Người Bí Ẩn Xuấ...
2025-01-03 17:35:04
Trong ánh sáng vàng rực rỡ, một bóng người cao lớn chậm rãi bước ra. Toàn thân ông ta toát lên khí tức của một cao thủ tuyệt đỉnh, khiến không gian xung quanh như ngưng đọng.
Hàn Bạch nheo mắt, giọng nói mang theo sự dè chừng:
Hàn Bạch: "Ngươi là ai? Vì cớ gì xen vào chuyện của Hắc Vân Tông?"
Người bí ẩn không đáp, chỉ liếc qua Hàn Bạch một cái. Cái nhìn ấy lạnh lẽo và đầy sát khí, như muốn nghiền nát mọi thứ. Sau đó, ông ta quay sang Tiêu Nại và Lâm Nguyệt Nhi, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn.
Người bí ẩn: "Tiểu tử, ngươi ổn chứ?"
Tiêu Nại gượng ngồi dậy, cố nở một nụ cười yếu ớt:
Tiêu Nại: "Cũng không tệ lắm. Nhưng mà… ngài là ai vậy?"
Người bí ẩn không trả lời trực tiếp, chỉ nói:
Người bí ẩn: "Ngươi đã sử dụng Dị Hỏa Thanh Nhiên trong khu vực này, khiến ta cảm nhận được. Xem ra, ngọn lửa này đã tìm được chủ nhân xứng đáng."
Lâm Nguyệt Nhi bước đến, lo lắng hỏi:
Lâm Nguyệt Nhi: "Tiền bối, Tiêu công tử bị thương nặng. Xin hãy cứu giúp!"
Người bí ẩn gật đầu, vung tay một cái. Một luồng ánh sáng ấm áp bao phủ lấy Tiêu Nại, làm giảm cơn đau và giúp hắn hồi phục phần nào.
Hàn Bạch Nổi Giận
Hàn Bạch cảm thấy bị xem thường, sát ý dâng trào.
Hàn Bạch: "Ngươi nghĩ mình là ai mà dám can thiệp vào chuyện của Hắc Vân Tông? Coi chừng mất mạng!"
Hắn lao tới, tung ra một chiêu chí mạng bằng Hắc Vân Kiếm, kiếm khí đen kịt xé toạc không gian.
Người bí ẩn chỉ khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng vung tay. Một luồng khí vô hình như núi đè ép xuống, khiến Hàn Bạch bị đánh bay, miệng phun máu.
Người bí ẩn: "Hắc Vân Tông? Các ngươi cũng dám động đến người ta muốn bảo vệ? Trở về nói với tông chủ của ngươi, nếu còn quấy rầy, ta sẽ đích thân đến."
Hàn Bạch hoảng sợ, nhưng không dám nói thêm lời nào. Hắn vội vàng ra hiệu cho thuộc hạ rút lui, trước khi cả đám biến mất vào bóng tối.
Thân Phận Người Bí Ẩn
Khi bọn Hắc Vân Tông rời đi, Tiêu Nại nhịn không được hỏi:
Tiêu Nại: "Tiền bối, ngài thực sự là ai? Tại sao lại giúp chúng tôi?"
Người bí ẩn khẽ cười:
Người bí ẩn: "Ta tên là Lạc Thiên, một tán tu đã sống ở vùng này nhiều năm. Dị Hỏa của ngươi khiến ta chú ý, nhưng ta cũng ấn tượng với tinh thần bảo vệ người khác của ngươi. Vì vậy, ta quyết định giúp một tay."
Tiêu Nại cảm thấy bất ngờ nhưng cũng thầm cảm kích.
Tiêu Nại: "Đa tạ tiền bối. Nếu không có ngài, chúng tôi e rằng không thoát nổi lần này."
Lạc Thiên trầm ngâm một lúc, rồi nói:
Lạc Thiên: "Ngươi có tiềm năng, nhưng còn quá yếu để giữ vững những thứ quý giá như Dị Hỏa. Nếu không muốn bị người khác nhắm vào, ngươi cần mạnh mẽ hơn."
Tiêu Nại: "Ta biết. Nhưng… con đường mạnh lên không dễ dàng."
Lạc Thiên mỉm cười, lấy ra một quyển trục cổ kính:
Lạc Thiên: "Đây là Hỏa Long Tâm Quyết, một công pháp chuyên tu luyện Dị Hỏa. Nếu ngươi có duyên, có thể sử dụng nó để phát huy sức mạnh của ngọn lửa trong tay mình."
Tiêu Nại nhận lấy, ánh mắt sáng lên:
Tiêu Nại: "Cảm ơn tiền bối! Tôi nhất định sẽ trân trọng nó."
Tạm Biệt Lạc Thiên
Sau khi giao công pháp, Lạc Thiên không nói thêm, chỉ dặn dò một câu:
Lạc Thiên: "Hãy nhớ, thế giới này không phải chỉ có tu tiên giả. Còn rất nhiều thế lực mạnh mẽ hơn ngươi tưởng. Đi con đường của mình, nhưng đừng quên bảo vệ người quan trọng."
Ông ta quay người, hòa vào ánh sáng vàng và biến mất.
Lâm Nguyệt Nhi nhìn Tiêu Nại, giọng nói mang chút lo lắng:
Lâm Nguyệt Nhi: "Tiêu công tử, chúng ta nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Hắc Vân Tông sẽ không bỏ qua dễ dàng."
Tiêu Nại gật đầu:
Tiêu Nại: "Đúng vậy. Nhưng trước tiên, ta cần hồi phục hoàn toàn và tìm hiểu công pháp này."
Hành Trình Tiếp Diễn
Hai người rời khỏi khu rừng Tử Vân, tiếp tục hành trình. Trong lòng Tiêu Nại, một ý chí mạnh mẽ trỗi dậy.
Tiêu Nại: "Ta sẽ không để bất kỳ ai uy hiếp ta hoặc những người ta muốn bảo vệ. Nguyệt Nhi, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn."
Hàn Bạch nheo mắt, giọng nói mang theo sự dè chừng:
Hàn Bạch: "Ngươi là ai? Vì cớ gì xen vào chuyện của Hắc Vân Tông?"
Người bí ẩn không đáp, chỉ liếc qua Hàn Bạch một cái. Cái nhìn ấy lạnh lẽo và đầy sát khí, như muốn nghiền nát mọi thứ. Sau đó, ông ta quay sang Tiêu Nại và Lâm Nguyệt Nhi, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn.
Người bí ẩn: "Tiểu tử, ngươi ổn chứ?"
Tiêu Nại gượng ngồi dậy, cố nở một nụ cười yếu ớt:
Tiêu Nại: "Cũng không tệ lắm. Nhưng mà… ngài là ai vậy?"
Người bí ẩn không trả lời trực tiếp, chỉ nói:
Người bí ẩn: "Ngươi đã sử dụng Dị Hỏa Thanh Nhiên trong khu vực này, khiến ta cảm nhận được. Xem ra, ngọn lửa này đã tìm được chủ nhân xứng đáng."
Lâm Nguyệt Nhi bước đến, lo lắng hỏi:
Lâm Nguyệt Nhi: "Tiền bối, Tiêu công tử bị thương nặng. Xin hãy cứu giúp!"
Người bí ẩn gật đầu, vung tay một cái. Một luồng ánh sáng ấm áp bao phủ lấy Tiêu Nại, làm giảm cơn đau và giúp hắn hồi phục phần nào.
Hàn Bạch Nổi Giận
Hàn Bạch cảm thấy bị xem thường, sát ý dâng trào.
Hàn Bạch: "Ngươi nghĩ mình là ai mà dám can thiệp vào chuyện của Hắc Vân Tông? Coi chừng mất mạng!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn lao tới, tung ra một chiêu chí mạng bằng Hắc Vân Kiếm, kiếm khí đen kịt xé toạc không gian.
Người bí ẩn chỉ khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng vung tay. Một luồng khí vô hình như núi đè ép xuống, khiến Hàn Bạch bị đánh bay, miệng phun máu.
Người bí ẩn: "Hắc Vân Tông? Các ngươi cũng dám động đến người ta muốn bảo vệ? Trở về nói với tông chủ của ngươi, nếu còn quấy rầy, ta sẽ đích thân đến."
Hàn Bạch hoảng sợ, nhưng không dám nói thêm lời nào. Hắn vội vàng ra hiệu cho thuộc hạ rút lui, trước khi cả đám biến mất vào bóng tối.
Thân Phận Người Bí Ẩn
Khi bọn Hắc Vân Tông rời đi, Tiêu Nại nhịn không được hỏi:
Tiêu Nại: "Tiền bối, ngài thực sự là ai? Tại sao lại giúp chúng tôi?"
Người bí ẩn khẽ cười:
Người bí ẩn: "Ta tên là Lạc Thiên, một tán tu đã sống ở vùng này nhiều năm. Dị Hỏa của ngươi khiến ta chú ý, nhưng ta cũng ấn tượng với tinh thần bảo vệ người khác của ngươi. Vì vậy, ta quyết định giúp một tay."
Tiêu Nại cảm thấy bất ngờ nhưng cũng thầm cảm kích.
Tiêu Nại: "Đa tạ tiền bối. Nếu không có ngài, chúng tôi e rằng không thoát nổi lần này."
Lạc Thiên trầm ngâm một lúc, rồi nói:
Lạc Thiên: "Ngươi có tiềm năng, nhưng còn quá yếu để giữ vững những thứ quý giá như Dị Hỏa. Nếu không muốn bị người khác nhắm vào, ngươi cần mạnh mẽ hơn."
Tiêu Nại: "Ta biết. Nhưng… con đường mạnh lên không dễ dàng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Thiên mỉm cười, lấy ra một quyển trục cổ kính:
Lạc Thiên: "Đây là Hỏa Long Tâm Quyết, một công pháp chuyên tu luyện Dị Hỏa. Nếu ngươi có duyên, có thể sử dụng nó để phát huy sức mạnh của ngọn lửa trong tay mình."
Tiêu Nại nhận lấy, ánh mắt sáng lên:
Tiêu Nại: "Cảm ơn tiền bối! Tôi nhất định sẽ trân trọng nó."
Tạm Biệt Lạc Thiên
Sau khi giao công pháp, Lạc Thiên không nói thêm, chỉ dặn dò một câu:
Lạc Thiên: "Hãy nhớ, thế giới này không phải chỉ có tu tiên giả. Còn rất nhiều thế lực mạnh mẽ hơn ngươi tưởng. Đi con đường của mình, nhưng đừng quên bảo vệ người quan trọng."
Ông ta quay người, hòa vào ánh sáng vàng và biến mất.
Lâm Nguyệt Nhi nhìn Tiêu Nại, giọng nói mang chút lo lắng:
Lâm Nguyệt Nhi: "Tiêu công tử, chúng ta nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Hắc Vân Tông sẽ không bỏ qua dễ dàng."
Tiêu Nại gật đầu:
Tiêu Nại: "Đúng vậy. Nhưng trước tiên, ta cần hồi phục hoàn toàn và tìm hiểu công pháp này."
Hành Trình Tiếp Diễn
Hai người rời khỏi khu rừng Tử Vân, tiếp tục hành trình. Trong lòng Tiêu Nại, một ý chí mạnh mẽ trỗi dậy.
Tiêu Nại: "Ta sẽ không để bất kỳ ai uy hiếp ta hoặc những người ta muốn bảo vệ. Nguyệt Nhi, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro