Hệ Thống Đánh Giấu Hoành Điếm Của Diễn Viên Quần Chúng
Đánh Cược
2024-10-28 11:09:01
Một tuần sau, 9 giờ tối, mọi người trong nhà trọ Vân Mộng đều tụ tập ở đại sảnh.
“Ai, tôi đã nói là không có khả năng, hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi, xác suất quá nhỏ, lần này khẳng định chị Vân sẽ thua cuộc.”
“Còn không phải vậy sao, chị Vân, đợi lát nữa nếu chị thua cuộc cũng đừng chơi xấu nha.”
Trần Văn Vân: “Phi, tôi là cái loại này người sao? Yên tâm, nếu thua tôi khẳng định đưa tiền, hơn nữa tôi cũng sẽ không nhân cơ hội tăng tiền thuê nhà của các người đâu.”
Mọi người: “……”
Trong một tuần này, trong nhà trọ Vân Mộng đã xảy ra hai sự kiện mới mẻ, chuyện thứ nhất đó là diễn viên quần chúng Thịnh Hạ vừa mới tới cư nhiên liên tục sáu ngày đều báo danh được suất diễn!
Bắt đầu từ ngày thứ tư, bốn nam sinh ở lầu 3 liền ngầm đánh cược, rốt cuộc vận khí này của Thịnh Hạ có thể liên tục được mấy ngày.
Không nghĩ tới cô vận khí tốt đến bạo phát, liên tục sáu ngày đều báo danh được.
Hôm nay, tới ngày thứ bảy, mọi người đều hiếu kỳ chính mình có báo danh được không, tất cả đều ngồi ở đại sảnh ngẩng cổ chờ đợi chờ kết quả.
Hôm nay, bốn nam sinh ở lầu 3 cũng chưa dám đánh cuợc cô có thể báo danh được không, mà Trần Văn Vân sau khi bận rộn xong việc quán ăn nghe nói việc này liền muốn chơi đùa một chút, cũng đi theo đặt cược, cô ấy đặt Thịnh Hạ hôm nay có thể báo danh được.
Diêu Vi Vi cũng xuống dưới xem náo nhiệt: “Ai, Thịnh Hạ cậu có dự cảm hôm nay mình báo danh được không?”
Thịnh Hạ lắc đầu: “Mình cảm giác không được, nào có trùng hợp như vậy.”
Diêu Vi Vi vốn dĩ ngo ngoe rục rịch cũng muốn cùng bọn họ đánh cược, nghe cô nói như vậy, liền thu hồi tay nhỏ không an phận .
Nhậm Lâm Sâm mừng rỡ vỗ đùi: “chị Vân cô cũng thấy đi, Thịnh Hạ người ta đều nói mình cảm giác không thể thành công , hôm nay cô chắc chắn thua rồi.”
Nhậm Lâm Sâm cũng là diễn viên quần chúng, nhưng ở Hoành Điếm làm diễn viên đặc thù, chủ yếu là quay chụp một ít phim kháng chiến, hình tượng của hắn đặc biệt thích hợp diễn lính Nhật, cho nên hằng ngày lời ngoài miệng của hắn chính là: “Bát ca, lão tử hôm nay lại bị giết rồi.”
Loại hình diễn viên đặc thù như vậy tuy nói không nhất định mỗi ngày đều có thể nhận được suất diễn, bất quá phàm là có công việc, thu nhập đều không thấp.
Trần Văn Vân khóe môi hơi nhếch: “Tôi tin tưởng cô ấy có thể.”
Người phụ trách Sử Quốc Thịnh cũng đang làm việc ở phim trường, bởi vì không phải diễn viên quần chúng, cũng không có vào bất luận cái diễn đàn nào, nên vẫn luôn không nói chuyện, lúc này anh ấy nhìn đồng hồ rồi đột nhiên hô lên: “Đến rồi đến rồi, đến 9 giờ, nhanh lên xem kết quả đi!”
Thịnh Hạ mở ra nhóm báo danh, tất cả mọi người đều vây lại đây.
Cô một đường đem danh sách kéo đến cuối cũng không thấy được tên của mình. “Sẽ không phải là không đăng kí được đi ?” Cô không xác định mà nói.
Trần Văn Vân gấp đến độ đoạt lấy điện thoại, tự mình lật một cái tên một cái tên mà tìm. “Ha ha ha ha ha, Thịnh Hạ em tìm sót rồi! Em thật sự lại báo danh được rồi!” “Mẹ kiếp!”
“Thật sự là quá mức rồi!”
“Không thể nào, thật hay giả, đưa tôi nhìn xem!”
“Cô xác định đây là cô sao? Không có bị trùng tên chứ?”
“Lão tử phục rồi, tới Hoành Điếm lâu như vậy, trước nay chưa thấy qua ai liên tục bảy ngày đều báo danh được. Thịnh Hạ, cô thật sự ngầu quá!”
Úc Mỹ Giai ở cùng lầu hai với cô cũng là một diễn viên quần chúng, tới Hoành Điếm ba tháng, thường xuyên không đăng kí được, Thịnh Hạ có thể liên tục một tuần đều báo diễn được quả thực làm cô ấy quá hâm mộ: “Thịnh Hạ cô như thế nào làm được vậy ? Có thể chỉ cho tôi không?”
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm cô, dùng ánh mắt khát vọng vây quanh cô, đều muốn nghe xem bí quyết là gì.
Thịnh Hạ gãi đầu, vẻ mặt mộng bức: “Tôi cũng không có bí quyết gì, điện thoại của tôi vẫn là loại cũ đã ra nhiều năm trước, liền đến thời điểm thì vào nhóm chờ, thấy trưởng nhóm nói bắt đầu báo danh liền trực tiếp gửi tên vào, tôi sẽ gõ tên vào khung thoại trước, nhìn thấy thông báo liền trực tiếp gửi đi……”
Mọi người nghe xong lời này lại thở dài: “Chúng ta đều làm như vậy, nhưng vì cái gì cô có thể báo danh được, cái này quá huyền học rồi.”
Trần Văn Vân cười ha ha, tâm tình rất tốt: “Ha ha ha ha, đã đánh cuộc thì phải nhận thua, tới tới tới, đưa tiền đưa tiền.”
Mấy nam sinh mặt xám mày tro đến quét mã chuyển khoản.
“Kết thúc, kết thúc rồi……”
“Hôm nay cũng là một ngày không báo danh được.”
“Thịnh Hạ vận khí cô tốt như vậy không đi mua vé số sao?”
“Ai, thật là hâm mộ! Vì sao tôi liền không có được vận may này.”
“Ai, tôi đã nói là không có khả năng, hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi, xác suất quá nhỏ, lần này khẳng định chị Vân sẽ thua cuộc.”
“Còn không phải vậy sao, chị Vân, đợi lát nữa nếu chị thua cuộc cũng đừng chơi xấu nha.”
Trần Văn Vân: “Phi, tôi là cái loại này người sao? Yên tâm, nếu thua tôi khẳng định đưa tiền, hơn nữa tôi cũng sẽ không nhân cơ hội tăng tiền thuê nhà của các người đâu.”
Mọi người: “……”
Trong một tuần này, trong nhà trọ Vân Mộng đã xảy ra hai sự kiện mới mẻ, chuyện thứ nhất đó là diễn viên quần chúng Thịnh Hạ vừa mới tới cư nhiên liên tục sáu ngày đều báo danh được suất diễn!
Bắt đầu từ ngày thứ tư, bốn nam sinh ở lầu 3 liền ngầm đánh cược, rốt cuộc vận khí này của Thịnh Hạ có thể liên tục được mấy ngày.
Không nghĩ tới cô vận khí tốt đến bạo phát, liên tục sáu ngày đều báo danh được.
Hôm nay, tới ngày thứ bảy, mọi người đều hiếu kỳ chính mình có báo danh được không, tất cả đều ngồi ở đại sảnh ngẩng cổ chờ đợi chờ kết quả.
Hôm nay, bốn nam sinh ở lầu 3 cũng chưa dám đánh cuợc cô có thể báo danh được không, mà Trần Văn Vân sau khi bận rộn xong việc quán ăn nghe nói việc này liền muốn chơi đùa một chút, cũng đi theo đặt cược, cô ấy đặt Thịnh Hạ hôm nay có thể báo danh được.
Diêu Vi Vi cũng xuống dưới xem náo nhiệt: “Ai, Thịnh Hạ cậu có dự cảm hôm nay mình báo danh được không?”
Thịnh Hạ lắc đầu: “Mình cảm giác không được, nào có trùng hợp như vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diêu Vi Vi vốn dĩ ngo ngoe rục rịch cũng muốn cùng bọn họ đánh cược, nghe cô nói như vậy, liền thu hồi tay nhỏ không an phận .
Nhậm Lâm Sâm mừng rỡ vỗ đùi: “chị Vân cô cũng thấy đi, Thịnh Hạ người ta đều nói mình cảm giác không thể thành công , hôm nay cô chắc chắn thua rồi.”
Nhậm Lâm Sâm cũng là diễn viên quần chúng, nhưng ở Hoành Điếm làm diễn viên đặc thù, chủ yếu là quay chụp một ít phim kháng chiến, hình tượng của hắn đặc biệt thích hợp diễn lính Nhật, cho nên hằng ngày lời ngoài miệng của hắn chính là: “Bát ca, lão tử hôm nay lại bị giết rồi.”
Loại hình diễn viên đặc thù như vậy tuy nói không nhất định mỗi ngày đều có thể nhận được suất diễn, bất quá phàm là có công việc, thu nhập đều không thấp.
Trần Văn Vân khóe môi hơi nhếch: “Tôi tin tưởng cô ấy có thể.”
Người phụ trách Sử Quốc Thịnh cũng đang làm việc ở phim trường, bởi vì không phải diễn viên quần chúng, cũng không có vào bất luận cái diễn đàn nào, nên vẫn luôn không nói chuyện, lúc này anh ấy nhìn đồng hồ rồi đột nhiên hô lên: “Đến rồi đến rồi, đến 9 giờ, nhanh lên xem kết quả đi!”
Thịnh Hạ mở ra nhóm báo danh, tất cả mọi người đều vây lại đây.
Cô một đường đem danh sách kéo đến cuối cũng không thấy được tên của mình. “Sẽ không phải là không đăng kí được đi ?” Cô không xác định mà nói.
Trần Văn Vân gấp đến độ đoạt lấy điện thoại, tự mình lật một cái tên một cái tên mà tìm. “Ha ha ha ha ha, Thịnh Hạ em tìm sót rồi! Em thật sự lại báo danh được rồi!” “Mẹ kiếp!”
“Thật sự là quá mức rồi!”
“Không thể nào, thật hay giả, đưa tôi nhìn xem!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô xác định đây là cô sao? Không có bị trùng tên chứ?”
“Lão tử phục rồi, tới Hoành Điếm lâu như vậy, trước nay chưa thấy qua ai liên tục bảy ngày đều báo danh được. Thịnh Hạ, cô thật sự ngầu quá!”
Úc Mỹ Giai ở cùng lầu hai với cô cũng là một diễn viên quần chúng, tới Hoành Điếm ba tháng, thường xuyên không đăng kí được, Thịnh Hạ có thể liên tục một tuần đều báo diễn được quả thực làm cô ấy quá hâm mộ: “Thịnh Hạ cô như thế nào làm được vậy ? Có thể chỉ cho tôi không?”
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm cô, dùng ánh mắt khát vọng vây quanh cô, đều muốn nghe xem bí quyết là gì.
Thịnh Hạ gãi đầu, vẻ mặt mộng bức: “Tôi cũng không có bí quyết gì, điện thoại của tôi vẫn là loại cũ đã ra nhiều năm trước, liền đến thời điểm thì vào nhóm chờ, thấy trưởng nhóm nói bắt đầu báo danh liền trực tiếp gửi tên vào, tôi sẽ gõ tên vào khung thoại trước, nhìn thấy thông báo liền trực tiếp gửi đi……”
Mọi người nghe xong lời này lại thở dài: “Chúng ta đều làm như vậy, nhưng vì cái gì cô có thể báo danh được, cái này quá huyền học rồi.”
Trần Văn Vân cười ha ha, tâm tình rất tốt: “Ha ha ha ha, đã đánh cuộc thì phải nhận thua, tới tới tới, đưa tiền đưa tiền.”
Mấy nam sinh mặt xám mày tro đến quét mã chuyển khoản.
“Kết thúc, kết thúc rồi……”
“Hôm nay cũng là một ngày không báo danh được.”
“Thịnh Hạ vận khí cô tốt như vậy không đi mua vé số sao?”
“Ai, thật là hâm mộ! Vì sao tôi liền không có được vận may này.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro