấy thấu hiểu nhau hơn sau khi lâm trận xong.
"Mai cô đến trường đúng không?"
"Đúng rồi""Mai em đến công ty, em học buổi chiều thôi nha.
"Được rồi tôi đợi em"
Cứ quấn lấy nhau như vậy và chìm vào giấc ngủ, sau một đêm giông bão có yên bình có đến khi nào họ có được hạnh phúc thì chắc hẳn bà Trịnh cũng sẽ đồng ý tác hợp cho hai đứa mà thôi.
*Nếu không có em thì tôi không sống nổi nữa đâu, cuộc sống tôi có em rồi*
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro