Trọng Thương Vì...
2025-01-03 17:35:04
Rời khỏi hang động, Tiêu Nại và Lâm Nguyệt Nhi quyết định men theo rừng Tử Vân để tránh sự truy sát của Hắc Vân Tông. Tuy nhiên, vừa đi được nửa ngày, một nhóm cao thủ đã chặn đường.
Thủ lĩnh Hắc Vân Tông: "Tiêu Nại! Giao Ngọc Tâm Hoa ra đây, ngươi có thể giữ mạng!"
Tiêu Nại: "Lại là câu thoại nhàm chán này. Các ngươi không có câu nào mới hơn à?"
Lâm Nguyệt Nhi kéo tay Tiêu Nại, thì thầm:
Lâm Nguyệt Nhi: "Bọn chúng rất mạnh, có cả cao thủ Nguyên Anh trung kỳ. Chúng ta không thể đối đầu trực diện."
Tiêu Nại: "Ta biết, nhưng chạy không phải phong cách của ta. Nếu không có cách, ta sẽ tạo cơ hội cho nàng rút lui."
Hệ Thống: "Ký chủ, chiến đấu với nhóm này là hành động liều mạng. Đề nghị sử dụng vật phẩm trong cửa hàng để tăng cơ hội sống sót."
Tiêu Nại: "Ngươi nghĩ ta có nhiều điểm vậy à? Còn chưa trả hết nợ từ lần quay may mắn đầu tiên!"
Cuộc chiến khốc liệt
Không có đường lùi, Tiêu Nại kích hoạt Hư Không Bộ Pháp, lao vào giữa bọn địch. Dị Hỏa Thanh Nhiên bùng cháy, tạo thành những đợt tấn công mạnh mẽ.
Tiêu Nại: "Đến đây! Xem các ngươi có thể chịu nổi bao lâu!"
Ngọn lửa xanh rực rỡ thắp sáng khu rừng, nhưng đối thủ của hắn không phải những kẻ tầm thường. Một tên cao thủ Nguyên Anh trung kỳ dùng pháp bảo Hắc Thạch Kiếm, chém ra những đường kiếm khí hủy diệt.
Thủ lĩnh Hắc Vân Tông: "Ngươi chỉ là một tên tiểu tu sĩ! Đừng tưởng có Dị Hỏa là có thể làm loạn!"
Một luồng kiếm khí mạnh mẽ xé toạc không gian, lao thẳng về phía Lâm Nguyệt Nhi.
Lâm Nguyệt Nhi: "Không!"
Không kịp suy nghĩ, Tiêu Nại lao tới, dùng cơ thể mình chắn trước nàng.
Tiêu Nại: "Nguyệt Nhi, cẩn thận!"
Kiếm khí đâm sâu vào vai Tiêu Nại, máu tươi phun ra, nhưng hắn vẫn đứng vững, ánh mắt kiên định.
Lâm Nguyệt Nhi: "Ngươi... tại sao lại làm vậy?!"
Tiêu Nại cười yếu ớt:
Tiêu Nại: "Nàng là đồng đội của ta. Ta không thể để nàng gặp nguy hiểm."
Phản công tuyệt vọng
Dù bị trọng thương, Tiêu Nại không dừng lại. Hắn kích hoạt toàn bộ năng lượng còn lại, đẩy Dị Hỏa Thanh Nhiên lên mức tối đa.
Tiêu Nại: "Nếu các ngươi muốn chết, ta sẽ tiễn tất cả xuống địa ngục!"
Ngọn lửa xanh bùng lên thành một con rồng lửa, lao thẳng vào đám địch. Cả khu rừng như rung chuyển, khiến kẻ địch kinh hãi.
Thủ lĩnh Hắc Vân Tông: "Hắn đang tự đốt cháy sinh mệnh để tăng sức mạnh! Mau rút lui!"
Nhóm người áo đen không dám mạo hiểm, vội vàng rút đi.
Giữa lằn ranh sinh tử
Khi đám người Hắc Vân Tông rút lui, Tiêu Nại ngã khuỵu xuống, hơi thở yếu ớt. Lâm Nguyệt Nhi hoảng hốt chạy đến, đỡ lấy hắn.
Lâm Nguyệt Nhi: "Tiêu Nại! Ngươi không được chết! Nghe ta nói!"
Tiêu Nại: "Ta... vẫn chưa chết dễ thế đâu. Nhưng có lẽ... ta cần nghỉ một chút."
Hệ thống vang lên trong đầu hắn:
Hệ Thống: "Ký chủ rơi vào trạng thái nguy hiểm. Đề nghị sử dụng vật phẩm Đan Dược Hồi Phục Cấp Cao."
Tiêu Nại: "Ngươi... lại muốn lấy điểm của ta sao?"
Hệ Thống: "Đây là trường hợp đặc biệt. Vật phẩm này miễn phí."
Một viên đan dược xuất hiện trong tay Lâm Nguyệt Nhi. Nàng không chần chừ, lập tức cho Tiêu Nại uống.
Tình cảm chớm nở sâu hơn
Sau khi uống đan dược, Tiêu Nại dần hồi phục, nhưng vết thương vẫn còn đau nhức. Lâm Nguyệt Nhi chăm sóc hắn, ánh mắt ngập tràn lo lắng.
Tiêu Nại: "Nàng đừng lo. Ta không dễ chết thế đâu."
Lâm Nguyệt Nhi: "Ngươi đúng là đồ ngốc. Tại sao lại lao vào nguy hiểm như vậy chỉ để bảo vệ ta?"
Tiêu Nại nhìn nàng, khẽ cười:
Tiêu Nại: "Vì ta không muốn mất nàng. Nàng là người quan trọng với ta."
Lâm Nguyệt Nhi bất ngờ, gương mặt nàng thoáng đỏ, nhưng không nói gì. Nàng chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng lau vết máu trên vai hắn.
Trong khoảnh khắc đó, cả hai không cần nói thêm gì, nhưng trái tim họ như gần nhau hơn bao giờ hết.
Bóng tối vẫn rình rập
Khi màn đêm buông xuống, một bóng đen xuất hiện bên rìa khu rừng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía hang động nơi Tiêu Nại và Lâm Nguyệt Nhi đang nghỉ ngơi.
Bóng đen: "Tên nhóc này không đơn giản. Nhưng hắn đã đắc tội Hắc Vân Tông, cái chết chỉ là vấn đề thời gian."
Thủ lĩnh Hắc Vân Tông: "Tiêu Nại! Giao Ngọc Tâm Hoa ra đây, ngươi có thể giữ mạng!"
Tiêu Nại: "Lại là câu thoại nhàm chán này. Các ngươi không có câu nào mới hơn à?"
Lâm Nguyệt Nhi kéo tay Tiêu Nại, thì thầm:
Lâm Nguyệt Nhi: "Bọn chúng rất mạnh, có cả cao thủ Nguyên Anh trung kỳ. Chúng ta không thể đối đầu trực diện."
Tiêu Nại: "Ta biết, nhưng chạy không phải phong cách của ta. Nếu không có cách, ta sẽ tạo cơ hội cho nàng rút lui."
Hệ Thống: "Ký chủ, chiến đấu với nhóm này là hành động liều mạng. Đề nghị sử dụng vật phẩm trong cửa hàng để tăng cơ hội sống sót."
Tiêu Nại: "Ngươi nghĩ ta có nhiều điểm vậy à? Còn chưa trả hết nợ từ lần quay may mắn đầu tiên!"
Cuộc chiến khốc liệt
Không có đường lùi, Tiêu Nại kích hoạt Hư Không Bộ Pháp, lao vào giữa bọn địch. Dị Hỏa Thanh Nhiên bùng cháy, tạo thành những đợt tấn công mạnh mẽ.
Tiêu Nại: "Đến đây! Xem các ngươi có thể chịu nổi bao lâu!"
Ngọn lửa xanh rực rỡ thắp sáng khu rừng, nhưng đối thủ của hắn không phải những kẻ tầm thường. Một tên cao thủ Nguyên Anh trung kỳ dùng pháp bảo Hắc Thạch Kiếm, chém ra những đường kiếm khí hủy diệt.
Thủ lĩnh Hắc Vân Tông: "Ngươi chỉ là một tên tiểu tu sĩ! Đừng tưởng có Dị Hỏa là có thể làm loạn!"
Một luồng kiếm khí mạnh mẽ xé toạc không gian, lao thẳng về phía Lâm Nguyệt Nhi.
Lâm Nguyệt Nhi: "Không!"
Không kịp suy nghĩ, Tiêu Nại lao tới, dùng cơ thể mình chắn trước nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Nại: "Nguyệt Nhi, cẩn thận!"
Kiếm khí đâm sâu vào vai Tiêu Nại, máu tươi phun ra, nhưng hắn vẫn đứng vững, ánh mắt kiên định.
Lâm Nguyệt Nhi: "Ngươi... tại sao lại làm vậy?!"
Tiêu Nại cười yếu ớt:
Tiêu Nại: "Nàng là đồng đội của ta. Ta không thể để nàng gặp nguy hiểm."
Phản công tuyệt vọng
Dù bị trọng thương, Tiêu Nại không dừng lại. Hắn kích hoạt toàn bộ năng lượng còn lại, đẩy Dị Hỏa Thanh Nhiên lên mức tối đa.
Tiêu Nại: "Nếu các ngươi muốn chết, ta sẽ tiễn tất cả xuống địa ngục!"
Ngọn lửa xanh bùng lên thành một con rồng lửa, lao thẳng vào đám địch. Cả khu rừng như rung chuyển, khiến kẻ địch kinh hãi.
Thủ lĩnh Hắc Vân Tông: "Hắn đang tự đốt cháy sinh mệnh để tăng sức mạnh! Mau rút lui!"
Nhóm người áo đen không dám mạo hiểm, vội vàng rút đi.
Giữa lằn ranh sinh tử
Khi đám người Hắc Vân Tông rút lui, Tiêu Nại ngã khuỵu xuống, hơi thở yếu ớt. Lâm Nguyệt Nhi hoảng hốt chạy đến, đỡ lấy hắn.
Lâm Nguyệt Nhi: "Tiêu Nại! Ngươi không được chết! Nghe ta nói!"
Tiêu Nại: "Ta... vẫn chưa chết dễ thế đâu. Nhưng có lẽ... ta cần nghỉ một chút."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hệ thống vang lên trong đầu hắn:
Hệ Thống: "Ký chủ rơi vào trạng thái nguy hiểm. Đề nghị sử dụng vật phẩm Đan Dược Hồi Phục Cấp Cao."
Tiêu Nại: "Ngươi... lại muốn lấy điểm của ta sao?"
Hệ Thống: "Đây là trường hợp đặc biệt. Vật phẩm này miễn phí."
Một viên đan dược xuất hiện trong tay Lâm Nguyệt Nhi. Nàng không chần chừ, lập tức cho Tiêu Nại uống.
Tình cảm chớm nở sâu hơn
Sau khi uống đan dược, Tiêu Nại dần hồi phục, nhưng vết thương vẫn còn đau nhức. Lâm Nguyệt Nhi chăm sóc hắn, ánh mắt ngập tràn lo lắng.
Tiêu Nại: "Nàng đừng lo. Ta không dễ chết thế đâu."
Lâm Nguyệt Nhi: "Ngươi đúng là đồ ngốc. Tại sao lại lao vào nguy hiểm như vậy chỉ để bảo vệ ta?"
Tiêu Nại nhìn nàng, khẽ cười:
Tiêu Nại: "Vì ta không muốn mất nàng. Nàng là người quan trọng với ta."
Lâm Nguyệt Nhi bất ngờ, gương mặt nàng thoáng đỏ, nhưng không nói gì. Nàng chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng lau vết máu trên vai hắn.
Trong khoảnh khắc đó, cả hai không cần nói thêm gì, nhưng trái tim họ như gần nhau hơn bao giờ hết.
Bóng tối vẫn rình rập
Khi màn đêm buông xuống, một bóng đen xuất hiện bên rìa khu rừng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía hang động nơi Tiêu Nại và Lâm Nguyệt Nhi đang nghỉ ngơi.
Bóng đen: "Tên nhóc này không đơn giản. Nhưng hắn đã đắc tội Hắc Vân Tông, cái chết chỉ là vấn đề thời gian."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro