Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
Chương 38
Cẩm Chanh
2024-11-12 17:32:55
Nghĩ cũng buồn cười, lúc ấy cô muốn lấy lòng cha mẹ, khiến cha mẹ thỏa mãn, biết nhà họ Giang muốn quan hệ tốt với nhà họ Hoắc, bèn chủ động kết bạn với Hoắc Bạch, ngây thơ muốn chơi thân với anh ta, thậm chí còn nịnh nọt anh ta vài lần.
Nhưng Hoắc Bạch xem thường cô.
Lần đầu tiên gặp mặt đã cố ý sai người dội đồ uống vào người cô, vì người nhà, Giang Lê Thanh nhịn, về sau cũng không còn tiếp tục đi trước mặt anh ta lắc lư nữa.
Hình như chuyện này đã khiến Hoắc Bạch hiểu lầm.
Cuối cùng tin đồn thất thiệt truyền đến truyền đi, biến thành Giang Lê Thanh quấn chặt lấy Hoắc Bạch đòi đính hôn, còn nói cô là người hâm mộ Hoắc Bạch chân thành nhất.
Vì tin đồn này mà Giang Lê Thanh bị các bạn học ở trường cô lập suốt một năm.
Hai người này cùng đi từ cửa sau tới.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là đêm qua Giang Nặc Nặc bị cô chọc tức, cho nên sáng sớm đã tìm Hoắc Bạch kể khổ, cuối cùng Hoắc Bạch tới đây tính sổ với cô.
Phục!
Ngày nào cũng thế này, người ta muốn xây cái chuồng heo cũng không yên nữa.
Heo Tiểu Giang thấy Giang Nặc Nặc không muốn chơi với nó, bèn chạy đến chỗ Hoắc Bạch.
Anh ta cụp mắt, vẻ mặt u ám.
Giang Lê Thanh thấy tình huống không ổn, vội vàng hô lên: “Heo Tiểu Giang, tới đây!”
Thấy chủ nhân gọi, heo con cong đuôi chạy tới.
Heo Tiểu Giang…
Giang Nặc Nặc ý thức được tên con heo được đặt theo họ Giang, lập tức bùng nổ: “Chị… chị còn dám đặt tên heo là Giang… vậy nhà họ Giang chúng ta là gì?”
Giang Lê Thanh: “Là thân thích của con heo này.”
“Giang Lê Thanh! Đừng quá đáng!” Vừa nghĩ tới cảnh ngày sau phải nhìn chuồng heo để luyện đàn, lại còn cùng họ với heo, Giang Nặc Nặc tức đến run người: “Chị có tin là em sẽ nói cho mẹ không? Chắc chắn mẹ sẽ không đồng ý cho chị làm vậy.”
Giang Lê Thanh liếc mắt: “Nói đi, đừng nói là mách mẹ, em có mách bà cố nội thì cũng vậy thôi. Trước khi xây chuồng heo chị đã thắp hương xin phép các cụ rồi, em không phục thì lên mà tìm bọn họ.”
Cô nói chuyện rất khó nghe.
Ngoại trừ tức giận, Giang Nặc Nặc cũng không tìm được câu thô tục nào để phản bác.
Cuối cùng, mũi cô ta đỏ lên, lại nghĩ tới Hoắc Bạch đang đứng bên cạnh, bèn thu hồi cơn giận, nức nở khóc lớn: “Giang Lê Thanh… chị… sao chị có thể mắng em được, em là em gái của chị, chị làm vậy thực sự rất quá đáng…”
Đây rõ ràng là khóc cho nam chính xem.
Giang Lê Thanh cũng không biết cô ta lấy đâu ra nhiều nước mắt như vậy, có lẽ là não bị úng nước quá nhiều, không đủ dung lượng lưu trữ, cho nên phải dùng cách này để thải ra ngoài.
Điều khiến cô nghi ngờ hơn chính là hệ thống chó má này, cô mắng thô tục như vậy, hệ thống lại không cảnh cáo thiết lập nhân vật sụp đổ, rất không hợp lý!
Càng nghĩ, Giang Lê Thanh càng muốn chọc hệ thống: [Sao vậy? Mày log out à?]
Hệ thống chậm rãi đáp: [Tôi và kí chủ bị trói với nhau suốt 24 giờ, sao có thể log out được?]
Nó giải thích: [Kí chủ yên tâm, chỉ cần cô không nói những lời đe dọa thô tục như hôm qua, nội dung cốt truyện vẫn cho phép. Cốt truyện ban đầu chỉ muốn cô và Giang Nặc Nặc tranh giành nam chính, sau đó làm cho nam chính vì Giang Nặc Nặc mà ghét cô là được.]
Nhưng Hoắc Bạch xem thường cô.
Lần đầu tiên gặp mặt đã cố ý sai người dội đồ uống vào người cô, vì người nhà, Giang Lê Thanh nhịn, về sau cũng không còn tiếp tục đi trước mặt anh ta lắc lư nữa.
Hình như chuyện này đã khiến Hoắc Bạch hiểu lầm.
Cuối cùng tin đồn thất thiệt truyền đến truyền đi, biến thành Giang Lê Thanh quấn chặt lấy Hoắc Bạch đòi đính hôn, còn nói cô là người hâm mộ Hoắc Bạch chân thành nhất.
Vì tin đồn này mà Giang Lê Thanh bị các bạn học ở trường cô lập suốt một năm.
Hai người này cùng đi từ cửa sau tới.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là đêm qua Giang Nặc Nặc bị cô chọc tức, cho nên sáng sớm đã tìm Hoắc Bạch kể khổ, cuối cùng Hoắc Bạch tới đây tính sổ với cô.
Phục!
Ngày nào cũng thế này, người ta muốn xây cái chuồng heo cũng không yên nữa.
Heo Tiểu Giang thấy Giang Nặc Nặc không muốn chơi với nó, bèn chạy đến chỗ Hoắc Bạch.
Anh ta cụp mắt, vẻ mặt u ám.
Giang Lê Thanh thấy tình huống không ổn, vội vàng hô lên: “Heo Tiểu Giang, tới đây!”
Thấy chủ nhân gọi, heo con cong đuôi chạy tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Heo Tiểu Giang…
Giang Nặc Nặc ý thức được tên con heo được đặt theo họ Giang, lập tức bùng nổ: “Chị… chị còn dám đặt tên heo là Giang… vậy nhà họ Giang chúng ta là gì?”
Giang Lê Thanh: “Là thân thích của con heo này.”
“Giang Lê Thanh! Đừng quá đáng!” Vừa nghĩ tới cảnh ngày sau phải nhìn chuồng heo để luyện đàn, lại còn cùng họ với heo, Giang Nặc Nặc tức đến run người: “Chị có tin là em sẽ nói cho mẹ không? Chắc chắn mẹ sẽ không đồng ý cho chị làm vậy.”
Giang Lê Thanh liếc mắt: “Nói đi, đừng nói là mách mẹ, em có mách bà cố nội thì cũng vậy thôi. Trước khi xây chuồng heo chị đã thắp hương xin phép các cụ rồi, em không phục thì lên mà tìm bọn họ.”
Cô nói chuyện rất khó nghe.
Ngoại trừ tức giận, Giang Nặc Nặc cũng không tìm được câu thô tục nào để phản bác.
Cuối cùng, mũi cô ta đỏ lên, lại nghĩ tới Hoắc Bạch đang đứng bên cạnh, bèn thu hồi cơn giận, nức nở khóc lớn: “Giang Lê Thanh… chị… sao chị có thể mắng em được, em là em gái của chị, chị làm vậy thực sự rất quá đáng…”
Đây rõ ràng là khóc cho nam chính xem.
Giang Lê Thanh cũng không biết cô ta lấy đâu ra nhiều nước mắt như vậy, có lẽ là não bị úng nước quá nhiều, không đủ dung lượng lưu trữ, cho nên phải dùng cách này để thải ra ngoài.
Điều khiến cô nghi ngờ hơn chính là hệ thống chó má này, cô mắng thô tục như vậy, hệ thống lại không cảnh cáo thiết lập nhân vật sụp đổ, rất không hợp lý!
Càng nghĩ, Giang Lê Thanh càng muốn chọc hệ thống: [Sao vậy? Mày log out à?]
Hệ thống chậm rãi đáp: [Tôi và kí chủ bị trói với nhau suốt 24 giờ, sao có thể log out được?]
Nó giải thích: [Kí chủ yên tâm, chỉ cần cô không nói những lời đe dọa thô tục như hôm qua, nội dung cốt truyện vẫn cho phép. Cốt truyện ban đầu chỉ muốn cô và Giang Nặc Nặc tranh giành nam chính, sau đó làm cho nam chính vì Giang Nặc Nặc mà ghét cô là được.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro