Sát nhân Hầu Dĩ Mặc
Thích Vy
2024-07-12 05:50:34
Buổi tối, Lục Cẩn dẫn theo đám nhóc nhà họ Lục rời đi với vẻ mặt âm u.
Còn Trương Ngọc Thanh thì bị gọi đến phòng của Lão Thiên Sư.Mà ở đó, không chỉ có Trương Ngọc Thanh và Lão. Thiên Sư, mà còn có Trương Linh Ngọc và Vinh Sơn.
Lúc này, vẻ mặt Vinh Sơn có chút hổ thẹn, bởi vì hẳn ta tu luyện Kim Quang Chú gần nửa đời nhưng lại không đỡ nổi công kích của Trương Ngọc Thanh. Việc này đã khiến tuyệt học Kim Quang Chú của phủ Thiên Sư tại Long Hổ Sơn mất đi sự vinh quang trước mặt ông cụ Lục.
Trương Ngọc Thanh và Trương Linh Ngọc, một trắng một đen, điểm giống nhau giữa bọn họ chính là cả hai đều có vẻ ngoài cực kỳ tuấn tú.
Sau khi làm lễ với ba người, Trương Ngọc Thanh mới nhìn sang Lão Thiên Sư, lúc này, ông ấy liền nói: “Ngọc Thanh à, Kim Quang Chú của con đã luyện đến trình độ này từ khi nào?”
Trương Ngọc Thanh khiêm tốn đáp: “Mỗi ngày, khi tu hành Kim Quang Chú, con luôn cảm thấy trong cơ thể có một luồng khí xộc lên, nếu ở dưới ánh mặt trời sẽ giảm bớt được sự khó chịu trong người, lại còn có thể tu luyện nhanh hơn”.
Hắn bịa chuyện mà mặt không đỏ, tim không đập.
Lão Thiên Sư khẽ gật đầu, ngày thường, Trương Ngọc Thanh rất lười biếng, nhưng tiến độ tu hành lại cực nhanh, cho nên Lão Thiên Sư chỉ có thể tổng kết rằng: Trương Ngọc Thanh chính là kỳ tài luyện khí trăm năm khó gặp.
Ông ấy duỗi tay sờ chạm vào đỉnh đầu Trương Ngọc Thanh, kế đó, một luồng khí màu vàng chui tọt vào thân thể hắn và bắt đầu dụ dỗ sát khí trong người hẳn. Một lát sau, đồng tử Trương Ngọc Thanh biến thành màu đỏ, hơi thở của hẳn cũng trở nên cực kỳ thô bạo.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Vinh Sơn và Trương Linh Ngọc đều cảm thấy rất ngạc nhiên: “Thầy à, việc này...”
Lão Thiên Sư khoát tay, nói: “Ngọc Thanh, niệm Thanh Tâm Chú!”
Giọng Lão Thiên Sư tràn đầy uy nghiêm, thoáng chốc, Trương Ngọc Thanh đã tìm về một tia lý trí: “Trí tuệ minh tịnh, tâm thần an ninh; tam hồn vĩnh cửu, phách vô tang khuynh!”
Dần dần, ánh đỏ trong mắt Trương Ngọc Thanh tiêu tan, sát khí trong cơ thể hắn cũng bị áp chế.
Lão Thiên Sư nhíu mày, nói: “Sát khí càng thêm mạnh mẽ hơn so với trước!”
Trương Ngọc Thanh không nói gì mà quay sang nhìn Vinh Sơn. Thấy vậy, Lão Thiên Sư thở dài một hơi rồi nói với Trương Linh Ngọc: “Linh Ngọc, đưa Ngọc Thanh về!”
“Vâng, thưa thầy!”
Trương Linh Ngọc và Trương Ngọc Thanh rời đi, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên đè nén, Lão Thiên Sư nói: “Vinh Sơn, con chớ nên tự trách, Ngọc Thành chính là kỳ tài luyện khí, cho nên việc thăng bé có thể đánh tan Kim Quang Chú của con cũng là chuyện... hợp tình hợp lý”.
Vinh Sơn đáp: “Thầy, việc con lo lắng chính là sát khí trong cơ thể Ngọc Thanh...”
Lão Thiên Sư mỉm cười nói: “Ha ha ha, việc này chẳng phải bởi do con sao? Nếu con nói ra kẻ lúc trước đã sát hại bố mẹ thắng bé là ai, đợi sau khi Ngọc Thanh báo thù xong, lòng dạ sáng tỏ, nói không chừng sát khí trong lòng nó sẽ tự động tiêu tán”.
Vinh Sơn có hơi nóng nảy: “Thầy, không phải con không muốn nói cho Ngọc Thanh, mà thật sự là đăng sau việc này có liên lụy rất lớn!”
Vinh Sơn thở dài rồi nói: “Kẻ giết chế cha mẹ Ngọc Thanh tên là Hầu Dĩ Mặc, là một tên tặc Toàn Tính. Hắn ta là dị nhân bẩm sinh, có năng lực cướp đoạt hồn phách của người khác!”
Lão Thiên Sư nói Vậy tại sao lại không nói cho Ngọc Thanh?”
Vinh Sơn nhíu mày, nói: “Nếu chỉ là một tên Hầu Dĩ Mặc thì con cũng chẳng quan tâm làm gì. Nhưng đứng đằng sau Hầu Dĩ Mặc còn có người nhà họ Vương. Tuy bọn họ đã che giấu rất kỹ nhưng con vẫn nhận ra được, đám người đó chắc chắn là người nhà họ Vương”.
Lão Thiên Sư nhíu mày: “Là họ Vương nào?” “Họ Vương trong Tứ gia!”
Nghe Vinh Sơn nói, Lão Thiên Sư thở dài, cảm thấy có hơi đau đầu, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn nói: “Việc này quả thật khó mà xử lý được, tuy nhiên, Vinh Sơn, thầy nghĩ con vẫn nên nói cho Ngọc Thanh biết kẻ giết chết cha mẹ nó là ail Chúng ta không thể can thiên quá nhiều, nhưng Ngọc Thanh cũng có quyền lợi được biết. Còn về nhà họ Vương, đối với Ngọc Thanh quả thật rất xa xăm, tạm thời cứ nói với thăng bé hung thủ là ai, còn chuyện tương lai, cứ để mặc cho số phận vậy”.
Vinh Sơn gật đầu: “Con đã biết”.
Về đến phòng, Trương Ngọc Thanh ngáp một cái, đang định lên giường ngủ để tu luyện Thanh Tâm Chú thì đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai vậy?”
“Là anh, Vinh Sơn đây!”
Trương Ngọc Thanh mở cửa thì thấy Vinh Sơn đang đứng bên ngoài với vẻ mặt nghiêm túc. Hản ta nói: “Ngọc Thanh, có phải cậu luôn muốn biết hung thủ giết chết cha mẹ mình là ai, đúng không?”
Trương Ngọc Thanh khế gật đầu.
Vinh Sơn nói: “Tên tặc Toàn Tính, Hầu Dĩ Mặc. Hản là một dị nhân bẩm sinh, năng lực cướp đoạt hồn phách. Nhưng chỉ có thể cướp đoạt hồn phách của kẻ yếu hơn mình mà thôi!”
“Hầu Dĩ Mặc...”
Trương Ngọc Thanh nghiền ngẫm cái tên này, sau đó mỉm cười với Vinh Sơn: “Sư huynh Vinh Sơn, sao đột nhiên anh lại băng lòng nói với em vậy?”
Vinh Sơn thở dài nói: “Haiz, sư phụ nói cậu có quyền biết rõ mọi việc. Người còn nói, nói không chừng sau khi báo thù, sát khí trong cơ thể cậu sẽ tự động biến mất”.
Nói xong, Vinh Sơn liền rời đi.
Còn Trương Ngọc Thanh thì nằm trên giường, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Hầu Dĩ Mặc. Năng lực là cướp đoạt hồn phách? Tại sao hẳn ta lại cướp đoạt hồn phách của cha mẹ mình chứ? Là cố ý hay chỉ là trung hợp? Trương Ngọc Thanh cũng không rõ...
Thời gian trôi qua cực nhanh, chớp mắt mà đã một năm ròng, một năm qua, Trương Ngọc Thanh vẫn duy trì trạng thái như cũ. Mỗi ngày của hăn rất đơn giản, phơi năng, ngủ, và ăn cơm, chưa bao giờ tu luyện. Nói tóm lại, cuộc sống của hẳn luôn là một đường thẳng với ba điểm.
Thái độ như vậy quả thực khiến các sư huynh cảm thấy vô cùng đau đầu, nhưng thực lực của Trương Ngọc Thanh lại tiến bộ thần tốc. Thử hỏi nên trách hay không nên trách đây?
Một năm trôi qua, Trương Ngọc Thanh nhìn giao diện của mình.
“Kí Chủ: Trương Ngọc Thanh”, “Tuổi: 8”.
“Kỹ năng: Thanh Tâm Chú, Kim Quang Chú, Chưởng Tâm.
Lôi”. “Khí:...” “Khí đặc thù: Tiên Thiên sát khí”.
Trước đó không lâu, Trương Ngọc Thanh đã học Chưởng 'Tâm Lôi. Môn này rất đơn giản, thậm chí không cần đơn giản hóa, hắn cũng đã học xong. Lão Thiên Sư nói đợi học xong Chưởng Tâm Lôi, ông ấy sẽ dạy hẳn kỹ năng lợi hại hơn.
Mà lúc này, lượng khí của Trương Ngọc Thanh cũng đã đạt đến 920 ngàn, khí đặc thù cũng lên đến 450 ngàn. Hẳn vẫn không rõ lượng khí 920 ngàn có hàm nghĩa thế nào, nhưng hắn có thể cảm giác được tại Long Hổ Sơn, ngoài Lão Thiên Sư thì hẳn gần như là vô địch...
Còn Trương Ngọc Thanh thì bị gọi đến phòng của Lão Thiên Sư.Mà ở đó, không chỉ có Trương Ngọc Thanh và Lão. Thiên Sư, mà còn có Trương Linh Ngọc và Vinh Sơn.
Lúc này, vẻ mặt Vinh Sơn có chút hổ thẹn, bởi vì hẳn ta tu luyện Kim Quang Chú gần nửa đời nhưng lại không đỡ nổi công kích của Trương Ngọc Thanh. Việc này đã khiến tuyệt học Kim Quang Chú của phủ Thiên Sư tại Long Hổ Sơn mất đi sự vinh quang trước mặt ông cụ Lục.
Trương Ngọc Thanh và Trương Linh Ngọc, một trắng một đen, điểm giống nhau giữa bọn họ chính là cả hai đều có vẻ ngoài cực kỳ tuấn tú.
Sau khi làm lễ với ba người, Trương Ngọc Thanh mới nhìn sang Lão Thiên Sư, lúc này, ông ấy liền nói: “Ngọc Thanh à, Kim Quang Chú của con đã luyện đến trình độ này từ khi nào?”
Trương Ngọc Thanh khiêm tốn đáp: “Mỗi ngày, khi tu hành Kim Quang Chú, con luôn cảm thấy trong cơ thể có một luồng khí xộc lên, nếu ở dưới ánh mặt trời sẽ giảm bớt được sự khó chịu trong người, lại còn có thể tu luyện nhanh hơn”.
Hắn bịa chuyện mà mặt không đỏ, tim không đập.
Lão Thiên Sư khẽ gật đầu, ngày thường, Trương Ngọc Thanh rất lười biếng, nhưng tiến độ tu hành lại cực nhanh, cho nên Lão Thiên Sư chỉ có thể tổng kết rằng: Trương Ngọc Thanh chính là kỳ tài luyện khí trăm năm khó gặp.
Ông ấy duỗi tay sờ chạm vào đỉnh đầu Trương Ngọc Thanh, kế đó, một luồng khí màu vàng chui tọt vào thân thể hắn và bắt đầu dụ dỗ sát khí trong người hẳn. Một lát sau, đồng tử Trương Ngọc Thanh biến thành màu đỏ, hơi thở của hẳn cũng trở nên cực kỳ thô bạo.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Vinh Sơn và Trương Linh Ngọc đều cảm thấy rất ngạc nhiên: “Thầy à, việc này...”
Lão Thiên Sư khoát tay, nói: “Ngọc Thanh, niệm Thanh Tâm Chú!”
Giọng Lão Thiên Sư tràn đầy uy nghiêm, thoáng chốc, Trương Ngọc Thanh đã tìm về một tia lý trí: “Trí tuệ minh tịnh, tâm thần an ninh; tam hồn vĩnh cửu, phách vô tang khuynh!”
Dần dần, ánh đỏ trong mắt Trương Ngọc Thanh tiêu tan, sát khí trong cơ thể hắn cũng bị áp chế.
Lão Thiên Sư nhíu mày, nói: “Sát khí càng thêm mạnh mẽ hơn so với trước!”
Trương Ngọc Thanh không nói gì mà quay sang nhìn Vinh Sơn. Thấy vậy, Lão Thiên Sư thở dài một hơi rồi nói với Trương Linh Ngọc: “Linh Ngọc, đưa Ngọc Thanh về!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vâng, thưa thầy!”
Trương Linh Ngọc và Trương Ngọc Thanh rời đi, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên đè nén, Lão Thiên Sư nói: “Vinh Sơn, con chớ nên tự trách, Ngọc Thành chính là kỳ tài luyện khí, cho nên việc thăng bé có thể đánh tan Kim Quang Chú của con cũng là chuyện... hợp tình hợp lý”.
Vinh Sơn đáp: “Thầy, việc con lo lắng chính là sát khí trong cơ thể Ngọc Thanh...”
Lão Thiên Sư mỉm cười nói: “Ha ha ha, việc này chẳng phải bởi do con sao? Nếu con nói ra kẻ lúc trước đã sát hại bố mẹ thắng bé là ai, đợi sau khi Ngọc Thanh báo thù xong, lòng dạ sáng tỏ, nói không chừng sát khí trong lòng nó sẽ tự động tiêu tán”.
Vinh Sơn có hơi nóng nảy: “Thầy, không phải con không muốn nói cho Ngọc Thanh, mà thật sự là đăng sau việc này có liên lụy rất lớn!”
Vinh Sơn thở dài rồi nói: “Kẻ giết chế cha mẹ Ngọc Thanh tên là Hầu Dĩ Mặc, là một tên tặc Toàn Tính. Hắn ta là dị nhân bẩm sinh, có năng lực cướp đoạt hồn phách của người khác!”
Lão Thiên Sư nói Vậy tại sao lại không nói cho Ngọc Thanh?”
Vinh Sơn nhíu mày, nói: “Nếu chỉ là một tên Hầu Dĩ Mặc thì con cũng chẳng quan tâm làm gì. Nhưng đứng đằng sau Hầu Dĩ Mặc còn có người nhà họ Vương. Tuy bọn họ đã che giấu rất kỹ nhưng con vẫn nhận ra được, đám người đó chắc chắn là người nhà họ Vương”.
Lão Thiên Sư nhíu mày: “Là họ Vương nào?” “Họ Vương trong Tứ gia!”
Nghe Vinh Sơn nói, Lão Thiên Sư thở dài, cảm thấy có hơi đau đầu, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn nói: “Việc này quả thật khó mà xử lý được, tuy nhiên, Vinh Sơn, thầy nghĩ con vẫn nên nói cho Ngọc Thanh biết kẻ giết chết cha mẹ nó là ail Chúng ta không thể can thiên quá nhiều, nhưng Ngọc Thanh cũng có quyền lợi được biết. Còn về nhà họ Vương, đối với Ngọc Thanh quả thật rất xa xăm, tạm thời cứ nói với thăng bé hung thủ là ai, còn chuyện tương lai, cứ để mặc cho số phận vậy”.
Vinh Sơn gật đầu: “Con đã biết”.
Về đến phòng, Trương Ngọc Thanh ngáp một cái, đang định lên giường ngủ để tu luyện Thanh Tâm Chú thì đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai vậy?”
“Là anh, Vinh Sơn đây!”
Trương Ngọc Thanh mở cửa thì thấy Vinh Sơn đang đứng bên ngoài với vẻ mặt nghiêm túc. Hản ta nói: “Ngọc Thanh, có phải cậu luôn muốn biết hung thủ giết chết cha mẹ mình là ai, đúng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Ngọc Thanh khế gật đầu.
Vinh Sơn nói: “Tên tặc Toàn Tính, Hầu Dĩ Mặc. Hản là một dị nhân bẩm sinh, năng lực cướp đoạt hồn phách. Nhưng chỉ có thể cướp đoạt hồn phách của kẻ yếu hơn mình mà thôi!”
“Hầu Dĩ Mặc...”
Trương Ngọc Thanh nghiền ngẫm cái tên này, sau đó mỉm cười với Vinh Sơn: “Sư huynh Vinh Sơn, sao đột nhiên anh lại băng lòng nói với em vậy?”
Vinh Sơn thở dài nói: “Haiz, sư phụ nói cậu có quyền biết rõ mọi việc. Người còn nói, nói không chừng sau khi báo thù, sát khí trong cơ thể cậu sẽ tự động biến mất”.
Nói xong, Vinh Sơn liền rời đi.
Còn Trương Ngọc Thanh thì nằm trên giường, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Hầu Dĩ Mặc. Năng lực là cướp đoạt hồn phách? Tại sao hẳn ta lại cướp đoạt hồn phách của cha mẹ mình chứ? Là cố ý hay chỉ là trung hợp? Trương Ngọc Thanh cũng không rõ...
Thời gian trôi qua cực nhanh, chớp mắt mà đã một năm ròng, một năm qua, Trương Ngọc Thanh vẫn duy trì trạng thái như cũ. Mỗi ngày của hăn rất đơn giản, phơi năng, ngủ, và ăn cơm, chưa bao giờ tu luyện. Nói tóm lại, cuộc sống của hẳn luôn là một đường thẳng với ba điểm.
Thái độ như vậy quả thực khiến các sư huynh cảm thấy vô cùng đau đầu, nhưng thực lực của Trương Ngọc Thanh lại tiến bộ thần tốc. Thử hỏi nên trách hay không nên trách đây?
Một năm trôi qua, Trương Ngọc Thanh nhìn giao diện của mình.
“Kí Chủ: Trương Ngọc Thanh”, “Tuổi: 8”.
“Kỹ năng: Thanh Tâm Chú, Kim Quang Chú, Chưởng Tâm.
Lôi”. “Khí:...” “Khí đặc thù: Tiên Thiên sát khí”.
Trước đó không lâu, Trương Ngọc Thanh đã học Chưởng 'Tâm Lôi. Môn này rất đơn giản, thậm chí không cần đơn giản hóa, hắn cũng đã học xong. Lão Thiên Sư nói đợi học xong Chưởng Tâm Lôi, ông ấy sẽ dạy hẳn kỹ năng lợi hại hơn.
Mà lúc này, lượng khí của Trương Ngọc Thanh cũng đã đạt đến 920 ngàn, khí đặc thù cũng lên đến 450 ngàn. Hẳn vẫn không rõ lượng khí 920 ngàn có hàm nghĩa thế nào, nhưng hắn có thể cảm giác được tại Long Hổ Sơn, ngoài Lão Thiên Sư thì hẳn gần như là vô địch...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro