Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
Chương 34
Cẩm Chanh
2024-11-12 17:32:55
Giang Lê Thanh dùng ánh mắt đơn thuần nhìn cô ta, tận tình khuyên bảo: “Nặc Nặc, em yên tâm, chị là một phần của gia đình này, sẽ không làm ra chuyện chia rẽ tình cảm mọi người đâu. Chị làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho em thôi. Em nghĩ xem, nếu Triệu phu nhân hiểu lầm em, sau này em còn giao lưu với nhóm tiểu thư quý tộc kiểu gì? Hơn nữa…” Cô muốn nói lại thôi: “Mẹ cũng sẽ bị mang tiếng…”
Giang Lê Thanh mở miệng ngậm miệng đều là vì người nhà, dáng vẻ đầy nhẫn nhịn.
Giang Nặc Nặc không nói được gì nữa, móng tay được cắt tỉa gọn gàng gần như bấm sâu vào trong thịt.
Cha mẹ Giang không biết suy nghĩ của Giang Nặc Nặc lúc này, chỉ cảm thấy lời Giang Lê Thanh nói rất có lý.
Bây giờ cô đang ở trong một căn phòng nhỏ ở lầu 4, gian phòng kia vốn là phòng chứa đồ, bên cạnh là phòng đàn của Giang Nặc Nặc, còn được đập thông với phòng giải trí.
Nếu người ngoài nhìn vào, quả thực rất khó nói.
Cha Giang lộ vẻ hiền lành, vui mừng vỗ vai Giang Lê Thanh: “Thanh Thanh hiểu chuyện hơn nhiều rồi, trước kia là cha nghĩ không chu đáo.”
Ông ta nói: “Ngày mai cha sẽ gọi đội thi công đến, tranh thủ sửa lại lầu 4 trước khi con vào học.”
Cha Giang ra quyết định rất dứt khoát, mặt giang Nặc Nặc lúc trắng lúc xanh.
“Còn về Nặc Nặc…” Cha Giang liếc nhìn, thấy mắt đứa con gái nuôi ngấn lệ, cuối cùng cũng không nỡ nặng lời, bèn thở dài: “Lần này coi như xong, về sau đừng tùy hứng vậy nữa, mất công làm cho người khác chê cười. Cha sẽ đổi phòng kính trồng hoa ở vườn sau thành phòng đàn, đàn ở đâu mà chẳng là đàn, như nhau cả.”
Giang Nặc Nặc cắn chặt môi, khẽ đáp vâng một tiếng.
Sự việc giải quyết xong xuôi, ai về phòng nấy.
Giang Lê Thanh bước vào thang máy trước, Giang Nặc Nặc nhanh chóng chen vào sau.
Hai mắt cô ta đỏ bừng, cha mẹ không ở đây, cô ta cũng lười ngụy trang, nghiến răng nghiến lợi chất vấn Giang Lê Thanh: “Mày muốn làm gì? Dựa vào đâu mà mày dám xúi giục cha mẹ phá bỏ phòng đàn của tao?”
Giang Lê Thanh dựa lưng vào vách tường.
Cô cao hơn Giang Nặc Nặc, lúc này bày ra dáng vẻ lười nhác, bả vai hơi xuôi xuống, khóe môi khẽ nhếch lên, trông vừa ngả ngớn vừa lạnh lùng.
Dù sao cũng chỉ có 17 tuổi, không ra dáng của người trưởng thành lắm.
Đây mới chỉ là mở đầu, vậy mà đã không giữ nổi bình tĩnh rồi sao?
“Hừ.”
Cô cười lạnh một tiếng.
Giang Lê Thanh đột nhiên tiến lên hai bước, Giang Nặc Nặc sợ hãi lùi lại: “Mày định đánh tao chắc?”
Giang Lê Thanh không đánh cô ta.
Ngón trỏ của Giang Lê Thanh khẽ chạm vào dây chuyền trước ngực cô ta: “Mày?”
Giọng cô hờ hững: “Trong nhà này, đều là của nhà họ Giang, cái gì là của mày?”
Giang Nặc Nặc không ngờ cô lại dám nói như vậy, hai mắt trợn trừng, cánh môi cũng tái đi.
[Cảnh cáo! Thiết lập nhân vật sai hướng!]
Giang Lê Thanh nghĩ đến cuộc đời của mình.
Cô vốn cho rằng bản thân sẽ vĩnh viễn sống như con chuột trong cống ngầm, không nhìn thấy mặt trời.
Cô giãy giụa, cố gắng sống sót.
Giang Lê Thanh mở miệng ngậm miệng đều là vì người nhà, dáng vẻ đầy nhẫn nhịn.
Giang Nặc Nặc không nói được gì nữa, móng tay được cắt tỉa gọn gàng gần như bấm sâu vào trong thịt.
Cha mẹ Giang không biết suy nghĩ của Giang Nặc Nặc lúc này, chỉ cảm thấy lời Giang Lê Thanh nói rất có lý.
Bây giờ cô đang ở trong một căn phòng nhỏ ở lầu 4, gian phòng kia vốn là phòng chứa đồ, bên cạnh là phòng đàn của Giang Nặc Nặc, còn được đập thông với phòng giải trí.
Nếu người ngoài nhìn vào, quả thực rất khó nói.
Cha Giang lộ vẻ hiền lành, vui mừng vỗ vai Giang Lê Thanh: “Thanh Thanh hiểu chuyện hơn nhiều rồi, trước kia là cha nghĩ không chu đáo.”
Ông ta nói: “Ngày mai cha sẽ gọi đội thi công đến, tranh thủ sửa lại lầu 4 trước khi con vào học.”
Cha Giang ra quyết định rất dứt khoát, mặt giang Nặc Nặc lúc trắng lúc xanh.
“Còn về Nặc Nặc…” Cha Giang liếc nhìn, thấy mắt đứa con gái nuôi ngấn lệ, cuối cùng cũng không nỡ nặng lời, bèn thở dài: “Lần này coi như xong, về sau đừng tùy hứng vậy nữa, mất công làm cho người khác chê cười. Cha sẽ đổi phòng kính trồng hoa ở vườn sau thành phòng đàn, đàn ở đâu mà chẳng là đàn, như nhau cả.”
Giang Nặc Nặc cắn chặt môi, khẽ đáp vâng một tiếng.
Sự việc giải quyết xong xuôi, ai về phòng nấy.
Giang Lê Thanh bước vào thang máy trước, Giang Nặc Nặc nhanh chóng chen vào sau.
Hai mắt cô ta đỏ bừng, cha mẹ không ở đây, cô ta cũng lười ngụy trang, nghiến răng nghiến lợi chất vấn Giang Lê Thanh: “Mày muốn làm gì? Dựa vào đâu mà mày dám xúi giục cha mẹ phá bỏ phòng đàn của tao?”
Giang Lê Thanh dựa lưng vào vách tường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cao hơn Giang Nặc Nặc, lúc này bày ra dáng vẻ lười nhác, bả vai hơi xuôi xuống, khóe môi khẽ nhếch lên, trông vừa ngả ngớn vừa lạnh lùng.
Dù sao cũng chỉ có 17 tuổi, không ra dáng của người trưởng thành lắm.
Đây mới chỉ là mở đầu, vậy mà đã không giữ nổi bình tĩnh rồi sao?
“Hừ.”
Cô cười lạnh một tiếng.
Giang Lê Thanh đột nhiên tiến lên hai bước, Giang Nặc Nặc sợ hãi lùi lại: “Mày định đánh tao chắc?”
Giang Lê Thanh không đánh cô ta.
Ngón trỏ của Giang Lê Thanh khẽ chạm vào dây chuyền trước ngực cô ta: “Mày?”
Giọng cô hờ hững: “Trong nhà này, đều là của nhà họ Giang, cái gì là của mày?”
Giang Nặc Nặc không ngờ cô lại dám nói như vậy, hai mắt trợn trừng, cánh môi cũng tái đi.
[Cảnh cáo! Thiết lập nhân vật sai hướng!]
Giang Lê Thanh nghĩ đến cuộc đời của mình.
Cô vốn cho rằng bản thân sẽ vĩnh viễn sống như con chuột trong cống ngầm, không nhìn thấy mặt trời.
Cô giãy giụa, cố gắng sống sót.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro