Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
Chương 50
Cẩm Chanh
2024-11-12 17:32:55
Nếu để xe thân yêu của mình ở bên ngoài, cô sẽ thấy không yên tâm.
Giang Lê Thanh phóng xe vào, vừa đi vừa dò xét xung quanh.
Không thể không nói, nhà nam chính quả đúng là tài lực hùng hậu, xây dựng theo kiến trúc nhà vườn của Tô Châu, cho dù là tạo hình của cây cảnh hay đình đài lầu các đều rất tỉ mỉ, hành lang uyển chuyển gấp khúc, đình viện có thể ngắm toàn cảnh, tường trắng cây xanh, thể hiện rõ vẻ đẹp truyền thống của Trung Quốc.
Đi thẳng về phía trước là biệt thự chính.
Biệt thự trung - tây kết hợp, ba tầng lầu được tạo hình rất đặc biệt, có ao hồ độc lập, cây ở cửa đón khách ít nhất cũng mấy chục vạn.
Quản gia đứng sẵn trước cửa, tươi cười chào đón: “Chào mừng cô Giang tới thăm bệnh, nhưng Hoắc thiếu gia sốt cao, e là không tiện gặp khách.”
Đối phương uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách.
Có lẽ là ý của Hoắc Bạch.
Giang Lê Thanh chậm rãi giơ cái túi lên, nếu không gặp được Hoắc Bạch, chẳng phải phí công tới một chuyến rồi sao?
“Tôi có thể ngồi nghỉ chút không?” Giang Lê Thanh chỉ vào ghế sô pha.
Quản gia gật đầu cười.
Giang Lê Thanh ngồi xuống, lấy điện thoại ra gửi cho Hoắc Bạch một đoạn tin nhắn.
“Hoắc thiếu gia, anh không muốn chuyện của chúng ta bị người khác biết đâu nhỉ?”
Sau đó gửi đi.
Yên lặng chờ bên kia đáp lại.
Vừa chờ vừa đánh giá bốn phía.
Cô nhìn thấy vách tường bên trái treo một bức tranh thủy mặc rất lớn, vẽ dãy núi kéo dài vô tận, nét mực rất phóng khoáng, có sự ngạo nghễ khó che giấu, nhưng cũng không mất đi sự phong lưu tao nhã.
Để ý tới ánh mắt Giang Lê Thanh, quản gia lên tiếng: “Đó là bảy năm trước tiên sinh nhà chúng tôi tự vẽ, nếu cô Giang thích có thể dời bước để thưởng thức.”
Giang Lê Thanh bắt được trọng điểm: “Tiên sinh nhà chú?”
“Đúng vậy.” Quản gia đáp: “Tiên sinh rất thích bức tranh này, cho nên mới treo ở phòng khách.”
Giang Lê Thanh không cảm thấy hứng thú lắm, thuận mồm trào phúng một câu: “Tiên sinh nhà chú đúng là rất tự luyến.”
Quản gia không ngờ cô lại có phản ứng này, im lặng một hồi, đang định lên tiếng thì điện thoại vang lên.
Ông ta liên tục vâng dạ vfi câu, sau đó đưa tay với Giang Lê Thanh: “Cô Giang, thiếu gia mời cô đi lên.”
Nhìn xem.
Cô nắm nam chính trong lòng bàn tay!
Giang Lê Thanh cầm túi quà tặng đi thẳng vào phòng ngủ của Hoắc Bạch, quản gia không đi vào, tri kỉ khép cửa lại giúp hai người.
Rèm trong phòng đóng kín,ánh sáng mờ ảo phác họa ra một bóng người.
Anh ta ngồi ở ghế sô pha, cho dù Giang Lê Thanh không nhìn thấy mặt, cô cũng có thể cảm giác được ánh mắt hung ác và ngang ngược đang rơi trên người mình.
Giang Lê Thanh hừ nhẹ, tìm trên vách tường một hồi, tìm thấy công tắc điều khiển điện tử của đèn, bèn ấn mở, ánh đèn liên tục sáng lên, khiến cho Hoắc Bạch ngồi lâu trong bóng tối nheo mắt lại, bắt đầu nổi đóa.
“Giang Lê Thanh, cô bị bệnh à?”
Giang Lê Thanh phóng xe vào, vừa đi vừa dò xét xung quanh.
Không thể không nói, nhà nam chính quả đúng là tài lực hùng hậu, xây dựng theo kiến trúc nhà vườn của Tô Châu, cho dù là tạo hình của cây cảnh hay đình đài lầu các đều rất tỉ mỉ, hành lang uyển chuyển gấp khúc, đình viện có thể ngắm toàn cảnh, tường trắng cây xanh, thể hiện rõ vẻ đẹp truyền thống của Trung Quốc.
Đi thẳng về phía trước là biệt thự chính.
Biệt thự trung - tây kết hợp, ba tầng lầu được tạo hình rất đặc biệt, có ao hồ độc lập, cây ở cửa đón khách ít nhất cũng mấy chục vạn.
Quản gia đứng sẵn trước cửa, tươi cười chào đón: “Chào mừng cô Giang tới thăm bệnh, nhưng Hoắc thiếu gia sốt cao, e là không tiện gặp khách.”
Đối phương uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách.
Có lẽ là ý của Hoắc Bạch.
Giang Lê Thanh chậm rãi giơ cái túi lên, nếu không gặp được Hoắc Bạch, chẳng phải phí công tới một chuyến rồi sao?
“Tôi có thể ngồi nghỉ chút không?” Giang Lê Thanh chỉ vào ghế sô pha.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quản gia gật đầu cười.
Giang Lê Thanh ngồi xuống, lấy điện thoại ra gửi cho Hoắc Bạch một đoạn tin nhắn.
“Hoắc thiếu gia, anh không muốn chuyện của chúng ta bị người khác biết đâu nhỉ?”
Sau đó gửi đi.
Yên lặng chờ bên kia đáp lại.
Vừa chờ vừa đánh giá bốn phía.
Cô nhìn thấy vách tường bên trái treo một bức tranh thủy mặc rất lớn, vẽ dãy núi kéo dài vô tận, nét mực rất phóng khoáng, có sự ngạo nghễ khó che giấu, nhưng cũng không mất đi sự phong lưu tao nhã.
Để ý tới ánh mắt Giang Lê Thanh, quản gia lên tiếng: “Đó là bảy năm trước tiên sinh nhà chúng tôi tự vẽ, nếu cô Giang thích có thể dời bước để thưởng thức.”
Giang Lê Thanh bắt được trọng điểm: “Tiên sinh nhà chú?”
“Đúng vậy.” Quản gia đáp: “Tiên sinh rất thích bức tranh này, cho nên mới treo ở phòng khách.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Lê Thanh không cảm thấy hứng thú lắm, thuận mồm trào phúng một câu: “Tiên sinh nhà chú đúng là rất tự luyến.”
Quản gia không ngờ cô lại có phản ứng này, im lặng một hồi, đang định lên tiếng thì điện thoại vang lên.
Ông ta liên tục vâng dạ vfi câu, sau đó đưa tay với Giang Lê Thanh: “Cô Giang, thiếu gia mời cô đi lên.”
Nhìn xem.
Cô nắm nam chính trong lòng bàn tay!
Giang Lê Thanh cầm túi quà tặng đi thẳng vào phòng ngủ của Hoắc Bạch, quản gia không đi vào, tri kỉ khép cửa lại giúp hai người.
Rèm trong phòng đóng kín,ánh sáng mờ ảo phác họa ra một bóng người.
Anh ta ngồi ở ghế sô pha, cho dù Giang Lê Thanh không nhìn thấy mặt, cô cũng có thể cảm giác được ánh mắt hung ác và ngang ngược đang rơi trên người mình.
Giang Lê Thanh hừ nhẹ, tìm trên vách tường một hồi, tìm thấy công tắc điều khiển điện tử của đèn, bèn ấn mở, ánh đèn liên tục sáng lên, khiến cho Hoắc Bạch ngồi lâu trong bóng tối nheo mắt lại, bắt đầu nổi đóa.
“Giang Lê Thanh, cô bị bệnh à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro