Hệ Thống Đánh Giấu Hoành Điếm Của Diễn Viên Quần Chúng
Qua Phỏng Vấn
2024-10-28 11:09:01
Đối với Hồ Thiên Vũ mà nói liền càng là như vậy, lúc ban đầu khi Thịnh Hạ cưỡi ngựa ở giữa sân chạy vòng hắn cũng không cảm thấy có bao nhiêu lợi hại, nhưng lúc nữ sinh thứ hai phỏng vấn bắt đầu cưỡi ngựa, hắn liền lập tức có phán đoán.
Thời điểm Thịnh Hạ cưỡi ngựa có loại tự tin, ngẩng đầu ưỡn ngực, lúc ngựa lao đi nhanh, động tác của cô đều trước sau không có thay đổi, cái loại cảm giác mạnh mẽ sảng khoái này là căn cứ vào đối với ngựa tuyệt đối khống chế mới có thể làm được.
Lại xem những cô gái sau đó, tuy rằng cũng có thể cưỡi ngựa, nhưng lại mang loại biểu tình nơm nớp lo sợ, vừa thấy liền phân rõ cao thấp.
Đương nhiên, muốn cưỡi được tự tin cùng thành thạo như thế, cần thiết phải trải qua khổ luyện mới có thể làm được, rất hiển nhiên, cô gái đầu tiên phỏng vấn so với mấy người sau ổn hơn rất nhiều.
Tuy nói chỉ là tìm thế thân, nhưng nếu đã tuyển chọn, đương nhiên là phải chọn người ưu tú nhất.
Chờ sau khi người phỏng vấn cuối cùng lên ngựa đi được vài bước, Hồ Thiên Vũ trong lòng đã có người được chọn. Hắn quay đầu lại nhìn về phía Tần Nham: “Thế nào, nhà sản xuất Tần có cao kiến gì không?”
Tần Nham ở trong lòng cười hai tiếng, cái lão gia hỏa này luôn là như vậy, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được Hồ đạo liếc mắt một cái liền nhìn trúng Thịnh Hạ, nhưng lại không chịu nói ra trước.
Đương nhiên, làm nhà sản xuất mười mấy năm, Tần Nham cũng không phải không biết, tự nhiên đem câu chuyện gợi ra.
“Hôm nay mấy người tới phỏng vấn đều không tồi, bất quá tôi vẫn cảm thấy người đầu tiên phát huy là tốt nhất, kết hợp với vòng phỏng vấn thứ nhất, hình tượng khí chất của cô ấy cùng Hướng Lam cũng rất phù hợp, hai người chiều cao đều không sai biệt lắm, tôi cảm thấy Thịnh Hạ rất tốt, Hồ đạo ngài cảm thấy sao?”
Hồ Thiên Vũ lại nhìn về phía nhân viên công tác của Hướng Lam ngồi bên cạnh vẫn luôn không nói chuyện: “Không biết Hướng tiểu thư có đối với thế thân nào vừa lòng không?”
Nhân viên công tác: “Hồ đạo ngài quyết định là được.”
Hồ Thiên Vũ vừa lòng gật đầu, ở sau tên Thịnh Hạ đánh một dấu tích thứ hai.
Lúc này, Trâu Vũ Phỉ còn đang chuyên tâm mà chạy trên trường đua ngựa, trong lòng cô ta đắc ý mà nghĩ, Thịnh Hạ chạy nhanh như vậy có ích lợi gì? Còn tự cho là thông minh mà chạy hai vòng, chỉ một vòng là cô ta có thể đem thứ cần thiết thể hiện ra.
Trâu Vũ Phỉ nguyên bản đối với cưỡi ngựa cũng không có nắm chắc như vậy, rốt cuộc mới chỉ tập luyện hai ngày, nhưng Thịnh Hạ phát huy tốt như thế, nếu cô ta không lấy ra chút bản lĩnh mà nói, khẳng định không so được.
Vì thế Trâu Vũ Phỉ mạo hiểm bắt đầu tăng tốc, nhưng thời điểm lão sư dạy, liền không dạy cách làm cho ngựa chạy nhanh, cô ta căn bản còn không có học được, trong lòng lo lắng, cô ta dùng sức đá một chút vào bụng ngựa, con ngựa bị kinh sợ, bắt đầu ở trên đường băng lao nhanh.
Nhưng Trâu Vũ Phỉ không có chuẩn bị sẵn sàng, thân thể bắt đầu không chịu khống chế mà kịch liệt đong đưa, cô ta sợ tới mức hoa dung thất sắc, nhân viên công tác vẫn luôn quan sát hướng đi của cô ta, liền phát hiện không thích hợp, lập tức vọt qua đi.
Ngựa của trường đua ngựa đều được huấn luyện chuyên nghiệp, đây là ngựa chuẩn bị cho quay chụp, nhân viên công tác cũng là người chăn nuôi cùng huấn luyện viên của con ngựa này.
Hai huấn luyện viên hợp lực khống chế , con ngựa mất khống chế rốt cuộc ngừng lại, cuối cùng không có tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì.
Trâu Vũ Phỉ vốn đang muốn vì chính mình tranh thủ cơ hội phỏng vấn lần thứ hai, chỉ là lúc cô ta ở trên lưng ngựa đã sớm bị xóc đến mềm chân, căn bản là không còn sức lực gì, chỉ có thể nằm liệt ở dưới đất.
Hồ đạo bọn họ cũng khiếp sợ, ai cũng không nghĩ tới phỏng vấn đơn giản như thế cũng sẽ xuất hiện ngoài ý muốn, sau khi tiến lên xác nhận được người không có việc gì, Hồ Thiên Vũ liền tuyên bố kết quả hai đợt phỏng vấn, Thịnh Hạ được chọn trở thành thế thân cho nữ chính đoàn phim 《 thiên cơ 》.
Thịnh Hạ vui vẻ hỏng rồi, kế tiếp đến phân đoạn ký hợp đồng cô đều giống như đang nằm mơ, sau khi trở về cũng chỉ nhớ rõ đạo diễn cùng nhà sản xuất đều khen cô cưỡi ngựa rất tốt, mặt khác khi nào có công việc sẽ thông báo cho cô một ngày, yêu cầu khi nào gọi thì đến, thù lao là một ngày 1500 tệ.
Thịnh Hạ cảm giác chính mình vui vẻ sắp bay lên trời rồi, trên đường ngồi trên Minibus trở về Hoành Điếm cô đều nhịn không được mà cười ngây ngô.
Còn lại vài nữ sinh khác tuy rằng không được tuyển, nhưng cũng thua tâm phục khẩu phục, sôi nổi tỏ vẻ hâm mộ.
Đương nhiên, Trâu Vũ Phỉ toàn bộ hành trình đều đen mặt, một câu cũng không muốn nói.
Cô ta vẫn luôn cảm thấy cơ hội này là thuộc về mình, không nghĩ tới ở trường thi phát huy, còn sẽ xuất hiện vấn đề, lại càng không nghĩ tới,cô ta biểu hiện sai lầm, cơ hội lại được trao cho Thịnh Hạ.
Cái này làm cho trong lòng cô ta quả thực tức giận cực kỳ.
Thịnh Hạ trở lại nhà trọ, Diêu Vi Vi sớm đã tan làm, ở tầng một lang thang lúc ẩn lúc hiện như ruồi nhặng không đầu, có đôi khi cũng vào quán ăn của chị Vân lắc lư, làm cho Trần Văn Vân tâm tình cũng có chút hoảng hốt.
“Vi Vi, em nói xem Thịnh Hạ rốt cuộc có thể qua phỏng vấn hay không?”
“Ai, chị Vân, chị nói Thịnh Hạ rốt cuộc có thể phỏng vấn được hay không! Như thế nào chưa có tin tức gì, nếu không chúng ta gọi điện thoại hỏi một chút?”
Trần Văn Vân nhanh chóng ngăn cản: “Đừng đừng đừng, người ta đang phỏng vấn đó, hơn nữa không phải em nói rồi sao, còn cần cưỡi ngựa, đừng ảnh hưởng đến em ấy phát huy. ”
Vì thế hai người ngồi ở cửa quán ăn trông mòn con mắt.
Một chiếc Minibus ngừng ở trước cửa nhà ăn, một cô gái nhẹ nhàng bước chân từ trên xe xuống dưới, mắt thấy sắp bước vào nhà trọ, chuyển mắt lại thấy hai người ngồi ở cửa.
Thịnh Hạ đi qua: “Chị Vân, Vi Vi, hai ngươi ngồi ngoài này làm gì đâu?”
Hai người động tác nhất trí mà nhìn lại, vẫn là Diêu Vi Vi phản ứng trước, ngao một tiếng liền nhào lên tới: “Thịnh Hạ, cậu có qua không có qua không a!”
“Qua cái gì?”
“Ai nha, phỏng vấn đó! Cậu không phải đi phỏng vấn vai thế thân sao?Qua không qua không qua không?” Diêu Vi Vi dùng sức lắc vai cô, lắc đến Thịnh Hạ choáng váng đầu.
Cô còn muốn khoe khoang một chút, bị cô ấy lắc choáng váng như vậy cũng không thể không nói sự thật: “Qua rồi, mình đã cùng đoàn phim ký hợp đồng. Khi nào Hướng Lam ở đoàn phim có bất khì cảnh quay hành động cưỡi ngựa nào mình đều phải đi diễn, một ngày 1500 tệ, khả năng cảnh ngoài trời không phải rất nhiều, bất quá so với diễn viên quần chúng cùng diễn cận cảnh thì đều cao hơn nhiều.”
Thời điểm Thịnh Hạ cưỡi ngựa có loại tự tin, ngẩng đầu ưỡn ngực, lúc ngựa lao đi nhanh, động tác của cô đều trước sau không có thay đổi, cái loại cảm giác mạnh mẽ sảng khoái này là căn cứ vào đối với ngựa tuyệt đối khống chế mới có thể làm được.
Lại xem những cô gái sau đó, tuy rằng cũng có thể cưỡi ngựa, nhưng lại mang loại biểu tình nơm nớp lo sợ, vừa thấy liền phân rõ cao thấp.
Đương nhiên, muốn cưỡi được tự tin cùng thành thạo như thế, cần thiết phải trải qua khổ luyện mới có thể làm được, rất hiển nhiên, cô gái đầu tiên phỏng vấn so với mấy người sau ổn hơn rất nhiều.
Tuy nói chỉ là tìm thế thân, nhưng nếu đã tuyển chọn, đương nhiên là phải chọn người ưu tú nhất.
Chờ sau khi người phỏng vấn cuối cùng lên ngựa đi được vài bước, Hồ Thiên Vũ trong lòng đã có người được chọn. Hắn quay đầu lại nhìn về phía Tần Nham: “Thế nào, nhà sản xuất Tần có cao kiến gì không?”
Tần Nham ở trong lòng cười hai tiếng, cái lão gia hỏa này luôn là như vậy, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được Hồ đạo liếc mắt một cái liền nhìn trúng Thịnh Hạ, nhưng lại không chịu nói ra trước.
Đương nhiên, làm nhà sản xuất mười mấy năm, Tần Nham cũng không phải không biết, tự nhiên đem câu chuyện gợi ra.
“Hôm nay mấy người tới phỏng vấn đều không tồi, bất quá tôi vẫn cảm thấy người đầu tiên phát huy là tốt nhất, kết hợp với vòng phỏng vấn thứ nhất, hình tượng khí chất của cô ấy cùng Hướng Lam cũng rất phù hợp, hai người chiều cao đều không sai biệt lắm, tôi cảm thấy Thịnh Hạ rất tốt, Hồ đạo ngài cảm thấy sao?”
Hồ Thiên Vũ lại nhìn về phía nhân viên công tác của Hướng Lam ngồi bên cạnh vẫn luôn không nói chuyện: “Không biết Hướng tiểu thư có đối với thế thân nào vừa lòng không?”
Nhân viên công tác: “Hồ đạo ngài quyết định là được.”
Hồ Thiên Vũ vừa lòng gật đầu, ở sau tên Thịnh Hạ đánh một dấu tích thứ hai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, Trâu Vũ Phỉ còn đang chuyên tâm mà chạy trên trường đua ngựa, trong lòng cô ta đắc ý mà nghĩ, Thịnh Hạ chạy nhanh như vậy có ích lợi gì? Còn tự cho là thông minh mà chạy hai vòng, chỉ một vòng là cô ta có thể đem thứ cần thiết thể hiện ra.
Trâu Vũ Phỉ nguyên bản đối với cưỡi ngựa cũng không có nắm chắc như vậy, rốt cuộc mới chỉ tập luyện hai ngày, nhưng Thịnh Hạ phát huy tốt như thế, nếu cô ta không lấy ra chút bản lĩnh mà nói, khẳng định không so được.
Vì thế Trâu Vũ Phỉ mạo hiểm bắt đầu tăng tốc, nhưng thời điểm lão sư dạy, liền không dạy cách làm cho ngựa chạy nhanh, cô ta căn bản còn không có học được, trong lòng lo lắng, cô ta dùng sức đá một chút vào bụng ngựa, con ngựa bị kinh sợ, bắt đầu ở trên đường băng lao nhanh.
Nhưng Trâu Vũ Phỉ không có chuẩn bị sẵn sàng, thân thể bắt đầu không chịu khống chế mà kịch liệt đong đưa, cô ta sợ tới mức hoa dung thất sắc, nhân viên công tác vẫn luôn quan sát hướng đi của cô ta, liền phát hiện không thích hợp, lập tức vọt qua đi.
Ngựa của trường đua ngựa đều được huấn luyện chuyên nghiệp, đây là ngựa chuẩn bị cho quay chụp, nhân viên công tác cũng là người chăn nuôi cùng huấn luyện viên của con ngựa này.
Hai huấn luyện viên hợp lực khống chế , con ngựa mất khống chế rốt cuộc ngừng lại, cuối cùng không có tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì.
Trâu Vũ Phỉ vốn đang muốn vì chính mình tranh thủ cơ hội phỏng vấn lần thứ hai, chỉ là lúc cô ta ở trên lưng ngựa đã sớm bị xóc đến mềm chân, căn bản là không còn sức lực gì, chỉ có thể nằm liệt ở dưới đất.
Hồ đạo bọn họ cũng khiếp sợ, ai cũng không nghĩ tới phỏng vấn đơn giản như thế cũng sẽ xuất hiện ngoài ý muốn, sau khi tiến lên xác nhận được người không có việc gì, Hồ Thiên Vũ liền tuyên bố kết quả hai đợt phỏng vấn, Thịnh Hạ được chọn trở thành thế thân cho nữ chính đoàn phim 《 thiên cơ 》.
Thịnh Hạ vui vẻ hỏng rồi, kế tiếp đến phân đoạn ký hợp đồng cô đều giống như đang nằm mơ, sau khi trở về cũng chỉ nhớ rõ đạo diễn cùng nhà sản xuất đều khen cô cưỡi ngựa rất tốt, mặt khác khi nào có công việc sẽ thông báo cho cô một ngày, yêu cầu khi nào gọi thì đến, thù lao là một ngày 1500 tệ.
Thịnh Hạ cảm giác chính mình vui vẻ sắp bay lên trời rồi, trên đường ngồi trên Minibus trở về Hoành Điếm cô đều nhịn không được mà cười ngây ngô.
Còn lại vài nữ sinh khác tuy rằng không được tuyển, nhưng cũng thua tâm phục khẩu phục, sôi nổi tỏ vẻ hâm mộ.
Đương nhiên, Trâu Vũ Phỉ toàn bộ hành trình đều đen mặt, một câu cũng không muốn nói.
Cô ta vẫn luôn cảm thấy cơ hội này là thuộc về mình, không nghĩ tới ở trường thi phát huy, còn sẽ xuất hiện vấn đề, lại càng không nghĩ tới,cô ta biểu hiện sai lầm, cơ hội lại được trao cho Thịnh Hạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái này làm cho trong lòng cô ta quả thực tức giận cực kỳ.
Thịnh Hạ trở lại nhà trọ, Diêu Vi Vi sớm đã tan làm, ở tầng một lang thang lúc ẩn lúc hiện như ruồi nhặng không đầu, có đôi khi cũng vào quán ăn của chị Vân lắc lư, làm cho Trần Văn Vân tâm tình cũng có chút hoảng hốt.
“Vi Vi, em nói xem Thịnh Hạ rốt cuộc có thể qua phỏng vấn hay không?”
“Ai, chị Vân, chị nói Thịnh Hạ rốt cuộc có thể phỏng vấn được hay không! Như thế nào chưa có tin tức gì, nếu không chúng ta gọi điện thoại hỏi một chút?”
Trần Văn Vân nhanh chóng ngăn cản: “Đừng đừng đừng, người ta đang phỏng vấn đó, hơn nữa không phải em nói rồi sao, còn cần cưỡi ngựa, đừng ảnh hưởng đến em ấy phát huy. ”
Vì thế hai người ngồi ở cửa quán ăn trông mòn con mắt.
Một chiếc Minibus ngừng ở trước cửa nhà ăn, một cô gái nhẹ nhàng bước chân từ trên xe xuống dưới, mắt thấy sắp bước vào nhà trọ, chuyển mắt lại thấy hai người ngồi ở cửa.
Thịnh Hạ đi qua: “Chị Vân, Vi Vi, hai ngươi ngồi ngoài này làm gì đâu?”
Hai người động tác nhất trí mà nhìn lại, vẫn là Diêu Vi Vi phản ứng trước, ngao một tiếng liền nhào lên tới: “Thịnh Hạ, cậu có qua không có qua không a!”
“Qua cái gì?”
“Ai nha, phỏng vấn đó! Cậu không phải đi phỏng vấn vai thế thân sao?Qua không qua không qua không?” Diêu Vi Vi dùng sức lắc vai cô, lắc đến Thịnh Hạ choáng váng đầu.
Cô còn muốn khoe khoang một chút, bị cô ấy lắc choáng váng như vậy cũng không thể không nói sự thật: “Qua rồi, mình đã cùng đoàn phim ký hợp đồng. Khi nào Hướng Lam ở đoàn phim có bất khì cảnh quay hành động cưỡi ngựa nào mình đều phải đi diễn, một ngày 1500 tệ, khả năng cảnh ngoài trời không phải rất nhiều, bất quá so với diễn viên quần chúng cùng diễn cận cảnh thì đều cao hơn nhiều.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro