Hệ Thống Cửu Vỹ 009: Phản Diện Là Của Ta
Nhóc con phản d...
Nhi Nguyễn
2024-10-24 22:18:42
Võ Đoàn Khởi chính là muốn Trường Lạc duy nhất là của mình. Bản thân yêu cô đến nỗi muốn độc chiếm cô cho riêng mình.
Nhìn đến Dương Hoa Hoa lúc thì bám lấy Trường Lạc một hai đòi cô dạy học, lúc lại kéo cô xuống bếp làm bánh. Trong đầu Võ Đoàn Khởi lúc này không khỏi nổi lên ý nghĩ xấu xa, có phần ích kỷ.
" Con nhóc kia thật phiền phức! Mình có nên đem Dương Hoa Hoa ra khỏi cái nhà này không nhỉ? ".
Vừa nghĩ, Võ Đoàn Khởi vừa đứng gác chân ở một góc tường, hai tay khoanh ra trước mặt mà không khỏi nhíu mày.
Nghĩ ngợi một hồi, đột nhiên trong đầu tên nam nhân cuồng chiếm hữu này liền nảy ra một ý tưởng.
"Có rồi! ". Võ Đoàn Khởi khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười thần bí.
Chỉ thấy khoảng ba mươi phút sau, bên ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa.
Võ Đoàn Khởi ngồi chễnh chệ trên ghế sofa bật tivi, mở miệng vui vẻ thản nhiên nói với người bên trong phòng bếp.
"Dương Hoa Hoa, nhà có khách kìa, ra mở cửa đi! ".
Dương Hoa Hoa còn đang hào hứng học cách làm bánh của Trường Lạc. Vừa nghe được giọng nói cao lãnh kia cất lên, cô ngay lập tức nhăn mặt, bĩu môi tỏ thái độ.
" Anh ngồi ngay bên ngoài sao không ra mở đi! ".
Võ Đoàn Khởi một bộ dáng không để tâm, vứt cho Dương Hoa Hoa một câu.
" Không thích ".
Trường Lạc đứng ngay bên cạnh Dương Hoa Hoa, nhìn cô nàng này mặt mày khó coi, đối với Võ Đoàn Khởi trước đây thái độ khác với lúc trước rất nhiều.
Nếu là trước đây hai anh em không cùng huyết thống bọn họ nương tựa vào nhau, bao che, bảo vệ cho nhau mỗi khi sắp bị nguyên chủ Úc Thanh hành hạ, đánh đập. Giờ đây hoàn toàn thay đổi.
Võ Đoàn Khởi đối với Dương Hoa Hoa lúc nào cũng như kẻ địch mà tranh cãi nhau suốt cả ngày. Dương Hoa Hoa thậm chí còn chẳng nể nang gì mà nhiều lần ở sau lưng Võ Đoàn Khởi, nói xấu hắn với Trường Lạc.
Trường Lạc thấy hai cái con người này khắc khẩu như vậy, không nhịn được buồn cười, nhẹ giọng nói với Dương Hoa Hoa.
" Hoa Hoa, hay là em ra mở cửa đi! ".
Dương Hoa Hoa thấy Trường Lạc cũng đã lên tiếng thì thở dài một hơi, tháo tạp dề đang đeo trên người ra mà khẽ gật đầu trả lời.
" Da! ".
Mặc dù cô vẫn là nghe lời của Trường Lạc hơn nhưng không hiểu sao bản thân cứ có cảm giác giữa Trường Lạc và Võ Đoàn Khởi có cái gì đó mà cô không biết.
Nhưng chính là giữa hai người đó xảy ra chuyện gì phát sinh, Dương Hoa Hoa cũng mơ hồ không đoán ra được.
Dương Hoa Hoa lúc đi ngang qua người đàn ông đang ngồi ung dung, vắt chân dang hai tay ra sofa mà một mặt cợt nhả, thật sự khiến cho cô không khỏi tức điên lên, khẽ trừng mắt lườm xéo Võ Đoàn Khởi một cái.
Bản thân tự hỏi tại sao trước đây lại coi Võ Đoàn Khởi ở trong mắt như một người anh trai tốt chứ? Tốt ở chỗ nào? Bây giờ còn vì muốn chiếm lấy chị Úc Thanh mà lên mặt với cô.
Ngay giây phút Dương Hoa Hoa một vẻ mặt khó chịu, không vui mở cửa ra, lại bất ngờ khi phát hiện người tới nhà vậy mà lại là bạn trai đang qua lại với mình- Triệu Tử Sâm!
"Tử Sâm!". Dương Hoa Hoa nét mặt thoáng kinh ngạc kêu lên.
Triệu Tử Sâm vừa nhìn thấy người con gái mình thích thì tâm tình mừng rộ, mỉm cười một mặt nam sinh ôn nhu dịu dàng đáp lại.
Dương Hoa Hoa chính là ngay trong giây phút này, hoang mang đem câu hỏi nghi hoặc ở trong đầu ra hỏi Triệu Tử Sâm.
" Cậu...cậu vì sao lại tới đây? ".
Triệu Tử Sâm thấy Dương Hoa Hoa giống như không biết chuyện gì, lại thản nhiên trả lời lại.
"Chẳng phải nhà cậu đang không tiện sao? Anh trai cậu vừa mới gọi cho mình, nói là mấy ngày nữa nhà cậu sẽ sửa nhà. Anh trai cậu cùng với chị của cậu sẽ chuyển đến nhà người quen ở tạm. Mà nhà người quen đó lại khá chật, cho nên mới nhờ mình đưa cậu đến nhà mình ở tạm mấy bữa ".
Triệu Tử Sâm chậm rãi đem từng câu từng chữ giải thích lại với Dương Hoa Hoa.
Mới đầu Dương Hoa Hoa còn dại ra tại chỗ. Nhà này mấy hôm nữa làm gì có chuyện sẽ sửa nhà chứ! Cũng chưa từng nghe chị Úc Thanh nhắc đến.
Lại nói, loại chuyện này còn là từ trong miệng cái tên anh trai không đáng tin Võ Đoàn Khởi kia nói ra.
Sau khi loát kịp thông tin, Dương Hoa Hoa liền thấy phía sau mình vang lên một thanh âm ngả ngớn quen thuộc.
"Triệu Tử Sâm cậu đến rồi đó à! Mấy ngày tới nhờ cậu chăm sóc Hoa Hoa giúp nhà tôi ".
Triệu Tử Sâm ở trong trường có quen biết Võ Đoàn Khởi, cũng biết anh là anh trai của Dương Hoa Hoa. Chỉ là không thể ngờ tới, cái vị anh rể tương lai này còn có bản lĩnh tìm được số điện thoại của cậu ta mà gọi tới.
Triệu Tử Sâm mỉm cười khách khí, điềm đạm trả lời lại. " Không có gì! Điều nên làm mà! ". Dù sao sau này người cậu ta muốn lấy về cũng chỉ có Dương Hoa Hoa mà thôi.
Dương Hoa Hoa thấy hai người đàn ông giao kèo qua lại, chính bản thân lại ở giữa còn đang không hiểu chuyện gì. Cô nhanh tay đóng cửa lại, trước khi đóng còn không quên nói một tiếng với bạn trai.
" Cậu đợi tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói riêng với anh trai ".
Nói rồi, sau khi đóng sập cửa lại, Dương Hoa Hoa liền kéo Võ Đoàn Khởi vào một góc nói cho rõ.
" Anh Đoàn Khởi, anh đang làm cái quái gì vậy hả? Sao tự dưng lại gọi cậu ấy đến đây? ".
Vẻ mặt kích động, cau mày của Dương Hoa Hoa lộ rõ, Võ Đoàn Khởi thấy cô nhóc này to mồm như vậy, lại nhớ đến trong bếp Trường Lạc vẫn còn đang ở trong đó.
Vẫn là nên chặn miệng Dương Hoa Hoa này lại, nhanh, gọn, lẹ.
" Được rồi, anh mày cũng không giấu nữa. Anh yêu Úc Thanh, muốn có không gian riêng. Vừa hay, em cùng tên Triệu Tử Sâm kia cũng đang yêu nhau, chi bằng đến nhà cậu ta ở mấy ngày cho quen. Chẳng phải vẹn cả đôi đường rồi sao ".
Dương Hoa Hoa chính là không để ý đến những câu sau, trọng tâm trong lời nói của Võ Đoàn Khởi khiến cho cô để tâm nhất vẫn là cái chuyện kia.
Cái gì? Anh Đoàn Khởi vậy mà yêu thích chị Úc Thanh! Chuyện này...chuyện này có phải hơi...khó mà tin nổi không?
Nói sao đi nữa, ngày trước Võ Đoàn Khởi còn tỏ ra nghi ky, chán ghét chị Úc Thanh đủ thứ. Vậy mà bây giờ mở miệng liền thành yêu luôn rồi!
Phải rồi! Nghĩ đến mấy ngày hôm nay hai người này cứ tỏ ra mờ ám mập mờ khiến cho Dương Hoa Hoa không thể không nghi ngờ. Rốt cuộc thì hai người này đã tiến triển đến mức độ nào rồi?
"Anh nói...anh và chị Úc Thanh đã...đã ở bên nhau? Từ bao giờ? Tiến triển đến đâu rồi? Còn có...anh vẫn đang là học sinh cấp ba đó! Với lại, anh còn kém tuổi chị ấy nữa, anh không ngại... ".
Nghe Dương Hoa Hoa cứ lải nhải lo này nghĩ kia thay cho mình, Võ Đoàn Khởi rốt cuộc cũng không kiên nhẫn nổi mà nét mặt trở nên nghiêm túc hẳn đi, nhàn nhạt nói với người đối diện.
" Bọn anh đã yêu nhau được một thời gian rồi. Tiến triển thì...hôn cũng hôn rồi, cũng ngủ cùng trên một chiếc giường rồi. Còn có...sau này còn có thể hơn như thế!
Còn về vấn đề tuổi tác, năm nay anh đã đủ 18 tuổi, chỉ cần đợi thêm hai năm nữa, đủ tuổi liền đi đăng kí kết hôn ".
Giọng nói nhẹ bẫng lại thản nhiên nói ra những lời này khiến cho Dương Hoa Hoa kinh ngạc, sửng sốt không thôi.
"Anh.anh...anh...". Dương Hoa Hoa vẻ mặt trợn tròn mắt, há hốc mồm nói không rõ.
Võ Đoàn Khởi không muốn tốn nhiều thời gian như vậy, trực tiếp đẩy Dương Hoa Hoa ra mở cửa nhà. Còn nhân tiện đem Dương Hoa Hoa giao phó cho Triệu Tử Sâm.
" Thời gian này em cứ ở cùng với Triệu Tử Sâm đi, cậu ta ở một mình, không có phụ huynh đâu mà lo. Còn đồ đạc chiều sẽ có người mang sang cho ". Nói dứt câu,
Võ Đoàn Khởi mặt không đổi sắc ngay lập tức đóng rầm cửa lại, khiến cho hai người bên ngoài quay sang ngơ ngác nhìn nhau một biểu tình khó hiểu.
Nhìn đến Dương Hoa Hoa lúc thì bám lấy Trường Lạc một hai đòi cô dạy học, lúc lại kéo cô xuống bếp làm bánh. Trong đầu Võ Đoàn Khởi lúc này không khỏi nổi lên ý nghĩ xấu xa, có phần ích kỷ.
" Con nhóc kia thật phiền phức! Mình có nên đem Dương Hoa Hoa ra khỏi cái nhà này không nhỉ? ".
Vừa nghĩ, Võ Đoàn Khởi vừa đứng gác chân ở một góc tường, hai tay khoanh ra trước mặt mà không khỏi nhíu mày.
Nghĩ ngợi một hồi, đột nhiên trong đầu tên nam nhân cuồng chiếm hữu này liền nảy ra một ý tưởng.
"Có rồi! ". Võ Đoàn Khởi khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười thần bí.
Chỉ thấy khoảng ba mươi phút sau, bên ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa.
Võ Đoàn Khởi ngồi chễnh chệ trên ghế sofa bật tivi, mở miệng vui vẻ thản nhiên nói với người bên trong phòng bếp.
"Dương Hoa Hoa, nhà có khách kìa, ra mở cửa đi! ".
Dương Hoa Hoa còn đang hào hứng học cách làm bánh của Trường Lạc. Vừa nghe được giọng nói cao lãnh kia cất lên, cô ngay lập tức nhăn mặt, bĩu môi tỏ thái độ.
" Anh ngồi ngay bên ngoài sao không ra mở đi! ".
Võ Đoàn Khởi một bộ dáng không để tâm, vứt cho Dương Hoa Hoa một câu.
" Không thích ".
Trường Lạc đứng ngay bên cạnh Dương Hoa Hoa, nhìn cô nàng này mặt mày khó coi, đối với Võ Đoàn Khởi trước đây thái độ khác với lúc trước rất nhiều.
Nếu là trước đây hai anh em không cùng huyết thống bọn họ nương tựa vào nhau, bao che, bảo vệ cho nhau mỗi khi sắp bị nguyên chủ Úc Thanh hành hạ, đánh đập. Giờ đây hoàn toàn thay đổi.
Võ Đoàn Khởi đối với Dương Hoa Hoa lúc nào cũng như kẻ địch mà tranh cãi nhau suốt cả ngày. Dương Hoa Hoa thậm chí còn chẳng nể nang gì mà nhiều lần ở sau lưng Võ Đoàn Khởi, nói xấu hắn với Trường Lạc.
Trường Lạc thấy hai cái con người này khắc khẩu như vậy, không nhịn được buồn cười, nhẹ giọng nói với Dương Hoa Hoa.
" Hoa Hoa, hay là em ra mở cửa đi! ".
Dương Hoa Hoa thấy Trường Lạc cũng đã lên tiếng thì thở dài một hơi, tháo tạp dề đang đeo trên người ra mà khẽ gật đầu trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Da! ".
Mặc dù cô vẫn là nghe lời của Trường Lạc hơn nhưng không hiểu sao bản thân cứ có cảm giác giữa Trường Lạc và Võ Đoàn Khởi có cái gì đó mà cô không biết.
Nhưng chính là giữa hai người đó xảy ra chuyện gì phát sinh, Dương Hoa Hoa cũng mơ hồ không đoán ra được.
Dương Hoa Hoa lúc đi ngang qua người đàn ông đang ngồi ung dung, vắt chân dang hai tay ra sofa mà một mặt cợt nhả, thật sự khiến cho cô không khỏi tức điên lên, khẽ trừng mắt lườm xéo Võ Đoàn Khởi một cái.
Bản thân tự hỏi tại sao trước đây lại coi Võ Đoàn Khởi ở trong mắt như một người anh trai tốt chứ? Tốt ở chỗ nào? Bây giờ còn vì muốn chiếm lấy chị Úc Thanh mà lên mặt với cô.
Ngay giây phút Dương Hoa Hoa một vẻ mặt khó chịu, không vui mở cửa ra, lại bất ngờ khi phát hiện người tới nhà vậy mà lại là bạn trai đang qua lại với mình- Triệu Tử Sâm!
"Tử Sâm!". Dương Hoa Hoa nét mặt thoáng kinh ngạc kêu lên.
Triệu Tử Sâm vừa nhìn thấy người con gái mình thích thì tâm tình mừng rộ, mỉm cười một mặt nam sinh ôn nhu dịu dàng đáp lại.
Dương Hoa Hoa chính là ngay trong giây phút này, hoang mang đem câu hỏi nghi hoặc ở trong đầu ra hỏi Triệu Tử Sâm.
" Cậu...cậu vì sao lại tới đây? ".
Triệu Tử Sâm thấy Dương Hoa Hoa giống như không biết chuyện gì, lại thản nhiên trả lời lại.
"Chẳng phải nhà cậu đang không tiện sao? Anh trai cậu vừa mới gọi cho mình, nói là mấy ngày nữa nhà cậu sẽ sửa nhà. Anh trai cậu cùng với chị của cậu sẽ chuyển đến nhà người quen ở tạm. Mà nhà người quen đó lại khá chật, cho nên mới nhờ mình đưa cậu đến nhà mình ở tạm mấy bữa ".
Triệu Tử Sâm chậm rãi đem từng câu từng chữ giải thích lại với Dương Hoa Hoa.
Mới đầu Dương Hoa Hoa còn dại ra tại chỗ. Nhà này mấy hôm nữa làm gì có chuyện sẽ sửa nhà chứ! Cũng chưa từng nghe chị Úc Thanh nhắc đến.
Lại nói, loại chuyện này còn là từ trong miệng cái tên anh trai không đáng tin Võ Đoàn Khởi kia nói ra.
Sau khi loát kịp thông tin, Dương Hoa Hoa liền thấy phía sau mình vang lên một thanh âm ngả ngớn quen thuộc.
"Triệu Tử Sâm cậu đến rồi đó à! Mấy ngày tới nhờ cậu chăm sóc Hoa Hoa giúp nhà tôi ".
Triệu Tử Sâm ở trong trường có quen biết Võ Đoàn Khởi, cũng biết anh là anh trai của Dương Hoa Hoa. Chỉ là không thể ngờ tới, cái vị anh rể tương lai này còn có bản lĩnh tìm được số điện thoại của cậu ta mà gọi tới.
Triệu Tử Sâm mỉm cười khách khí, điềm đạm trả lời lại. " Không có gì! Điều nên làm mà! ". Dù sao sau này người cậu ta muốn lấy về cũng chỉ có Dương Hoa Hoa mà thôi.
Dương Hoa Hoa thấy hai người đàn ông giao kèo qua lại, chính bản thân lại ở giữa còn đang không hiểu chuyện gì. Cô nhanh tay đóng cửa lại, trước khi đóng còn không quên nói một tiếng với bạn trai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Cậu đợi tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói riêng với anh trai ".
Nói rồi, sau khi đóng sập cửa lại, Dương Hoa Hoa liền kéo Võ Đoàn Khởi vào một góc nói cho rõ.
" Anh Đoàn Khởi, anh đang làm cái quái gì vậy hả? Sao tự dưng lại gọi cậu ấy đến đây? ".
Vẻ mặt kích động, cau mày của Dương Hoa Hoa lộ rõ, Võ Đoàn Khởi thấy cô nhóc này to mồm như vậy, lại nhớ đến trong bếp Trường Lạc vẫn còn đang ở trong đó.
Vẫn là nên chặn miệng Dương Hoa Hoa này lại, nhanh, gọn, lẹ.
" Được rồi, anh mày cũng không giấu nữa. Anh yêu Úc Thanh, muốn có không gian riêng. Vừa hay, em cùng tên Triệu Tử Sâm kia cũng đang yêu nhau, chi bằng đến nhà cậu ta ở mấy ngày cho quen. Chẳng phải vẹn cả đôi đường rồi sao ".
Dương Hoa Hoa chính là không để ý đến những câu sau, trọng tâm trong lời nói của Võ Đoàn Khởi khiến cho cô để tâm nhất vẫn là cái chuyện kia.
Cái gì? Anh Đoàn Khởi vậy mà yêu thích chị Úc Thanh! Chuyện này...chuyện này có phải hơi...khó mà tin nổi không?
Nói sao đi nữa, ngày trước Võ Đoàn Khởi còn tỏ ra nghi ky, chán ghét chị Úc Thanh đủ thứ. Vậy mà bây giờ mở miệng liền thành yêu luôn rồi!
Phải rồi! Nghĩ đến mấy ngày hôm nay hai người này cứ tỏ ra mờ ám mập mờ khiến cho Dương Hoa Hoa không thể không nghi ngờ. Rốt cuộc thì hai người này đã tiến triển đến mức độ nào rồi?
"Anh nói...anh và chị Úc Thanh đã...đã ở bên nhau? Từ bao giờ? Tiến triển đến đâu rồi? Còn có...anh vẫn đang là học sinh cấp ba đó! Với lại, anh còn kém tuổi chị ấy nữa, anh không ngại... ".
Nghe Dương Hoa Hoa cứ lải nhải lo này nghĩ kia thay cho mình, Võ Đoàn Khởi rốt cuộc cũng không kiên nhẫn nổi mà nét mặt trở nên nghiêm túc hẳn đi, nhàn nhạt nói với người đối diện.
" Bọn anh đã yêu nhau được một thời gian rồi. Tiến triển thì...hôn cũng hôn rồi, cũng ngủ cùng trên một chiếc giường rồi. Còn có...sau này còn có thể hơn như thế!
Còn về vấn đề tuổi tác, năm nay anh đã đủ 18 tuổi, chỉ cần đợi thêm hai năm nữa, đủ tuổi liền đi đăng kí kết hôn ".
Giọng nói nhẹ bẫng lại thản nhiên nói ra những lời này khiến cho Dương Hoa Hoa kinh ngạc, sửng sốt không thôi.
"Anh.anh...anh...". Dương Hoa Hoa vẻ mặt trợn tròn mắt, há hốc mồm nói không rõ.
Võ Đoàn Khởi không muốn tốn nhiều thời gian như vậy, trực tiếp đẩy Dương Hoa Hoa ra mở cửa nhà. Còn nhân tiện đem Dương Hoa Hoa giao phó cho Triệu Tử Sâm.
" Thời gian này em cứ ở cùng với Triệu Tử Sâm đi, cậu ta ở một mình, không có phụ huynh đâu mà lo. Còn đồ đạc chiều sẽ có người mang sang cho ". Nói dứt câu,
Võ Đoàn Khởi mặt không đổi sắc ngay lập tức đóng rầm cửa lại, khiến cho hai người bên ngoài quay sang ngơ ngác nhìn nhau một biểu tình khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro