Đơn hàng quan t...
Bất Hạp Thuỵ
2024-11-08 06:39:17
Nhân lúc Kỳ Việt rảnh rỗi, Liên Hân liền kéo hắn ở trong nhà học tư thế.
"Giáo viên" hết sức tận tâm, lịch học dày, đa dạng, tần suất cao, tác phong vô cùng chuyên nghiệp.
"Học trò" cũng chịu thương chịu khó, năng lực tiếp thu cường đại, công cụ học tập không thể tốt hơn.
Cho nên bất luận La Hán đẩy xe hay là Quan Âm tọa liên, cao bồi cưỡi ngựa, úp thìa, vặn xoắn... ỷ vào Kỳ Việt thân cường thể tráng, bắp đùi hữu lực rắn chắc, thế gì đều có thể chơi.
Khuyết điểm nho nhỏ duy nhất là hắn không thích nói chuyện, ưu điểm chính là năng lực hành động siêu cường, thở dốc cùng tiếng rên rỉ thực gợi cảm.
《Nhắc nhở: Ký chủ, ngài còn dư lại 9 ngày 12 giờ nghỉ tự do, đề nghị nâng cao cảnh giác, đừng quá sa đoạ hưởng lạc》
Liên Hân thở dài, từ trong bát ngát dâm tính giãy giụa bò ra, sau đó đi mua di động, làm lại sim.
Tin nhắn từ lúc đánh rơi điện thoại đều thu không được, vừa khởi động máy liền thấy Lâm Lập Phong điên cuồng gọi tới.
Liên Hân bất đắc dĩ phải giải thích một phen, hứa hẹn cuối tuần đi thăm hắn, như vậy mới trấn an được thiếu niên thích lo âu.
Treo điện thoại, Liên Hân chuẩn bị đến nhà hàng Phi Điểu đăng ký xin việc lần nữa. Nhớ tới hợp đồng cũ còn để ở nhà trọ, Liên Hân liền quay về tiểu khu trước.
Lấy đồ xong xuôi, trong lúc cô đi trở ra liền bị một bác gái mừng rỡ túm lại.
"Tiểu cô nương a~ cuối cùng về rồi. Mấy hôm trước có đại soái ca, chạy siêu xe, ngày nào cũng tới chờ ở dưới lầu, híp mắt mà ngồi trong xe đợi thật lâu. Tiểu tiên sinh đẹp như vậy, tôi đây nhìn đều phải đau lòng. Chúng tôi nói không thấy cháu đâu, khả năng đã dọn đi rồi cậu ta còn không tin. Sau lại nhờ tôi gọi cho người môi giới của nhà trọ, xác định cháu thật sự dọn đi, cậu ta mới không tới nữa. Nhưng mà có gửi đồ lại cho cháu ở chốt bảo vệ, nói nếu cháu có về thì đến lấy, không về nữa thì thôi."
"À, dạ, cám ơn bác..."
Liên Hân hơi chần chờ, bước chân ngập ngừng mà đi đến chốt bảo vệ, sau đó lấy được một cái túi giấy dày.
Vừa mở ra liền thấy hộp quà bằng lụa bên trong, rõ ràng chính là vòng cổ Camélia Tô Tử Tích đưa cho cô, còn có kèm theo một tờ giấy.
Bên trên nét chữ rồng múa phượng bay mà viết: Tô Tử Tích đã đưa đi thứ gì, tuyệt đối sẽ không thu hồi.
Liên Hân cúi đầu, đứng dựa cửa trong chốc lát.
"Hệ thống...ta sớm muộn cũng sẽ bị mi chỉnh chết."
《Hệ thống có biết gì đâu?》
Liên Hân bất đắc dĩ, đành chạy tới Phi Điểu giải thích nguyên nhân đột nhiên vắng mặt, sau đó đăng ký việc làm lần nữa, tranh thủ đưa mấy đơn hàng xong rồi mới quay về chung cư của cảnh cục.
《Nhắc nhở: Ký chủ, ngài còn dư lại 9 ngày lẻ 9 giờ nghỉ ngơi tự do, đề nghị nâng cao cảnh giác, đừng quá sa đoạ hưởng lạc》
Liên Hân mất kiên nhẫn mà "chậc" một tiếng.
Vừa lúc đó, cô cũng thu được lời mời đi dự hôn lễ của bạn học cũ, cuối tuần này sẽ cử hành tại đảo Phổ Cát*.
Sau khi trưởng thành, bị mùi hương cơ thể ảnh hưởng, những dịp tụ họp thế này cô điều tận lực lảng tránh.
Có điều, người bạn này lúc nhỏ quan hệ thật tốt, bằng không...cũng thuận tiện, cứ lấy cớ này mà âm thầm rút lui.
Giờ này, Kỳ Việt thế nhưng bất ngờ có mặt ở nhà, Liên Hân thấy hắn liền nhảy qua, nhào lên trên tấm lưng rộng.
Kỳ Việt một tay khoác eo cô, cúi đầu hôn hôn lên má, tay còn lại đang bận chiên trứng.
Cô lẳng lặng mà nhìn hắn.
"Đói bụng?" Kỳ Việt hỏi.
Liên Hân lắc đầu, giơ di động ra cho hắn xem "Cuối tuần này em phải đi xa vài hôm rồi..."
Kỳ Việt gật đầu, chiên trứng xong mới chậm rãi quay sang, hai tay nắm lấy eo nhỏ đem cô ôm vào ngực, cúi đầu hôn.
Hắn thực thích khoá Liên Hân trong ngực mà hôn như vậy.
Thời điểm làm tình Kỳ Việt cũng đặc biệt thích áp sát lên người cô, phảng phất giống như muốn làm cho cả thế giới của Liên Hân chỉ còn mỗi hắn, chỉ có thể cảm thụ được hắn mạnh mẽ xâm nhập.
Đôi môi tách ra, Kỳ Việt im lặng nhìn cô trong chốc lát.
"Vừa lúc anh phải đi công tác. Bên trên giao xuống án tử kết hợp điều tra với thành phố khác. Ngày mai đã phải dẫn đội đi sang bên kia chi viện, khả năng mất một thời gian rất dài mới có thể trở về."
Hắn dừng một chút rồi mới nói tiếp "Vốn dĩ muốn mang em theo cùng, nếu em có việc phải đi, vậy cũng đúng lúc. Chơi cho vui vẻ, chờ anh trở lại."
Liên Hân nhéo nhéo bắp tay hắn, gật đầu.
"Nhớ chú ý an toàn, đừng để bị thương."
Liên Hân mang vẻ mặt lo lắng sốt ruột mà vuốt dọc thân hình tinh tráng của Kỳ Việt, sau đó ngồi xổm xuống, đem đại dương cụ móc ra.
Nữ hài say sưa giúp hắn gặm mút côn thịt một hồi lâu, còn thật hoa mỹ mà nói rằng đây là cổ vũ tinh thần trước khi công tác.
Kỳ Việt thân thể căng cứng, cắn chặt răng, trầm mặc không nói.
***
Kỳ Việt đi rồi, Liên Hân chính thức bắt đầu công việc, nghiêm túc mà làm một tiểu muội giao thức ăn cẩn trọng siêng năng.
Công việc mỗi ngày một nhiều, Liên Hân biểu hiện cũng đặc biệt ưu tú, người phụ trách chi nhánh đối với thái độ làm việc của cô vô cùng xem trọng.
"Liên Hân! Mau mau mau, có trọng trách giao cho cô! Cô, còn có Thẩm Ngọc, Võ Thành, nhanh chóng cùng tôi đi đưa một đơn hàng quan trọng. Mấy người ai nấy đều đẹp, đều là bộ mặt của Phi Điểu chúng ta, nghiêm túc lên mà làm việc!"
***
Tại Lộc Hà trang viên.
Giám đốc hậu cần sắc mặt âm trầm hỏi người phụ trách cung cấp thực phẩm.
"Tới chưa?"
"Sắp tới, sắp tới rồi! Tôi không nghĩ tài liệu bên kia giao qua lại có sai sót, mới nãy tôi đã tìm ra hệ thống nhà hàng chuyên nghiệp nhất cả nước hỗ trợ vận chuyển đến đây. Bọn họ sở hữu đội ngũ nhân viên vô cùng ưu tú, đang trên đường bay. Ngài chờ cho một chút."
Chờ giám đốc hậu cần đi rồi, ông ta lúc này mới quay sang nói với người quản lý bên cạnh "Cái tên bếp trưởng kia cũng thật nhiều chuyện, trứng cá tầm trắng với trứng cá tầm bình thường có khác gì nhau? Một hai phải nháo."
Quản lý xoay sang trừng mắt một cái.
"Khác nhau chỗ nào sao, chính là 4000USD một muỗng với 2000 nhân dân tệ một rổ, ngu ngốc."
Lúc này, Liên Hân đi theo các đồng nghiệp, thật cẩn thận mà tiến vào trong trang viên lừng lẫy tiếng tăm.
Trên tay từng người đều vững vàng ôm một thùng ướp lạnh.
Người phụ trách cung cấp thực phẩm vừa nhìn thấy họ, hai mắt liền sáng ngời.
"Rốt cuộc đã tới! Qua bên này qua bên này, đem đến nhà bếp nhanh lên!"
***
Trong phòng yến hội, Phong Khải Ninh cùng Tô Tử Tích ngồi ở hai đầu, coi như không hề nhìn thấy đối phương.
Bạn bè chung của bọn họ ai nấy đều tò mò, lẳng lặng mà quan sát không khí giằng co giữa hai người.
"Khải Ninh, thực hiếm thấy nha, cậu với Tử Tích làm sao vậy?"
Phong Khải Ninh nhàn nhạt liếc sang bên kia một cái, cười lạnh.
Tô Tử Tích ngược lại thoạt nhìn thực thanh thản.
Hắn biếng nhác mà ngồi trong chốc lát, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Tô Tử Tích thân ảnh thon dài tuỳ ý đứng giữa trang viên đầy hoa thơm cỏ quý, vô tình hóa thành cảnh đẹp trong mắt không ít thiếu nữ hoài xuân.
Bỗng nhiên, hắn nhìn đến một đoàn người mặc đồng phục Phi Điểu bất ngờ xuất hiện.
Trong đó có một bóng hình cho dù đốt thành tro, Tô Tử Tích cũng sẽ nhận ra.
Lúc này, đoàn người đang nuối đuôi nhau hướng vào khu bếp, Liên Hân nghiêm túc ôm một cái thùng con đi ở sau cùng.
Gương mặt cô thấp thoáng ẩn hiện giữa những tán cây.
Tô Tử Tích sải chân, giày da bóng loáng đạp trên thảm cỏ, lặng yên không một tiếng động mà đi theo.
Cho nên khung cảnh hiện tại chính là, cách rặng cây cảnh được cắt tỉa tỉ mỉ tinh xảo, cô một bên cúi đầu chuyên tâm đi đường, hắn một bên chân dài thảnh thơi theo sau.
Tô Tử Tích rũ mi nhìn cô, cặp mắt đào hoa nhàn nhạt lưu quang, khóe miệng dần dần giơ lên.
———
*đảo Phổ Cát: đảo Phuket, Thái Lan
"Giáo viên" hết sức tận tâm, lịch học dày, đa dạng, tần suất cao, tác phong vô cùng chuyên nghiệp.
"Học trò" cũng chịu thương chịu khó, năng lực tiếp thu cường đại, công cụ học tập không thể tốt hơn.
Cho nên bất luận La Hán đẩy xe hay là Quan Âm tọa liên, cao bồi cưỡi ngựa, úp thìa, vặn xoắn... ỷ vào Kỳ Việt thân cường thể tráng, bắp đùi hữu lực rắn chắc, thế gì đều có thể chơi.
Khuyết điểm nho nhỏ duy nhất là hắn không thích nói chuyện, ưu điểm chính là năng lực hành động siêu cường, thở dốc cùng tiếng rên rỉ thực gợi cảm.
《Nhắc nhở: Ký chủ, ngài còn dư lại 9 ngày 12 giờ nghỉ tự do, đề nghị nâng cao cảnh giác, đừng quá sa đoạ hưởng lạc》
Liên Hân thở dài, từ trong bát ngát dâm tính giãy giụa bò ra, sau đó đi mua di động, làm lại sim.
Tin nhắn từ lúc đánh rơi điện thoại đều thu không được, vừa khởi động máy liền thấy Lâm Lập Phong điên cuồng gọi tới.
Liên Hân bất đắc dĩ phải giải thích một phen, hứa hẹn cuối tuần đi thăm hắn, như vậy mới trấn an được thiếu niên thích lo âu.
Treo điện thoại, Liên Hân chuẩn bị đến nhà hàng Phi Điểu đăng ký xin việc lần nữa. Nhớ tới hợp đồng cũ còn để ở nhà trọ, Liên Hân liền quay về tiểu khu trước.
Lấy đồ xong xuôi, trong lúc cô đi trở ra liền bị một bác gái mừng rỡ túm lại.
"Tiểu cô nương a~ cuối cùng về rồi. Mấy hôm trước có đại soái ca, chạy siêu xe, ngày nào cũng tới chờ ở dưới lầu, híp mắt mà ngồi trong xe đợi thật lâu. Tiểu tiên sinh đẹp như vậy, tôi đây nhìn đều phải đau lòng. Chúng tôi nói không thấy cháu đâu, khả năng đã dọn đi rồi cậu ta còn không tin. Sau lại nhờ tôi gọi cho người môi giới của nhà trọ, xác định cháu thật sự dọn đi, cậu ta mới không tới nữa. Nhưng mà có gửi đồ lại cho cháu ở chốt bảo vệ, nói nếu cháu có về thì đến lấy, không về nữa thì thôi."
"À, dạ, cám ơn bác..."
Liên Hân hơi chần chờ, bước chân ngập ngừng mà đi đến chốt bảo vệ, sau đó lấy được một cái túi giấy dày.
Vừa mở ra liền thấy hộp quà bằng lụa bên trong, rõ ràng chính là vòng cổ Camélia Tô Tử Tích đưa cho cô, còn có kèm theo một tờ giấy.
Bên trên nét chữ rồng múa phượng bay mà viết: Tô Tử Tích đã đưa đi thứ gì, tuyệt đối sẽ không thu hồi.
Liên Hân cúi đầu, đứng dựa cửa trong chốc lát.
"Hệ thống...ta sớm muộn cũng sẽ bị mi chỉnh chết."
《Hệ thống có biết gì đâu?》
Liên Hân bất đắc dĩ, đành chạy tới Phi Điểu giải thích nguyên nhân đột nhiên vắng mặt, sau đó đăng ký việc làm lần nữa, tranh thủ đưa mấy đơn hàng xong rồi mới quay về chung cư của cảnh cục.
《Nhắc nhở: Ký chủ, ngài còn dư lại 9 ngày lẻ 9 giờ nghỉ ngơi tự do, đề nghị nâng cao cảnh giác, đừng quá sa đoạ hưởng lạc》
Liên Hân mất kiên nhẫn mà "chậc" một tiếng.
Vừa lúc đó, cô cũng thu được lời mời đi dự hôn lễ của bạn học cũ, cuối tuần này sẽ cử hành tại đảo Phổ Cát*.
Sau khi trưởng thành, bị mùi hương cơ thể ảnh hưởng, những dịp tụ họp thế này cô điều tận lực lảng tránh.
Có điều, người bạn này lúc nhỏ quan hệ thật tốt, bằng không...cũng thuận tiện, cứ lấy cớ này mà âm thầm rút lui.
Giờ này, Kỳ Việt thế nhưng bất ngờ có mặt ở nhà, Liên Hân thấy hắn liền nhảy qua, nhào lên trên tấm lưng rộng.
Kỳ Việt một tay khoác eo cô, cúi đầu hôn hôn lên má, tay còn lại đang bận chiên trứng.
Cô lẳng lặng mà nhìn hắn.
"Đói bụng?" Kỳ Việt hỏi.
Liên Hân lắc đầu, giơ di động ra cho hắn xem "Cuối tuần này em phải đi xa vài hôm rồi..."
Kỳ Việt gật đầu, chiên trứng xong mới chậm rãi quay sang, hai tay nắm lấy eo nhỏ đem cô ôm vào ngực, cúi đầu hôn.
Hắn thực thích khoá Liên Hân trong ngực mà hôn như vậy.
Thời điểm làm tình Kỳ Việt cũng đặc biệt thích áp sát lên người cô, phảng phất giống như muốn làm cho cả thế giới của Liên Hân chỉ còn mỗi hắn, chỉ có thể cảm thụ được hắn mạnh mẽ xâm nhập.
Đôi môi tách ra, Kỳ Việt im lặng nhìn cô trong chốc lát.
"Vừa lúc anh phải đi công tác. Bên trên giao xuống án tử kết hợp điều tra với thành phố khác. Ngày mai đã phải dẫn đội đi sang bên kia chi viện, khả năng mất một thời gian rất dài mới có thể trở về."
Hắn dừng một chút rồi mới nói tiếp "Vốn dĩ muốn mang em theo cùng, nếu em có việc phải đi, vậy cũng đúng lúc. Chơi cho vui vẻ, chờ anh trở lại."
Liên Hân nhéo nhéo bắp tay hắn, gật đầu.
"Nhớ chú ý an toàn, đừng để bị thương."
Liên Hân mang vẻ mặt lo lắng sốt ruột mà vuốt dọc thân hình tinh tráng của Kỳ Việt, sau đó ngồi xổm xuống, đem đại dương cụ móc ra.
Nữ hài say sưa giúp hắn gặm mút côn thịt một hồi lâu, còn thật hoa mỹ mà nói rằng đây là cổ vũ tinh thần trước khi công tác.
Kỳ Việt thân thể căng cứng, cắn chặt răng, trầm mặc không nói.
***
Kỳ Việt đi rồi, Liên Hân chính thức bắt đầu công việc, nghiêm túc mà làm một tiểu muội giao thức ăn cẩn trọng siêng năng.
Công việc mỗi ngày một nhiều, Liên Hân biểu hiện cũng đặc biệt ưu tú, người phụ trách chi nhánh đối với thái độ làm việc của cô vô cùng xem trọng.
"Liên Hân! Mau mau mau, có trọng trách giao cho cô! Cô, còn có Thẩm Ngọc, Võ Thành, nhanh chóng cùng tôi đi đưa một đơn hàng quan trọng. Mấy người ai nấy đều đẹp, đều là bộ mặt của Phi Điểu chúng ta, nghiêm túc lên mà làm việc!"
***
Tại Lộc Hà trang viên.
Giám đốc hậu cần sắc mặt âm trầm hỏi người phụ trách cung cấp thực phẩm.
"Tới chưa?"
"Sắp tới, sắp tới rồi! Tôi không nghĩ tài liệu bên kia giao qua lại có sai sót, mới nãy tôi đã tìm ra hệ thống nhà hàng chuyên nghiệp nhất cả nước hỗ trợ vận chuyển đến đây. Bọn họ sở hữu đội ngũ nhân viên vô cùng ưu tú, đang trên đường bay. Ngài chờ cho một chút."
Chờ giám đốc hậu cần đi rồi, ông ta lúc này mới quay sang nói với người quản lý bên cạnh "Cái tên bếp trưởng kia cũng thật nhiều chuyện, trứng cá tầm trắng với trứng cá tầm bình thường có khác gì nhau? Một hai phải nháo."
Quản lý xoay sang trừng mắt một cái.
"Khác nhau chỗ nào sao, chính là 4000USD một muỗng với 2000 nhân dân tệ một rổ, ngu ngốc."
Lúc này, Liên Hân đi theo các đồng nghiệp, thật cẩn thận mà tiến vào trong trang viên lừng lẫy tiếng tăm.
Trên tay từng người đều vững vàng ôm một thùng ướp lạnh.
Người phụ trách cung cấp thực phẩm vừa nhìn thấy họ, hai mắt liền sáng ngời.
"Rốt cuộc đã tới! Qua bên này qua bên này, đem đến nhà bếp nhanh lên!"
***
Trong phòng yến hội, Phong Khải Ninh cùng Tô Tử Tích ngồi ở hai đầu, coi như không hề nhìn thấy đối phương.
Bạn bè chung của bọn họ ai nấy đều tò mò, lẳng lặng mà quan sát không khí giằng co giữa hai người.
"Khải Ninh, thực hiếm thấy nha, cậu với Tử Tích làm sao vậy?"
Phong Khải Ninh nhàn nhạt liếc sang bên kia một cái, cười lạnh.
Tô Tử Tích ngược lại thoạt nhìn thực thanh thản.
Hắn biếng nhác mà ngồi trong chốc lát, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Tô Tử Tích thân ảnh thon dài tuỳ ý đứng giữa trang viên đầy hoa thơm cỏ quý, vô tình hóa thành cảnh đẹp trong mắt không ít thiếu nữ hoài xuân.
Bỗng nhiên, hắn nhìn đến một đoàn người mặc đồng phục Phi Điểu bất ngờ xuất hiện.
Trong đó có một bóng hình cho dù đốt thành tro, Tô Tử Tích cũng sẽ nhận ra.
Lúc này, đoàn người đang nuối đuôi nhau hướng vào khu bếp, Liên Hân nghiêm túc ôm một cái thùng con đi ở sau cùng.
Gương mặt cô thấp thoáng ẩn hiện giữa những tán cây.
Tô Tử Tích sải chân, giày da bóng loáng đạp trên thảm cỏ, lặng yên không một tiếng động mà đi theo.
Cho nên khung cảnh hiện tại chính là, cách rặng cây cảnh được cắt tỉa tỉ mỉ tinh xảo, cô một bên cúi đầu chuyên tâm đi đường, hắn một bên chân dài thảnh thơi theo sau.
Tô Tử Tích rũ mi nhìn cô, cặp mắt đào hoa nhàn nhạt lưu quang, khóe miệng dần dần giơ lên.
———
*đảo Phổ Cát: đảo Phuket, Thái Lan
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro