Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
Chương 27
Cẩm Chanh
2024-11-12 17:32:55
Giang Lê Thanh hiểu chuyện gật đầu: “Cô yên tâm, cháu sẽ không nói ra đâu.” Cô thuận thế ôm đống đồ kia vào ngực, còn căn dặn: “Nhưng mà, đi xe máy nguy hiểm lắm ạ, về sau cô đừng để Triệu thiếu gia đi xe máy nữa.”
Nghe cô nói như vậy, nụ cười trên mặt bà Triệu cũng có ba phần tình cảm chân thực: “Cháu đúng là cô bé ngoan. Quả thực cô chú không quản lý Triệu Minh gắt gao, cháu yên tâm, cô sẽ dạy dỗ lại nó, không để cháu bị ấm ức oan uổng đâu.”
Giang Lê Thanh gật đầu, cười ngọt ngào: “Cảm ơn cô ạ.”
Nụ cười của bà Triệu càng tươi hơn, cảm thấy đứa bé này rấ hiểu chuyện, chỉ là…
Bà ta dời mắt đi: “Tóc của cháu…”
Giang Lê Thanh lắc lắc đuôi ngựa màu đỏ, cúi đầu xuống, nét mặt khổ sở: “Cháu có một người bạn bị bệnh máu trắng, muốn trước khi trị xạ được nhuộm tóc một lần, cho nên cháu nhuộm cùng bạn ấy…”
Hệ thống không nhịn được mà lên tiếng mỉa mai: [Người bạn đến từ hư vô hả?]
Giang Lê Thanh không để ý đến hệ thống, tiếp tục bịa chuyện: “Về sau, bạn ấy mất rồi, cháu định nhuộm lại, nhưng mà mấy salon tóc trong thành phố đắt đỏ quá…”
Bà Triệu nghe xong cũng thấy cảm động: “Thanh Thanh, buổi chiều cháu có rảnh không?”
Rất tốt, xưng hô đã trực tiếp từ Tiểu Giang đến Thanh Thanh rồi.
Giang Lê Thanh gật đầu: “Cháu có rảnh ạ.”
Bà Triệu tươi cười: “Vừa khéo hôm nay cô cũng muốn đi làm tóc, nếu cháu không chê thì cùng đi với cô nhé.”
Đương nhiên Giang Lê Thanh sẽ không từ chối, cô nhanh chóng đồng ý.
Bà Triệu đang buồn bực vì không có ai đi cùng, nghe cô nói như vậy cũng thấy vui vẻ hẳn lên, sau đó đoạt lại đống đồ trong ngực Giang Lê Thanh: “Nếu vậy thì đừng cầm mấy thứ này nữa, đều là đồ cũ, để cô dẫn cháu đi dạo phố, mua ít đồ mới nhé.”
Giang Lê Thanh: “?”
Giang Lê Thanh: “??????”
Không phải chứ?
Cô không ghét bỏ đồ cũ mà…
Cuối cùng, trong ánh mắt lưu luyến không rời của Giang Lê Thanh, bà Triệu không hề do dự mà kéo cô xuống lầu.
Biết bà Triệu muốn dẫn Giang Lê Thanh đi dạo phố, giám đốc Triệu không có ý kiến gì, ngược lại, cha Giang lại tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, có lẽ ông ta không ngờ rằng, đứa con gái ông ta luôn luôn chướng mắt này lại lọt vào mắt xanh của bà Triệu.
…
Giang Lê Thanh ăn trưa với bà Triệu, sau đó đi làm tóc và spa toàn thân, buổi chiều lại được dắt tới cửa hàng xa xỉ.
Thật không hổ là nhà giàu, vừa vung tay đã tiêu xài hoang phí.
Vừa muốn bù đắp, vừa muốn bịt miệng Giang Lê Thanh nên bà Triệu đập tiền cho Giang Lê Thanh mà không hề đau lòng chút nào.
Bà ta mua cho cô hai, ba mươi bộ quần áo hàng hiệu, còn có rất nhiều set đồ trang sức và phụ kiện.
Nghe cô nói như vậy, nụ cười trên mặt bà Triệu cũng có ba phần tình cảm chân thực: “Cháu đúng là cô bé ngoan. Quả thực cô chú không quản lý Triệu Minh gắt gao, cháu yên tâm, cô sẽ dạy dỗ lại nó, không để cháu bị ấm ức oan uổng đâu.”
Giang Lê Thanh gật đầu, cười ngọt ngào: “Cảm ơn cô ạ.”
Nụ cười của bà Triệu càng tươi hơn, cảm thấy đứa bé này rấ hiểu chuyện, chỉ là…
Bà ta dời mắt đi: “Tóc của cháu…”
Giang Lê Thanh lắc lắc đuôi ngựa màu đỏ, cúi đầu xuống, nét mặt khổ sở: “Cháu có một người bạn bị bệnh máu trắng, muốn trước khi trị xạ được nhuộm tóc một lần, cho nên cháu nhuộm cùng bạn ấy…”
Hệ thống không nhịn được mà lên tiếng mỉa mai: [Người bạn đến từ hư vô hả?]
Giang Lê Thanh không để ý đến hệ thống, tiếp tục bịa chuyện: “Về sau, bạn ấy mất rồi, cháu định nhuộm lại, nhưng mà mấy salon tóc trong thành phố đắt đỏ quá…”
Bà Triệu nghe xong cũng thấy cảm động: “Thanh Thanh, buổi chiều cháu có rảnh không?”
Rất tốt, xưng hô đã trực tiếp từ Tiểu Giang đến Thanh Thanh rồi.
Giang Lê Thanh gật đầu: “Cháu có rảnh ạ.”
Bà Triệu tươi cười: “Vừa khéo hôm nay cô cũng muốn đi làm tóc, nếu cháu không chê thì cùng đi với cô nhé.”
Đương nhiên Giang Lê Thanh sẽ không từ chối, cô nhanh chóng đồng ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà Triệu đang buồn bực vì không có ai đi cùng, nghe cô nói như vậy cũng thấy vui vẻ hẳn lên, sau đó đoạt lại đống đồ trong ngực Giang Lê Thanh: “Nếu vậy thì đừng cầm mấy thứ này nữa, đều là đồ cũ, để cô dẫn cháu đi dạo phố, mua ít đồ mới nhé.”
Giang Lê Thanh: “?”
Giang Lê Thanh: “??????”
Không phải chứ?
Cô không ghét bỏ đồ cũ mà…
Cuối cùng, trong ánh mắt lưu luyến không rời của Giang Lê Thanh, bà Triệu không hề do dự mà kéo cô xuống lầu.
Biết bà Triệu muốn dẫn Giang Lê Thanh đi dạo phố, giám đốc Triệu không có ý kiến gì, ngược lại, cha Giang lại tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, có lẽ ông ta không ngờ rằng, đứa con gái ông ta luôn luôn chướng mắt này lại lọt vào mắt xanh của bà Triệu.
…
Giang Lê Thanh ăn trưa với bà Triệu, sau đó đi làm tóc và spa toàn thân, buổi chiều lại được dắt tới cửa hàng xa xỉ.
Thật không hổ là nhà giàu, vừa vung tay đã tiêu xài hoang phí.
Vừa muốn bù đắp, vừa muốn bịt miệng Giang Lê Thanh nên bà Triệu đập tiền cho Giang Lê Thanh mà không hề đau lòng chút nào.
Bà ta mua cho cô hai, ba mươi bộ quần áo hàng hiệu, còn có rất nhiều set đồ trang sức và phụ kiện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro