Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
Chương 44
Cẩm Chanh
2024-11-12 17:32:55
Hệ thống: [Kí chủ, cô không bằng lòng nhận người anh trai này sao?]
Theo lý thuyết, hệ thống hy vọng Giang Lê Thanh có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ, về tình riêng, nó càng hy vọng có một người thật lòng đối đãi với cô, dốc sức bảo vệ cô.
Giang Lê Thanh cũng hiểu ý tốt của hệ thống.
Dù sao thân phận của cô là nữ chính ngược văn, dưới tình huống như vậy, nữ chính thường không phải là một cá thể độc lập, thế giới của cô sẽ chuyển động xoay quanh nam chính, không người thân, không bạn bè, đến cuối cùng có lẽ sẽ có con cái, nhưng cô đã không còn là cô nữa rồi.
Trong nguyên tác, Giang Ngạn Thanh cũng hướng về Giang Lê Thanh.
Nhưng anh ta đã làm gì?
Khi nữ chính nhận hết nhục nhã, anh ta không bảo vệ.
Khi nữ chính bị nam chính cưỡng bức, anh ta không bảo vệ.
Cái gọi là quan tâm cũng chỉ là lời nói đầu môi mà thôi.
Giang Lê Thanh nhìn người xuyên không sử dụng hết mọi thủ đoạn cũng không tránh thoát vận mệnh, phàm là khi bọn họ gặp nguy hiểm, Giang Ngạn Thanh đưa tay giúp một cái, cô cũng sẽ coi trọng anh ta hơn một chút.
Nhưng mà không.
Anh ta không làm gì cả, anh ta chỉ thờ ơ lạnh lùng nhìn em gái sinh đôi của mình chịu bất hạnh.
Giang Lê Thanh lắc đầu, nói với hệ thống: “Tao không phải thánh nhân, tao ghi hận tất cả những chuyện người nhà này đã làm với tao, nhưng tao vẫn sẽ sử dụng tài nguyên của nhà họ Giang để lấy được thứ tao muốn.”
Cách làm của cô chính là như vậy.
Hận và lợi dụng không có xung đột gì với nhau.
Giang Lê Thanh đã chịu đủ cái cảnh vì mười đồng tiền mà thức khuya dậy sớm rồi, cũng chịu đủ cái cảnh mùa đông không có nổi một chiếc áo ấm.
Cho tới bây giờ, Giang Lê Thanh đã hoàn toàn tỉnh táo, cô hiểu rằng lòng tự trọng không đổi được một bữa cơm no.
Nhà họ Giang đối xử bất công với cô là thật, cho dù Giang Ngạn Thanh ôm tâm lý gì để lấy lòng cô, cô đều tiếp nhận những đền bù này mà không có chút gánh nặng nào.
“Đừng nói nữa. nhiệm vụ hôm nay coi như xong, gửi nhiệm vụ ngày mai trước đi, để tao xem mai tao phải làm gì nào.”
Hệ thống vốn tưởng rằng Giang Lê Thanh đang buồn bực, muốn an ủi cô một chút.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của cô, làm gì có tí “buồn bực” nào.
[Mang theo “quà” tới thăm nam chính đang bị bệnh. (tiến độ cốt truyện 15%) (đang tiến hành)]
Thăm nam chính?
Ồ, hiểu rồi, rất hợp ý cô!
Nghĩ đến sắp sửa được ngược nam chính, Giang Lê Thanh bỗng cảm thấy tinh thần phấn chấn.
Cô tăng thêm tốc độ làm việc, 5 giờ chiều đã cùng công nhân xây xong chuồng heo, đợi hai, ba ngày nữa xi măng khô là Tiểu Giang có thể vào ở được rồi.
Theo lý thuyết, hệ thống hy vọng Giang Lê Thanh có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ, về tình riêng, nó càng hy vọng có một người thật lòng đối đãi với cô, dốc sức bảo vệ cô.
Giang Lê Thanh cũng hiểu ý tốt của hệ thống.
Dù sao thân phận của cô là nữ chính ngược văn, dưới tình huống như vậy, nữ chính thường không phải là một cá thể độc lập, thế giới của cô sẽ chuyển động xoay quanh nam chính, không người thân, không bạn bè, đến cuối cùng có lẽ sẽ có con cái, nhưng cô đã không còn là cô nữa rồi.
Trong nguyên tác, Giang Ngạn Thanh cũng hướng về Giang Lê Thanh.
Nhưng anh ta đã làm gì?
Khi nữ chính nhận hết nhục nhã, anh ta không bảo vệ.
Khi nữ chính bị nam chính cưỡng bức, anh ta không bảo vệ.
Cái gọi là quan tâm cũng chỉ là lời nói đầu môi mà thôi.
Giang Lê Thanh nhìn người xuyên không sử dụng hết mọi thủ đoạn cũng không tránh thoát vận mệnh, phàm là khi bọn họ gặp nguy hiểm, Giang Ngạn Thanh đưa tay giúp một cái, cô cũng sẽ coi trọng anh ta hơn một chút.
Nhưng mà không.
Anh ta không làm gì cả, anh ta chỉ thờ ơ lạnh lùng nhìn em gái sinh đôi của mình chịu bất hạnh.
Giang Lê Thanh lắc đầu, nói với hệ thống: “Tao không phải thánh nhân, tao ghi hận tất cả những chuyện người nhà này đã làm với tao, nhưng tao vẫn sẽ sử dụng tài nguyên của nhà họ Giang để lấy được thứ tao muốn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cách làm của cô chính là như vậy.
Hận và lợi dụng không có xung đột gì với nhau.
Giang Lê Thanh đã chịu đủ cái cảnh vì mười đồng tiền mà thức khuya dậy sớm rồi, cũng chịu đủ cái cảnh mùa đông không có nổi một chiếc áo ấm.
Cho tới bây giờ, Giang Lê Thanh đã hoàn toàn tỉnh táo, cô hiểu rằng lòng tự trọng không đổi được một bữa cơm no.
Nhà họ Giang đối xử bất công với cô là thật, cho dù Giang Ngạn Thanh ôm tâm lý gì để lấy lòng cô, cô đều tiếp nhận những đền bù này mà không có chút gánh nặng nào.
“Đừng nói nữa. nhiệm vụ hôm nay coi như xong, gửi nhiệm vụ ngày mai trước đi, để tao xem mai tao phải làm gì nào.”
Hệ thống vốn tưởng rằng Giang Lê Thanh đang buồn bực, muốn an ủi cô một chút.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của cô, làm gì có tí “buồn bực” nào.
[Mang theo “quà” tới thăm nam chính đang bị bệnh. (tiến độ cốt truyện 15%) (đang tiến hành)]
Thăm nam chính?
Ồ, hiểu rồi, rất hợp ý cô!
Nghĩ đến sắp sửa được ngược nam chính, Giang Lê Thanh bỗng cảm thấy tinh thần phấn chấn.
Cô tăng thêm tốc độ làm việc, 5 giờ chiều đã cùng công nhân xây xong chuồng heo, đợi hai, ba ngày nữa xi măng khô là Tiểu Giang có thể vào ở được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro