Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
Chương 56
Cẩm Chanh
2024-11-12 17:32:55
Quản gia nói toàn bộ mọi chuyện, bao gồm cả việc Giang Lê Thanh tới thăm.
Hoắc Nghiên không thèm để ý đám trẻ con cãi vã, chỉ nghe xong để đó.
“Nó dọn phòng xong chưa?”
“Đã thu dọn sạch sẽ.” Quản gia cẩn thận quan sát nét mặt Hoắc Nghiên, do dự hồi lâu mới lên tiếng: “Có lẽ là do cãi nhau với cô Giang, hơn nữa thiếu gia đang đổ bệnh, tiên sinh có thể thông cảm một chút, đừng nghiêm khắc với thiếu gia quá.”
Bàn tay cầm bút của Hoắc Nghiên dừng lại.
“Cô quá cưng chiều nó, làm nó không sợ trời không sợ đất. Nếu nó còn bé, có thể nói là trẻ con không biết gì, nhưng bây giờ nó 18 tuổi, đã là người trưởng thành rồi, nếu tiếp tục bỏ mặc, kết cục của nó sẽ ra sao?”
Hoắc Nghiên nói: “Rất ít khi thấy Hoắc Bạch thất bại, có lẽ cô bé nhà họ Giang kia cũng là cọng rơm cứng, nếu có thể trị thằng nhóc này thì cũng rất tốt.” Hoắc Nghiên suy nghĩ một lát, dặn dò quản gia: “Lát nữa chuẩn bị mấy phần quà đưa qua đó, nếu đứa bé nhà họ Giang lại đến thì dặn bảo vệ trực tiếp cho vào.”
Quản gia gật đầu, xoay người rời đi.
…
Buổi tối, món quà nhà họ Hoắc chuẩn bị đã được đưa đến nhà họ Giang.
Lúc này đang là giờ cơm, Giang Nặc Nặc đang định mượn cơ hội này để bán thảm, tố cáo việc Giang Lê Thanh làm ở vườn hoa, kết quả lại bị quản gia nhà họ Hoắc phá vỡ.
“Đây là quà Hoắc tiên sinh gửi tặng Giang nhị tiểu thư, Hoắc tiên sinh còn nói, nếu sau này cô Giang có rảnh thì có thể tới nhà họ Hoắc làm khách bất cứ lúc nào.”
Quà tặng là một đồng hồ nữ nhãn hiệu tiểu chúng.
Chi phí không quá đắt, không đến mức khiến người ta không dám nhận, nhưng lại không quá mất chất, cho dù là kiểu dáng hay chất lượng cũng rất phù hợp với học sinh cấp ba.
Giang Lê Thanh không hề có ấn tượng gì với Hoắc tiên sinh trong miệng quản gia, cô nhướn mày: “Là ai vậy?”
Quản gia: “Hoắc Nghiên, Hoắc tiên sinh.”
Tên Hoắc Nghiên vừa ra, hai vợ chồng ở trên bàn cơm bỗng hít một hơi khí lạnh.
“Vậy tôi không quấy rầy các vị dùng cơm nữa.”
Sau khi quản gia rời đi, rất lâu, vợ chồng hai người kia mới phản ứng kịp.
Bọn họ đã sớm quên sạch những chuyện Giang Nặc Nặc định nói, vội vã thăm dò: “Thanh Thanh này, con đi tới nhà họ Hoắc… gặp phải Hoắc Nghiên à?”
Giang Lê Thanh không nói có, cũng không nói không, chỉ tập trung cúi đầu ăn cơm, trong mắt hai vợ chồng, con gái thẹn thùng như thế coi như thừa nhận.
Cha Giang cười đến nở hoa: “Hoắc Nghiên này mặc dù trẻ tuổi, lại không dễ sống chung, bây giờ tặng quà qua đây, nhất định là rất thích Thanh Thanh. Sau này con đi sang đó nhiều một chút.”
Hoắc Nghiên không thèm để ý đám trẻ con cãi vã, chỉ nghe xong để đó.
“Nó dọn phòng xong chưa?”
“Đã thu dọn sạch sẽ.” Quản gia cẩn thận quan sát nét mặt Hoắc Nghiên, do dự hồi lâu mới lên tiếng: “Có lẽ là do cãi nhau với cô Giang, hơn nữa thiếu gia đang đổ bệnh, tiên sinh có thể thông cảm một chút, đừng nghiêm khắc với thiếu gia quá.”
Bàn tay cầm bút của Hoắc Nghiên dừng lại.
“Cô quá cưng chiều nó, làm nó không sợ trời không sợ đất. Nếu nó còn bé, có thể nói là trẻ con không biết gì, nhưng bây giờ nó 18 tuổi, đã là người trưởng thành rồi, nếu tiếp tục bỏ mặc, kết cục của nó sẽ ra sao?”
Hoắc Nghiên nói: “Rất ít khi thấy Hoắc Bạch thất bại, có lẽ cô bé nhà họ Giang kia cũng là cọng rơm cứng, nếu có thể trị thằng nhóc này thì cũng rất tốt.” Hoắc Nghiên suy nghĩ một lát, dặn dò quản gia: “Lát nữa chuẩn bị mấy phần quà đưa qua đó, nếu đứa bé nhà họ Giang lại đến thì dặn bảo vệ trực tiếp cho vào.”
Quản gia gật đầu, xoay người rời đi.
…
Buổi tối, món quà nhà họ Hoắc chuẩn bị đã được đưa đến nhà họ Giang.
Lúc này đang là giờ cơm, Giang Nặc Nặc đang định mượn cơ hội này để bán thảm, tố cáo việc Giang Lê Thanh làm ở vườn hoa, kết quả lại bị quản gia nhà họ Hoắc phá vỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đây là quà Hoắc tiên sinh gửi tặng Giang nhị tiểu thư, Hoắc tiên sinh còn nói, nếu sau này cô Giang có rảnh thì có thể tới nhà họ Hoắc làm khách bất cứ lúc nào.”
Quà tặng là một đồng hồ nữ nhãn hiệu tiểu chúng.
Chi phí không quá đắt, không đến mức khiến người ta không dám nhận, nhưng lại không quá mất chất, cho dù là kiểu dáng hay chất lượng cũng rất phù hợp với học sinh cấp ba.
Giang Lê Thanh không hề có ấn tượng gì với Hoắc tiên sinh trong miệng quản gia, cô nhướn mày: “Là ai vậy?”
Quản gia: “Hoắc Nghiên, Hoắc tiên sinh.”
Tên Hoắc Nghiên vừa ra, hai vợ chồng ở trên bàn cơm bỗng hít một hơi khí lạnh.
“Vậy tôi không quấy rầy các vị dùng cơm nữa.”
Sau khi quản gia rời đi, rất lâu, vợ chồng hai người kia mới phản ứng kịp.
Bọn họ đã sớm quên sạch những chuyện Giang Nặc Nặc định nói, vội vã thăm dò: “Thanh Thanh này, con đi tới nhà họ Hoắc… gặp phải Hoắc Nghiên à?”
Giang Lê Thanh không nói có, cũng không nói không, chỉ tập trung cúi đầu ăn cơm, trong mắt hai vợ chồng, con gái thẹn thùng như thế coi như thừa nhận.
Cha Giang cười đến nở hoa: “Hoắc Nghiên này mặc dù trẻ tuổi, lại không dễ sống chung, bây giờ tặng quà qua đây, nhất định là rất thích Thanh Thanh. Sau này con đi sang đó nhiều một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro