Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
Chương 58
Cẩm Chanh
2024-11-12 17:32:55
Giang Lê Thanh ăn uống no say, cầm tiền mà người cha cặn bã đưa cho, đi đến chỗ không người, cô bắt đầu đắc ý đếm thu hoạch ngày hôm nay.
Hôm nay, cô ở nhà họ Hoắc tống tiền được 50 vạn và một cái đồng hồ, cô vừa nhìn số dư trên thẻ, người cha cặn bã cho cô hơn mười vạn, cộng thêm lần trước nhà họ Triệu cho lẻ tẻ, cộng vào cũng tới 100 vạn.
Không tệ, trở thành phú bà là chuyện trong tầm tay!
“Em tới nhà họ Hoắc gặp Hoắc Nghiên rồi à?”
Giang Ngạn Thanh buồn bực xuất hiện bên cạnh cô, Giang Lê Thanh liếc mắt sang: “Anh quan tâm chuyện này làm gì?”
Giang Ngạn Thanh nhún vai: “Thuận miệng hỏi một chút.”
Anh ta không phải người thích hỏi rõ ngọn ngành, Giang Lê Thanh đã không vui lòng nói, anh ta cũng không cưỡng cầu: “Anh in mấy bộ đề thi rồi, em qua phòng anh lấy đi.”
“Được.”
Đối với chuyện học hành, Giang Lê Thanh vô cùng chủ động.
Hai người cùng về phòng Giang Ngạn Thanh, không để ý tới phòng sát vách có một khe hở nhỏ.
Cách cánh cửa, Giang Nặc Nặc vừa đố kỵ vừa hằn học.
Cô ta khóc một lúc, hai mắt sưng húp, không phải khóc vì tấm thẻ cha Giang cho Giang Lê Thanh, cũng không phải khóc vì mất đi phòng đàn và vườn hoa, mà là khóc cho tương lai của mình.
Giang Nặc Nặc biết xuất thân của mình không tốt.
Sở dĩ được cha mẹ ưu ái, đều dựa vào việc cô ta cố gắng duy trì tình cảm suốt mười mấy năm qua, Giang Nặc Nặc tin Giang Lê Thanh sẽ mãi mãi không so được với cô ta.
Nhưng hôm nay không so được, vậy ngày mai thì sao, sau này thì sao?
Cô ta không muốn bị nhà họ Giang coi như một món hàng, tùy tiện tìm người để gả đi, thu hoạch lợi ích kinh tế, cũng không muốn bị bỏ rơi, trở về với cuộc sống nghèo túng.
Bây giờ, người bên cạnh mà cô ta có thể hoàn toàn dựa vào cũng chỉ còn lại Hoắc Bạch.
Hoắc Bạch ngây thơ lại thẳng tính, nói khó nghe hơn thì chính là kiêu ngạo và tự phụ.
Từ nhỏ đến giờ, chỉ cần cô ta khóc lóc, đóng vai kẻ yếu là có thể thỏa mãn lòng hư vinh của anh ta, muốn cái gì cũng được cái đó.
Giang Nặc Nặc cắn môi, chậm rãi khép cửa phòng lại, cầm điện thoại lên gọi cho Hoắc Bạch.
Khóc quá nhiều sẽ bị chán ghét, cô ta hiểu rõ điều này, cho nên khóc rất có chừng mực.
“Anh Hoắc Bạch, anh khỏe hơn chút nào chưa?”
Sau khi điện thoại kết nối, Giang Nặc Nặc cẩn thận hỏi.
Giọng cô ta rất nhẹ nhàng, tràn ngập sự quan tâm.
Hôm nay, cô ở nhà họ Hoắc tống tiền được 50 vạn và một cái đồng hồ, cô vừa nhìn số dư trên thẻ, người cha cặn bã cho cô hơn mười vạn, cộng thêm lần trước nhà họ Triệu cho lẻ tẻ, cộng vào cũng tới 100 vạn.
Không tệ, trở thành phú bà là chuyện trong tầm tay!
“Em tới nhà họ Hoắc gặp Hoắc Nghiên rồi à?”
Giang Ngạn Thanh buồn bực xuất hiện bên cạnh cô, Giang Lê Thanh liếc mắt sang: “Anh quan tâm chuyện này làm gì?”
Giang Ngạn Thanh nhún vai: “Thuận miệng hỏi một chút.”
Anh ta không phải người thích hỏi rõ ngọn ngành, Giang Lê Thanh đã không vui lòng nói, anh ta cũng không cưỡng cầu: “Anh in mấy bộ đề thi rồi, em qua phòng anh lấy đi.”
“Được.”
Đối với chuyện học hành, Giang Lê Thanh vô cùng chủ động.
Hai người cùng về phòng Giang Ngạn Thanh, không để ý tới phòng sát vách có một khe hở nhỏ.
Cách cánh cửa, Giang Nặc Nặc vừa đố kỵ vừa hằn học.
Cô ta khóc một lúc, hai mắt sưng húp, không phải khóc vì tấm thẻ cha Giang cho Giang Lê Thanh, cũng không phải khóc vì mất đi phòng đàn và vườn hoa, mà là khóc cho tương lai của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Nặc Nặc biết xuất thân của mình không tốt.
Sở dĩ được cha mẹ ưu ái, đều dựa vào việc cô ta cố gắng duy trì tình cảm suốt mười mấy năm qua, Giang Nặc Nặc tin Giang Lê Thanh sẽ mãi mãi không so được với cô ta.
Nhưng hôm nay không so được, vậy ngày mai thì sao, sau này thì sao?
Cô ta không muốn bị nhà họ Giang coi như một món hàng, tùy tiện tìm người để gả đi, thu hoạch lợi ích kinh tế, cũng không muốn bị bỏ rơi, trở về với cuộc sống nghèo túng.
Bây giờ, người bên cạnh mà cô ta có thể hoàn toàn dựa vào cũng chỉ còn lại Hoắc Bạch.
Hoắc Bạch ngây thơ lại thẳng tính, nói khó nghe hơn thì chính là kiêu ngạo và tự phụ.
Từ nhỏ đến giờ, chỉ cần cô ta khóc lóc, đóng vai kẻ yếu là có thể thỏa mãn lòng hư vinh của anh ta, muốn cái gì cũng được cái đó.
Giang Nặc Nặc cắn môi, chậm rãi khép cửa phòng lại, cầm điện thoại lên gọi cho Hoắc Bạch.
Khóc quá nhiều sẽ bị chán ghét, cô ta hiểu rõ điều này, cho nên khóc rất có chừng mực.
“Anh Hoắc Bạch, anh khỏe hơn chút nào chưa?”
Sau khi điện thoại kết nối, Giang Nặc Nặc cẩn thận hỏi.
Giọng cô ta rất nhẹ nhàng, tràn ngập sự quan tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro