Hệ Thống Cửu Vỹ 009: Phản Diện Là Của Ta
Đại sư huynh lã...
Nhi Nguyễn
2024-10-24 22:18:42
Tên Trạch Khảm kia mấy hôm sau vậy mà lại tìm cớ bám theo đám người Trường Lạc. Nói cái gì mà đi hành tẩu giang hồ hiếm khi lại gặp được bằng hữu. Có duyên liền muốn bám víu lấy.
Trong bốn người lại chỉ có Trường Lạc và Thanh Trì là nhận ra thân phận yêu đế của hắn. Chỉ có hai bạn nhỏ nào đó là ngây thơ tin tưởng Trạch Khảm là tên công tử bột ba hoa hành tẩu giang hồ mà thôi.
Có điều, tên Trạch Khảm này tự bám theo lại có lợi cho Trường Lạc nha! Vừa hay có thể gán ghép hắn với nữ chính.
Đám người bọn cô hiện tại đang đi qua một khu rừng trúc hoang vắng không một bóng người. Con đường lớn trống vắng hai bên đều là lá cây trúc xanh rậm rạp.
Trường Lạc đi cạnh Đường Khanh, cô liếc mắt ngoảnh đầu nhìn về phía sau thấy Trạch Khảm ở ngay phía sau Đường Khanh. Ngay lập tức cô nhoẻn miệng cười một điệu mờ ám, âm mưu hiện rõ ra mặt. Cô quay đầu nhìn sang Đường Khanh mà chỉ trỏ tay.
"A! Đường Khanh! Dưới chân muội có rắn kìa!".
Vẻ mặt hốt hoảng la toáng lên của cô khiến cho một nữ tử vốn nhát gan như Đường Khanh ngay lập tức bị dọa sợ. Đường Khanh giật mình, theo bản năng thế nào lại sượt chân ngả về đằng sau. Vừa hay khoảng cách này lại rất gần người đi đằng sau.
Trạch Khảm nhanh tay nhanh mắt lóe qua một cái liền đưa tay ra phía trước trọn vẹn đỡ được cả người cô gái nhỏ Đường Khanh. Một tay hắn đặt ở thắt lưng Đường Khanh, tay còn lại là ở trên bả vai mảnh mai, có chút gầy.
"Cô nương, không sao chứ? ".
Trạch Khảm khẽ mỉm cười, lại trông vô cùng ôn nhu khiến cho trái tim thiếu nữ mới lớn như Đường Khanh không khỏi loạn nhịp.
Cả khuôn mặt Đường Khanh lúc này không tự chủ được mà đỏ ửng cả lên. Biểu hiện thẹn thùng, ngại ngùng này khiến cho " bà mai" Trường Lạc vô cùng hài lòng.
Đứng ở một bên mỉm cười nhìn đôi nam nữ biểu hiện mập mờ tình tứ với nhau mà trong lòng vui như được mùa.
" Phải vậy chứ! Hệ thống, ta tin là rất nhanh cái nhiệm vụ phụ kia sẽ thực hiện được thôi! ".
Trường Lạc ở trong lòng tự đắc nói với hệ thống.
Tất nhiên hệ thống của cô cũng rất biết cách xu nịnh kí chủ nhà nó. Nó ở bên trong không ngừng hùa theo hoan hô.
[ Kí chủ nhà ta thật giỏi! Kí chủ nhà ta vô địch! ].
Hai người thoải mái nói chuyện với nhau lại không hề hay biết người nào đó đứng ở một bên đang dùng ánh mắt kì lạ để nhìn Trường Lạc cô.
Thanh Trì ở trong lòng thầm có suy nghĩ nghi hoặc tự vấn.
" Nhiệm vụ phụ? Là cái gì?".
Trước đó nghe cô cùng cái hệ thống kia nói phải gán ghép cho Đường Khanh và Trạch Khảm. Chính là nhiệm vụ phụ gì đó của cô sao?
Lúc nghe đến hệ thống nó lên tiếng tung hô ở bên trong, lại không ngừng ca tụng cô, Thanh Trì vẫn là không nhịn được bật cười tại chỗ.
Đám người toàn bộ, từ Trường Lạc đến Tô Trúc, còn có hai người Trạch Khảm và Đường Khanh đều vì tiếng bật cười không có nguyên do của hắn thu hút sự chú ý. Ai nấy đều ngơ ngác đem ánh mắt kì lạ mà nhìn về phía Thanh Trì.
Hắn thấy mọi người đều nhìn mình bằng vẻ mặt kì quái liền dập tắt nụ cười, khuôn mặt thản nhiên mà lên tiếng.
"Nhìn ta làm gì? Đi thôi! ".
Đám người không có để tâm nhiều. Chỉ là cảm thấy hiếm gặp cảnh tượng sơn băng đại sư huynh lãnh khốc ngàn năm vậy mà cũng có lúc một mình đứng cười như tên ngốc. Có chút...không kịp thích ứng.
Đường Khanh được Trạch Khảm đỡ cho đứng thẳng dậy, đối mặt với hắn liếc nhìn một cái đầy e lệ mà lên tiếng nhỏ nhẹ, dịu dàng hơn thường ngày.
" Đa ta công tử! ".
Trạch Khảm cười khẽ, đối với Đường Khanh khách khí vài phần bản thân lại cực kì phóng khoáng.
" Không cần gọi công tử này kia. Gọi ta là Tr...Vương Khảm ".
Trạch Khảm hắn thuận miệng định nói ra danh tính lại nhất thời não thông kịp lúc. Nhớ ra bản thân hiện tại là đang dịch dung che giấu thân phận yêu vương của mình. Lời nói ra lại thay đổi thành họ khác.
Đường Khanh nhoẻn miệng cười tươi, gật đầu nhẹ nhàng trả lời hắn.
"Được. Vậy...ta có thể gọi huynh là Khảm Khảm, có được không? ".
Trạch Khảm nhìn nữ tử trước mặt mình, lần đầu tiên có một nữ nhân gọi hắn là Khảm Khảm. Mà lại còn là một nữ nhân chỉ vừa mới quen, nhất thời khiến cho hắn tim can đập loạn, cảm giác không thích hợp. Hắn chẳng lẽ có động tâm với người này!
Nhìn bộ dáng e ấp, thẹn thùng đến đỏ mặt của Đường Khanh hạ giọng nói với Trạch Khảm, Trường Lạc ở một chỗ nhìn mà không khỏi cảm thán ở trong lòng. Haizz, đúng là tình yêu thiếu nữ mới lớn nở rộ như xuân sắc, còn không có dè dặt mà đề nghị gọi người ta bằng cái tên thân mật nữa! Nữ chính đại nhân này, Trường Lạc cô nên cho cô ấy một tràng vỗ tay nha!
Rất có dũng khí! Nói thích liền chủ động theo đuổi! Có tám phần dũng cảm như cô!
Trường Lạc cô chính là kiểu người có cá tính mạnh mẽ. Chỉ cần là người cô để ở trong tim, yêu được thì sẽ trực tiếp nói ra, dám thổ lộ, dám thừa nhận.
" Mà các người hiện tại là đang đi đâu vậy? ".
Trạch Khảm vờ như rất tự nhiên, không có chủ ý mà như vô tình hỏi về vấn đề này.
Đường Khanh cười cười, nhanh nhẹn mở miệng hoạt bát nói. Cũng không biết nên nói là do Đường Khanh thật thà hay là nói cô ấy dễ tin người cũng nên.
" Bọn ta là đang đi bắt yêu a! ".
" Ồ! Bắt yêu? Quanh đây có yêu sao? ". Trạch Khảm làm ra bộ ngạc nhiên, cất giọng trầm thấp hỏi.
Đường Khanh cũng rất nhanh mồm nhanh miệng bèn trả lời ngay.
" Tất nhiên. Huynh không biết dạo gần đây yêu ma hoành hành ngang ngược ở đây sao? Bọn ta chính là thay trời hành đạo đó! ".
Nghe Đường Khanh nói, trong mắt Trạch Khảm lóe lên một tia suy tư, cả khuôn mặt ngây ra một giây. Hắn không nghĩ con dân mình lại ở dưới mình lén lút ra khỏi cấm địa yêu giới mà làm loạn như vậy. Cũng là một phần có liên quan đến hắn. Ngày thường hắn chỉ biết ăn chơi ở trong động, nào có quan tâm gì đến bề dưới.
Hắn cũng là tại đây chưa từng có cái loại ý nghĩ sẽ đi càn phá quấy nhiễu loài người. Lần này đến đây cũng là muốn tự mình nhìn rõ tình hình. Ai mà biết lại thành ra cái loại này chứ!
Đường Khanh nhìn Trạch Khảm nét mặt như có tâm sự, vừa định lên tiếng hỏi thử lại không nghĩ đằng trước vang lên âm thanh khinh khỉnh của người nào đấy.
"Hừ! Tự mình nói ra chuyện nội bộ cho người ngoài biết. Là sợ mình chưa đủ gây chuyện hay gì? ".
Tô Trúc ở một chỗ không khỏi chau mày khó chịu với hành động của Đường Khanh. Cặp mắt của hắn lúc nhìn từ Đường Khanh chuyển sang phía Trạch Khảm là một loại cảm giác địch ý khó chịu ra mặt. Nói thật hắn không đủ tin tưởng nam nhân từ đâu xuất hiện này. Cũng không biết là có mục đích gì mới muốn đi cùng đám bọn họ.
Không chừng là kẻ gian nào có tâm hại bọn họ cũng nên.
Nữ nhân Đường Khanh kia không những ngu ngốc không nhìn ra, lại còn đem hết sự việc mục đích của bọn họ đi nói cho tên kia. Thật đúng là ngu xuẩn mà!
Tô Trúc ở trong đầu chửi thầm một tiếng. Lại là thấy Đường Khanh ngay lập tức trừng mắt phản bác lại.
"Ta gây chuyện lúc nào? Ngươi đừng có tưởng ngươi là sư huynh trên ta thì ta sợ nha! Đồ thích mà không dám nói! ".
Đường Khanh làm mặt quỷ trêu tức lại Tô Trúc khiến cho hắn tức giận không nói nên lời. Chỉ biết trưng ra bộ mặt hậm hực mà hừ lạnh một tiếng.
Trường Lạc thấy không khí có phần căng thẳng thì cười khẽ, mở miệng hòa giải.
" Được rồi! Hai người cũng không nên lúc nào cũng đấu khẩu như vậy chứ! Phải không sư đệ! Đệ là sư huynh lớn hơn sư muội, phải nhường nhịn chứ đúng không? ".
Trường Lạc đi tới, đưa tay vươn lên đặt ở trên đỉnh đầu Tô Trúc mà làm ra hành động như dỗ dành xoa xoa tóc hắn. Động tác của cô nhẹ nhàng lại khiến cho nam nhân đang đứng đối diện cô lúc này tâm tình biến loạn. Thiếu niên trẻ nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp đang mỉm cười mê hoặc khiến cho hắn bất giác ngây ra tại chỗ, bất tri bất giác đỏ mặt.
Thanh Trì đứng bên này vừa nhìn thấy cái hình ảnh chướng mắt đập vào mắt liền không nhịn được tay chân muốn tiến lên tách cô ra khỏi cái tên nhóc vẻ mặt viết rõ hai từ " háo sắc " kia!!!
Trong bốn người lại chỉ có Trường Lạc và Thanh Trì là nhận ra thân phận yêu đế của hắn. Chỉ có hai bạn nhỏ nào đó là ngây thơ tin tưởng Trạch Khảm là tên công tử bột ba hoa hành tẩu giang hồ mà thôi.
Có điều, tên Trạch Khảm này tự bám theo lại có lợi cho Trường Lạc nha! Vừa hay có thể gán ghép hắn với nữ chính.
Đám người bọn cô hiện tại đang đi qua một khu rừng trúc hoang vắng không một bóng người. Con đường lớn trống vắng hai bên đều là lá cây trúc xanh rậm rạp.
Trường Lạc đi cạnh Đường Khanh, cô liếc mắt ngoảnh đầu nhìn về phía sau thấy Trạch Khảm ở ngay phía sau Đường Khanh. Ngay lập tức cô nhoẻn miệng cười một điệu mờ ám, âm mưu hiện rõ ra mặt. Cô quay đầu nhìn sang Đường Khanh mà chỉ trỏ tay.
"A! Đường Khanh! Dưới chân muội có rắn kìa!".
Vẻ mặt hốt hoảng la toáng lên của cô khiến cho một nữ tử vốn nhát gan như Đường Khanh ngay lập tức bị dọa sợ. Đường Khanh giật mình, theo bản năng thế nào lại sượt chân ngả về đằng sau. Vừa hay khoảng cách này lại rất gần người đi đằng sau.
Trạch Khảm nhanh tay nhanh mắt lóe qua một cái liền đưa tay ra phía trước trọn vẹn đỡ được cả người cô gái nhỏ Đường Khanh. Một tay hắn đặt ở thắt lưng Đường Khanh, tay còn lại là ở trên bả vai mảnh mai, có chút gầy.
"Cô nương, không sao chứ? ".
Trạch Khảm khẽ mỉm cười, lại trông vô cùng ôn nhu khiến cho trái tim thiếu nữ mới lớn như Đường Khanh không khỏi loạn nhịp.
Cả khuôn mặt Đường Khanh lúc này không tự chủ được mà đỏ ửng cả lên. Biểu hiện thẹn thùng, ngại ngùng này khiến cho " bà mai" Trường Lạc vô cùng hài lòng.
Đứng ở một bên mỉm cười nhìn đôi nam nữ biểu hiện mập mờ tình tứ với nhau mà trong lòng vui như được mùa.
" Phải vậy chứ! Hệ thống, ta tin là rất nhanh cái nhiệm vụ phụ kia sẽ thực hiện được thôi! ".
Trường Lạc ở trong lòng tự đắc nói với hệ thống.
Tất nhiên hệ thống của cô cũng rất biết cách xu nịnh kí chủ nhà nó. Nó ở bên trong không ngừng hùa theo hoan hô.
[ Kí chủ nhà ta thật giỏi! Kí chủ nhà ta vô địch! ].
Hai người thoải mái nói chuyện với nhau lại không hề hay biết người nào đó đứng ở một bên đang dùng ánh mắt kì lạ để nhìn Trường Lạc cô.
Thanh Trì ở trong lòng thầm có suy nghĩ nghi hoặc tự vấn.
" Nhiệm vụ phụ? Là cái gì?".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đó nghe cô cùng cái hệ thống kia nói phải gán ghép cho Đường Khanh và Trạch Khảm. Chính là nhiệm vụ phụ gì đó của cô sao?
Lúc nghe đến hệ thống nó lên tiếng tung hô ở bên trong, lại không ngừng ca tụng cô, Thanh Trì vẫn là không nhịn được bật cười tại chỗ.
Đám người toàn bộ, từ Trường Lạc đến Tô Trúc, còn có hai người Trạch Khảm và Đường Khanh đều vì tiếng bật cười không có nguyên do của hắn thu hút sự chú ý. Ai nấy đều ngơ ngác đem ánh mắt kì lạ mà nhìn về phía Thanh Trì.
Hắn thấy mọi người đều nhìn mình bằng vẻ mặt kì quái liền dập tắt nụ cười, khuôn mặt thản nhiên mà lên tiếng.
"Nhìn ta làm gì? Đi thôi! ".
Đám người không có để tâm nhiều. Chỉ là cảm thấy hiếm gặp cảnh tượng sơn băng đại sư huynh lãnh khốc ngàn năm vậy mà cũng có lúc một mình đứng cười như tên ngốc. Có chút...không kịp thích ứng.
Đường Khanh được Trạch Khảm đỡ cho đứng thẳng dậy, đối mặt với hắn liếc nhìn một cái đầy e lệ mà lên tiếng nhỏ nhẹ, dịu dàng hơn thường ngày.
" Đa ta công tử! ".
Trạch Khảm cười khẽ, đối với Đường Khanh khách khí vài phần bản thân lại cực kì phóng khoáng.
" Không cần gọi công tử này kia. Gọi ta là Tr...Vương Khảm ".
Trạch Khảm hắn thuận miệng định nói ra danh tính lại nhất thời não thông kịp lúc. Nhớ ra bản thân hiện tại là đang dịch dung che giấu thân phận yêu vương của mình. Lời nói ra lại thay đổi thành họ khác.
Đường Khanh nhoẻn miệng cười tươi, gật đầu nhẹ nhàng trả lời hắn.
"Được. Vậy...ta có thể gọi huynh là Khảm Khảm, có được không? ".
Trạch Khảm nhìn nữ tử trước mặt mình, lần đầu tiên có một nữ nhân gọi hắn là Khảm Khảm. Mà lại còn là một nữ nhân chỉ vừa mới quen, nhất thời khiến cho hắn tim can đập loạn, cảm giác không thích hợp. Hắn chẳng lẽ có động tâm với người này!
Nhìn bộ dáng e ấp, thẹn thùng đến đỏ mặt của Đường Khanh hạ giọng nói với Trạch Khảm, Trường Lạc ở một chỗ nhìn mà không khỏi cảm thán ở trong lòng. Haizz, đúng là tình yêu thiếu nữ mới lớn nở rộ như xuân sắc, còn không có dè dặt mà đề nghị gọi người ta bằng cái tên thân mật nữa! Nữ chính đại nhân này, Trường Lạc cô nên cho cô ấy một tràng vỗ tay nha!
Rất có dũng khí! Nói thích liền chủ động theo đuổi! Có tám phần dũng cảm như cô!
Trường Lạc cô chính là kiểu người có cá tính mạnh mẽ. Chỉ cần là người cô để ở trong tim, yêu được thì sẽ trực tiếp nói ra, dám thổ lộ, dám thừa nhận.
" Mà các người hiện tại là đang đi đâu vậy? ".
Trạch Khảm vờ như rất tự nhiên, không có chủ ý mà như vô tình hỏi về vấn đề này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Khanh cười cười, nhanh nhẹn mở miệng hoạt bát nói. Cũng không biết nên nói là do Đường Khanh thật thà hay là nói cô ấy dễ tin người cũng nên.
" Bọn ta là đang đi bắt yêu a! ".
" Ồ! Bắt yêu? Quanh đây có yêu sao? ". Trạch Khảm làm ra bộ ngạc nhiên, cất giọng trầm thấp hỏi.
Đường Khanh cũng rất nhanh mồm nhanh miệng bèn trả lời ngay.
" Tất nhiên. Huynh không biết dạo gần đây yêu ma hoành hành ngang ngược ở đây sao? Bọn ta chính là thay trời hành đạo đó! ".
Nghe Đường Khanh nói, trong mắt Trạch Khảm lóe lên một tia suy tư, cả khuôn mặt ngây ra một giây. Hắn không nghĩ con dân mình lại ở dưới mình lén lút ra khỏi cấm địa yêu giới mà làm loạn như vậy. Cũng là một phần có liên quan đến hắn. Ngày thường hắn chỉ biết ăn chơi ở trong động, nào có quan tâm gì đến bề dưới.
Hắn cũng là tại đây chưa từng có cái loại ý nghĩ sẽ đi càn phá quấy nhiễu loài người. Lần này đến đây cũng là muốn tự mình nhìn rõ tình hình. Ai mà biết lại thành ra cái loại này chứ!
Đường Khanh nhìn Trạch Khảm nét mặt như có tâm sự, vừa định lên tiếng hỏi thử lại không nghĩ đằng trước vang lên âm thanh khinh khỉnh của người nào đấy.
"Hừ! Tự mình nói ra chuyện nội bộ cho người ngoài biết. Là sợ mình chưa đủ gây chuyện hay gì? ".
Tô Trúc ở một chỗ không khỏi chau mày khó chịu với hành động của Đường Khanh. Cặp mắt của hắn lúc nhìn từ Đường Khanh chuyển sang phía Trạch Khảm là một loại cảm giác địch ý khó chịu ra mặt. Nói thật hắn không đủ tin tưởng nam nhân từ đâu xuất hiện này. Cũng không biết là có mục đích gì mới muốn đi cùng đám bọn họ.
Không chừng là kẻ gian nào có tâm hại bọn họ cũng nên.
Nữ nhân Đường Khanh kia không những ngu ngốc không nhìn ra, lại còn đem hết sự việc mục đích của bọn họ đi nói cho tên kia. Thật đúng là ngu xuẩn mà!
Tô Trúc ở trong đầu chửi thầm một tiếng. Lại là thấy Đường Khanh ngay lập tức trừng mắt phản bác lại.
"Ta gây chuyện lúc nào? Ngươi đừng có tưởng ngươi là sư huynh trên ta thì ta sợ nha! Đồ thích mà không dám nói! ".
Đường Khanh làm mặt quỷ trêu tức lại Tô Trúc khiến cho hắn tức giận không nói nên lời. Chỉ biết trưng ra bộ mặt hậm hực mà hừ lạnh một tiếng.
Trường Lạc thấy không khí có phần căng thẳng thì cười khẽ, mở miệng hòa giải.
" Được rồi! Hai người cũng không nên lúc nào cũng đấu khẩu như vậy chứ! Phải không sư đệ! Đệ là sư huynh lớn hơn sư muội, phải nhường nhịn chứ đúng không? ".
Trường Lạc đi tới, đưa tay vươn lên đặt ở trên đỉnh đầu Tô Trúc mà làm ra hành động như dỗ dành xoa xoa tóc hắn. Động tác của cô nhẹ nhàng lại khiến cho nam nhân đang đứng đối diện cô lúc này tâm tình biến loạn. Thiếu niên trẻ nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp đang mỉm cười mê hoặc khiến cho hắn bất giác ngây ra tại chỗ, bất tri bất giác đỏ mặt.
Thanh Trì đứng bên này vừa nhìn thấy cái hình ảnh chướng mắt đập vào mắt liền không nhịn được tay chân muốn tiến lên tách cô ra khỏi cái tên nhóc vẻ mặt viết rõ hai từ " háo sắc " kia!!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro