Hệ Thống Dịch Thể Nước Hoa

“Ai trộm tài sả...

Bất Hạp Thuỵ

2024-11-08 06:39:17

Tô Tử Việt vốn dĩ chuẩn bị lấy lý lẽ, nhϊế͙p͙ chi lấy uy, cà rốt và cây gậy* cùng Liên Hân nói chuyện, phải làm cho bánh xe ngựa của Tô thị quay lại quỹ đạo.

*cà rốt và cây gậy: có phạt có thưởng.

Kết quả không cần phải nói, hoàn toàn sụp đổ.

Lại mở miệng cũng không phải là thời cơ tốt, lần sau đi, hắn sẽ không tiếc dùng thủ đoạn bạo lực để giải quyết vấn đề.

Tô Tử Việt mặt trầm như nước, đứng dậy yên lặng gọi tài xế đưa Liên Hân về nhà.

Đi phía trước, Liên Hân quay đầu lại liếc hắn một cái.

Tô Tử Việt ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.

Liên Hân chứng kiến, thần sắc trong mắt Tô Tử Việt tuyệt không có thiện ý.

Liên Hân chớp chớp mắt, bỗng nhiên bước chân vừa động, một bước tới gần Tô Tử Việt, nhón chân câu lấy cổ hắn, thình lình miệng đối miệng cho hắn một cái hôn nồng nhiệt, dán ở trêи môi hắn trằn trọc ma sát, Tô Tử Việt trợn to mắt.

Tài xế cùng trợ lí còn đứng ở cửa trợn mắt há hốc mồm mà thất thần, Tô Tử Việt bị hôn đến lùi nửa bước mới tiếp được cô, Liên Hân dùng đủ công phu, làm cho nửa người trêи của hắn ngửa về sau, đôi môi mềm mại cơ hồ bị cô chà đạp đến biến dạng.

Chờ đến hô hấp Tô Tử Việt dần dần trở nên hổn hển, Liên Hân mới buông ra người, nhỏ giọng: “Ngài Tô, đây là một cái cảnh cáo.”

Cảnh cáo? Cảnh cáo cái gì?

“Nhớ kỹ cảm giác, tôi cũng không phải là người dễ động vào như vậy, đừng bao giờ khinh thường người khác!”

Tô Tử Việt nhìn cô chụp ᘻôиɠ chạy lấy người.

Sauk hi Liên Hân về nhà, anh hai còn chậm chạp đều chưa có về, tự mình làm cơm, xem TV trong chốc lát, ngoài ý muốn xem được tin tức của Kỳ Việt, hắn ở thành phố kế bên đang nhận nhiệm vụ điều tra một vụ án quan trọng có tính chất phức tạp, chấp nhận vài phút phỏng vấn, mặt trêи có dòng chữ 'Cục trưởng án thị phía bắc'.

Đúng vậy, hắn thăng chức.

Xem tin tức buổi tối Liên Hân liền ngủ, hôm sau, ưỡn ngực ngẩng đầu thay quần áo đi học.

“Khắp chốn mừng vui! Khắp chốn mừng vui!”

Liên Hân phối hợp với sự ồn ào của hệ thống, vỗ tay vài cái.

“Bốn bể vui mừng!”

Liên Hân sung sướиɠ mỉm cười.

“Lập tức sẽ có được thắng lợi cuối cùng!”

“Ha ha ha…”

“Shh!” Liên Hân cười cười, bỗng nhiên che lại sau cổ, cảm giác mình bị thứ gì cực nóng quẹt qua: “Sao lại thế này, đau quá!”

“Xin lỗi, tinh hạch chủ của bổn hệ thống có chút nóng. Làm lạnh làm lạnh, hệ thống tốt bụng nên vân đạm phong khinh không màng hơn thua.”

Liên Hân thu hồi tay, nghi hoặc: “Ngươi ở trong thân thể của ta?”



Hệ thống bỗng dưng không hé răng.

“Ngươi có thật thể?” Liên Hân kinh ngạc.

“Tích ——! Tìm thấy được mục tiêu của nhiệm vụ liền ở phía đông nam hướng cách đó không xa! Thật trùng hợp nha!”

Không hề có thành ý liền dời đi đề tài.

Liên Hân: “…”

Liên Hân theo phương hướng chỉ dẫn của hệ thống mà đi, lần này bởi vì chuẩn bị hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, cho nên từ hôm đó đến nay chỉ có một tiết.

Phía trước, Lâm Lập Phong cùng bạn cùng phòng tốp năm tốp ba hướng tòa 2 đi.

“Lâm Lập Phong!” Liên Hân đuổi kịp.

Bạn cùng phòng nhìn thấy một em gái yểu điệu đi tới, lập tức lộ ra biểu tình đầu chó.

Bạch Cầu Y ngày đó vô ý nhìn thấy hai người ái muội kϊƈɦ thích, hôm nay thay đổi một cái áo tay ngắn màu lam, vừa nhìn thấy Liên Hân, theo bản năng đem ánh mắt chuyển qua giữa đùi trắng muốt, công nhận một lát, mặt từ từ đỏ lên, mắt chột dạ mà nhìn qua một bên.

Lâm Lập Phong nhìn thấy Liên Hân, lộ ra nụ cười: “Ngày hôm qua chị đi khi nào?”

Liên Hân: “Hmm, trong nhà có chút việc, chị sốt ruột liền đi rồi.”

Lâm Lập Phong gật gật đầu, tuy rằng ngày hôm qua hắn gửi We Chat Liên Hân trước sau đều không hồi âm, hắn cũng chưa nói cái gì, đem bàn tay cô niết ở lòng bàn tay xoa xoa.

Bạn cùng phòng trợn to mắt, chen chúc né tránh một chút, lén lút nhìn trộm động tác của hắn, nhỏ giọng bàn tán.

“Hắn có tay nhỏ để sờ, hâm mộ a.”

“Lớn lên đẹp trai thật tốt a.”

“Chẳng lẽ tao không đẹp trai? Như thế nào liền không có một chút chuyện tốt?”

“Tao cố gắng lắm mới được vào đây để ăn cẩu lương à !!!”

Bạch Cầu Y âm thầm nhìn thoáng qua Liên Hân cùng Lâm Lập Phong, nghĩ thầm, tao còn quan sát gần đến như vậy, bọn mày không là gì cả!

Liên Hân hỏi Lâm Lập Phong: “Cậu đi đâu a?”

“Đi học, còn chị?”

“Nga, chị chỉ có một tiết khóa buổi chiều, buổi sáng không có tiết học.”

“Kia, đi chung với em không?”

Liên Hân cong mắt cười: “Được nha.”

Vì thế Liên Hân nhảy nhảy, đi theo phía sau Lâm Lập Phong vào phòng học kinh tế nghe giảng bài.

“Chị hôm nay giống như thật cao hứng.” Lâm Lập Phong nghiêng đầu nhìn cô.



“Hắc hắc hắc…” Liên Hân lộ ra tươi cười không thể nói.

Lâm Lập Phong lấy bộ dáng bảo hộ vòng nửa người cô, từ cửa sau đi vào, các nữ sinh hàng phía trước phóng tia lửa tung tóe.

“Đó là ai?”

“Không thể nào, nhập học mới bao lâu a, đã bị kéo đi rồi … Tui còn chưa có giảm cân, cậu ấy như thế nào lại mọc chân chạy đâu…”

“Ai nói cậu ta không gần nữ sắc ba mét đâu? Đều là tin đồn nhảm, ước mơ đều sụp đổ rồi a.”

“Kia rốt cuộc là ai, không phải học viện của chúng ta, là người ở đâu, dám lấy đi tài sản công cộng của chị em tụi mình, tao nhất định phải trừ khử nhỏ đó!” Nắm chặt tay.

Liên Lộ cùng với bạn thân chui vào phòng học, tìm một cái vị trí ngồi xuống. Liên Lộ gia nhập đám bát quái bên cạnh, buổi sáng không có tiết học, lại đây ngắm đàn anh a.

Quản lý các nữ sinh liếc nhìn cô một cái, trợn trắng mắt nói: “Đừng tìm, ở cuối dãy, bên cạnh còn có bạn gái.”

“Bạn gái?!”

“Hắn từ đâu ra bạn gái?”

Liên Lộ đại kinh thất sắc*.

*đại kinh thất sắc: chỉ sự hoảng loạn tột độ.

Theo hướng tay của quản lý, Liên Lộ thấy được Lâm Lập Phong đang cúi đầu cười, mà bên cạnh hắn đang ngồi…

“Hả?!!” Liên Lộ đứng lên.

Giáo sư vừa mới lên bục giảng giở ra giáo án, nhìn chằm chằm Liên Lộ, híp mắt mắt hỏi: “Vị đồng học này, em có ý kiến gì sao?”

“Ách ách ách không có, thực xin lỗi giáo sư…” Liên Lộ lúng túng cúi đầu chạy nhanh.

Suy xét đến một khi mình làᘻ ȶìиɦ liền nhịn không được mà kêu ɖâʍ đãng, Liên Hân không dám ở trong góc làm cái gì, ngẫu nhiên sờ sờ cơ bụng Lâm Lập Phong, liền thôi.

Tan học, hai người lôi kéo tay chân ở trêи hành lang mà chạy ra ngoài.

Người đi ngang qua đều sẽ 'trùng hợp' mà nhìn hai người, không biết là cảm thán thanh xuân tươi đẹp, hay là chửi thầm đôi cẩu nam nữ.

Lâm Lập Phong ngẫu nhiên nhìn cô một cái.

Liên Hân cũng vô ý liếc mắt một cái.

Bất quá Lâm Lập Phong là đang suy nghĩ về cưới vợ sinh con, sự tình tốt đẹp như vậy, Liên Hân lại đang cân nhắc đi nơi nào ăn côn thịt mới tốt.

Rốt cuộc, đây cũng là một khoảng thời gian đáng giá.

Vừa ra khỏi khu nhà, Liên Hân bỗng nhiên nhận được điện thoại của chủ nhiệm khoa, lúc này hai sinh viên ngành điều hương chuyên nghiệp cũng vừa lúc từ trong phòng tự học chạy ra, nhìn thấy Liên Hân, nhận ra cô là đại gia từng quyên góp, vội vàng nói: “Liên Hân, nhanh nhanh đi theo mình đến tòa nhà 9, tất cả sinh viên điều hương chuyên nghiệp đều phải tập hợp!”

Liên Hân kinh ngạc: “A? Có chuyện gì a?”

“Không biết, giống như là cảnh sát đến, chuyện rất nghiêm trọng, chúng ta chạy nhanh đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hệ Thống Dịch Thể Nước Hoa

Số ký tự: 0