Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
Chương 9
Cẩm Chanh
2024-11-12 17:32:55
Cô đứng nghiêm, ánh mắt hờ hững, đợi cha Giang dạy dỗ xong mới đáp: “Cha dạy rất phải.”
Cha Giang mơ hồ cảm thấy hôm nay Giang Lê Thanh có gì đó sai sai.
Giang Lê Thanh: “So với con thì con heo ở đầu thôn càng xứng đáng làm con gái của cha hơn.”
“...”
Sảnh lớn chìm vào im lặng, ai cũng suy nghĩ câu nói vừa rồi của cô.
Khoan đã…
Không đúng, sao nghe như đang mắng người thế nhỉ?
Giang Lê Thanh mặc kệ bọn họ, cô trực tiếp tiến ra bên ngoài.
Chưa tới cửa đã bị một giọng nói chặn lại: “Cô đi đâu thế?”
Giọng nói lạnh lùng hơi khàn khàn.
Giang Lê Thanh dừng bước, ngẩng đầu lên.
Người nói chuyện là Giang Ngạn Thanh, anh trai song sinh của cô.
Năm nay anh ta vừa tròn mười tám, cao hơn người đồng lứa, cũng phải cao hơn một mét tám.
Anh ta mặc âu phục màu trắng, rất xứng với lễ phục màu đen của Giang Nặc Nặc.
Khách quan mà nói, Giang Ngạn Thanh nhìn rất giống Giang Lê Thanh.
Đều là gương mặt với đường nét mềm mại, chỉ cần nhìn lướt qua cũng khiến cho người ta yêu thích.
Nhưng sự mềm mại này ở trên người Giang Ngạn Thanh lại không lộ ra vẻ nữ tính, ngược lại, dưới khí chất lạnh lùng của anh ta, gương mặt này lại có thêm vài phần xa cách, khó gần.
Giang Lê Thanh tính tình nóng nảy, Giang Ngạn Thanh lại không thích nhiều lời.
Cô về nhà suốt hai năm, cũng không tiếp xúc quá nhiều với người anh trai song sinh này.
Giang Lê Thanh vô cùng bất ngờ, bởi vì lần này người lên tiếng là anh ta.
Cô không để ý tới anh ta, dừng khoảng hai giây rồi cũng rời đi, khiến Giang Ngạn Thanh khẽ nhíu mày, khóe môi anh ta nhếch lên.
Cha Giang bị Giang Lê Thanh chọc tức, kéo tay vợ mình lại: “Đừng quản nó, đợi đến tối nó đói bụng sẽ quay về.”
Sau đó, ông ta nghĩ đến cuộc điện thoại nhà họ Triệu gọi tới, sắc mặt càng u ám hơn: “Sớm biết như thế thì tôi đã bỏ nó ở bên ngoài tự sinh tự diệt, phí công nuôi suốt hai năm, có nuôi con chó thì nó cũng phải thuần hóa rồi…”
Dù sao cũng là miếng thịt trên người rớt xuống, nghe ông ta nói như vậy, trong lòng mẹ Giang cũng không thoải mái, nhưng bà ta vẫn thầm oán trách đứa con gái ruột không nên thân của mình.
Oán trách cô không hiểu chuyện, không nghe lời, không biết đối nhân xử thế như Giang Nặc Nặc.
Bầu không khí trong nhà không tốt lắm, Giang Nặc Nặc rất nhanh bỏ qua sự khó chịu của bản thân, thản nhiên đứng giữa hai vợ chồng, ngọt ngào nói: “Cha mẹ đừng nói giận, chị gái không hiểu chuyện, con thay chị ấy xin lỗi hai người.”
Cô ta ôm lấy cha mẹ, đi về phía trước: “Hôm nay là sinh nhật anh trai, con lại đạt được giải thưởng vũ đạo, chúng ta nên vui vẻ ăn cơm chúc mừng mới đúng, đừng nghĩ những chuyện không vui kia nữa.”
Cha Giang mơ hồ cảm thấy hôm nay Giang Lê Thanh có gì đó sai sai.
Giang Lê Thanh: “So với con thì con heo ở đầu thôn càng xứng đáng làm con gái của cha hơn.”
“...”
Sảnh lớn chìm vào im lặng, ai cũng suy nghĩ câu nói vừa rồi của cô.
Khoan đã…
Không đúng, sao nghe như đang mắng người thế nhỉ?
Giang Lê Thanh mặc kệ bọn họ, cô trực tiếp tiến ra bên ngoài.
Chưa tới cửa đã bị một giọng nói chặn lại: “Cô đi đâu thế?”
Giọng nói lạnh lùng hơi khàn khàn.
Giang Lê Thanh dừng bước, ngẩng đầu lên.
Người nói chuyện là Giang Ngạn Thanh, anh trai song sinh của cô.
Năm nay anh ta vừa tròn mười tám, cao hơn người đồng lứa, cũng phải cao hơn một mét tám.
Anh ta mặc âu phục màu trắng, rất xứng với lễ phục màu đen của Giang Nặc Nặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khách quan mà nói, Giang Ngạn Thanh nhìn rất giống Giang Lê Thanh.
Đều là gương mặt với đường nét mềm mại, chỉ cần nhìn lướt qua cũng khiến cho người ta yêu thích.
Nhưng sự mềm mại này ở trên người Giang Ngạn Thanh lại không lộ ra vẻ nữ tính, ngược lại, dưới khí chất lạnh lùng của anh ta, gương mặt này lại có thêm vài phần xa cách, khó gần.
Giang Lê Thanh tính tình nóng nảy, Giang Ngạn Thanh lại không thích nhiều lời.
Cô về nhà suốt hai năm, cũng không tiếp xúc quá nhiều với người anh trai song sinh này.
Giang Lê Thanh vô cùng bất ngờ, bởi vì lần này người lên tiếng là anh ta.
Cô không để ý tới anh ta, dừng khoảng hai giây rồi cũng rời đi, khiến Giang Ngạn Thanh khẽ nhíu mày, khóe môi anh ta nhếch lên.
Cha Giang bị Giang Lê Thanh chọc tức, kéo tay vợ mình lại: “Đừng quản nó, đợi đến tối nó đói bụng sẽ quay về.”
Sau đó, ông ta nghĩ đến cuộc điện thoại nhà họ Triệu gọi tới, sắc mặt càng u ám hơn: “Sớm biết như thế thì tôi đã bỏ nó ở bên ngoài tự sinh tự diệt, phí công nuôi suốt hai năm, có nuôi con chó thì nó cũng phải thuần hóa rồi…”
Dù sao cũng là miếng thịt trên người rớt xuống, nghe ông ta nói như vậy, trong lòng mẹ Giang cũng không thoải mái, nhưng bà ta vẫn thầm oán trách đứa con gái ruột không nên thân của mình.
Oán trách cô không hiểu chuyện, không nghe lời, không biết đối nhân xử thế như Giang Nặc Nặc.
Bầu không khí trong nhà không tốt lắm, Giang Nặc Nặc rất nhanh bỏ qua sự khó chịu của bản thân, thản nhiên đứng giữa hai vợ chồng, ngọt ngào nói: “Cha mẹ đừng nói giận, chị gái không hiểu chuyện, con thay chị ấy xin lỗi hai người.”
Cô ta ôm lấy cha mẹ, đi về phía trước: “Hôm nay là sinh nhật anh trai, con lại đạt được giải thưởng vũ đạo, chúng ta nên vui vẻ ăn cơm chúc mừng mới đúng, đừng nghĩ những chuyện không vui kia nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro