Thiếu niên áo x...
Bất Hạp Thuỵ
2024-11-08 06:39:17
Liên Hân click mở tin tức, một ít Weibo account marketing đẩy tin tuyên
truyền quảng cáo, ảnh đẹp, trang phục hợp thời trang, có chút ảnh chụp
nhìn qua thực giống ảnh của tổng hội từ thiện chính phủ, nhìn qua rất
giống ảnh của paparazzi, không giống như truyền thông nhà báo chụp, trừ
bỏ minh tinh tai to mặt lớn, lão làng trong thương trường, cũng có ảnh
chụp của Liên Hân.
Liên Hân bỗng nhiên dâng lên cảm giác không ổn, nhanh chóng xẹt qua ảnh của mình, trực tiếp đọc tin tức.
Liên Kỷ lấy danh nghĩa của cô, vì trẻ em ở vùng núi nghèo khó không thể đi học hiến tặng hai trăm vạn, lại quyên tặng hai mươi xe đưa đón trẻ em vùng núi đi học.
Đây là việc tốt, nhưng là vì cái gì muốn lấy danh nghĩa của cô chứ.
Liên Hân đi xuống đọc được một cái bình luận ——
“… Kỷ ca của chúng ta sợ không phải là một tên muội khống đi?”.
“Em gái của ta thật khả khả ái ái, anh trai của ta vừa tốt bụng lại đẹp trai”.
“Lầu trêи không cần nhận người thân loạn a~”.
“Kỷ ca thật là ngầu”.
Đây là nam nhân mê đá bóng.
“Bắt đầu từ đá bóng, đến giá trị nhan sắc, đều tỉ lệ thuận với nhân phẩm”.
“Liên Kỷ ca ca thật là tấm gương tốt”.
“Phong tuyến bá chủ, tiên sinh đá bóng hoàn mỹ”.
“Như thế nào lại là em gái, phiền, em gái là người nghĩ ra sao”.
“= = em gái thì làm sao vậy, anh hai đối với em gái đương nhiên tốt a, không đối em gái tốt chẳng lẽ tốt với mi sao”.
Liên Hân câm nín mà nhìn chính mình đang được tẩy trắng, đúng là miệng lưỡi dư luận.
Đáng sợ nhất chính là, có một người còn bình luận: “Liên Hân fan club toàn cầu”, thông báo vẫn luôn nhảy, đem ảnh chung của cô cùng Phong Khải Ninh vô ý thức đi ngang qua nhau, còn có cùng khung hình với Tô Tử Tích, cùng với anh hai chụp ảnh chung, từ ngữ thực khủng bố:”Liên Hân cùng Phong thật xứng đôi”, “Cô ấy với Tô viện trưởng cũng thực tốt đẹp a”, “Thật có mắt nhìn người”…
Liên Hân chột dạ, lên án: “Giống bệnh nhân tâm thần a?”.
Phong Khải Ninh nhìn một cái, gật đầu, xác thật không quá bình thường.
~
Đại học F, văn phòng Hội Học Sinh.
Văn phòng diện tích rất lớn, hội trưởng Hội Học Sinh ở phía trước tuyên đọc công tác kế hoạch trong năm học, cường điệu năm yêu cầu chính để tổ chức hoạt động, hy vọng mọi người hợp mưu hợp sức, trần thuật hiến kế.
Bộ trưởng kế hoạch đứng lên, tình cảm mãnh liệt mà phi dương.
Vài người trong câu lạc bộ bàn bạc tin tức bát quái. Một người nữ sinh từ di động ngẩng đầu lên, tò mò hỏi nữ sinh bên cạnh: “Liên Lộ, cậu làm gì vẫn luôn mắng cô ấy a, Hân là em gái của Liên Kỷ, không nên đối xử với cô ấy tốt một chút sao?”
Liên Lộ mặt phồng lên, trợn trắng mắt: “Các cậu thì biết cái gì, mình cũng là em gái của Liên Kỷ đâu…”
Nữ sinh vô thức mà “Phụt” một tiếng.
“Hơn nữa cậu căn bản là không biết cô ta, Liên Hân là con gái ngoài giá thú, mẹ cô ta là tiểu tam, đem anh của ta tức chết rồi, quả thực quá hết chỗ nói, Liên Kỷ sao có thể sẽ thích cô ta đối xử tốt với Liên Hân a, điên rồi, mình thấy cô ta chính là ham tiền của bác trai, không chịu buông tha cơ hội nổi tiếng, chính mình vắt hết óc lăng xê!”.
Nữ sinh nghi hoặc mà nhìn Liên Lộ, thiệt hay giả a.
Ngón tay Liên Lộ gõ gõ, tiếp tục ở Weibo bình luận mắng chửi người.
“Vậy cậu có cơ hội nhìn thấy anh của cậu sao? Có thể cho mình chữ ký sao?”.
Liên Lộ dừng một chút, xấu hổ chợt lóe rồi biến mất, mạnh miệng nói: “Có thể… Đương nhiên có thể cho, chờ xem, mình kêu anh hai mời các cậu ăn cơm!”.
Kỳ thật cô từ trước tới nay liền chưa thấy qua Liên Kỷ, tuy rằng bọn họ xác thật là thân thích, nhưng là, chuyện trong nhà chính là nghe mẹ của cô kể, nói đứa con trai này là bạch nhãn lang (sói mắt trắng), dựa vào trợ giúp của chú bác trong nhà đem mẹ con tiểu tam đang chiếm tiện nghi tiện nghi nhà hắn cưỡng chế di dời, kết quả xoay người liền không nhận người, không nói một tiếng ra nước ngoài đá bóng, trưởng thành cũng không thân cận trưởng bối, về nước cũng không liên lạc.
Vốn dĩ cô đối với cái xưng hô anh trưởng cũng là thực khinh thường, nhưng sau này, hắn đột nhiên nổi lên, có thể nói là cầu thủ người Trung Quốc ở quốc tế đá bóng hay nhất, mọi người đều đem hắn tâng lên trời, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, cô cũng dần dần đối với người anh trưởng này có ý ti tiện, có đôi khi nhịn không được cùng người khác khoác lác tin nóng nói một chút quan hệ của bọn họ, da trâu càng thổi càng lớn, thổi trúng chính mình đều tin.
Nhưng là… Dù sao cô cũng không nói dối.
Nữ sinh vẫn là thực chần chờ, cảm giác chính mình đều tin, trong lòng Liên Lộ cười trò đùa dai này, cô quay đầu, tiếp tục cùng nữ sinh bên cạnh bát quái.
Lâm Lập Phong ngồi ở phía trước nhìn vở xuất thần, mày bỗng nhiên giật giật, hắn quay đầu lại nhìn về phía hai nữ sinh đang ríu rít.
Các nữ sinh tức khắc sửng sốt, trêи mặt giống như bôi thuốc nhuộm không hẹn mà cùng đỏ.
“Lâm…”
“Lâᘻ ɦội trưởng…”
Lâm Lập Phong ôn hòa nói: “Các bạn đang nói cái gì?”.
Nữ sinh mặt đỏ đến bên tai: “Liên… Bát quái…”. Cô đem điện thoại cho Lâm Lập Phong xem.
Lâm Lập Phong lẳng lặng mà nhìn trong chốc lát, gật gật đầu, lại quay mặt đi.
Hai nữ sinh cùng bị nghẹn cổ nhưng lại thét như gà bị chọc tiết, đầu cúi gầm, nắm nắm tay, kϊƈɦ động mà duỗi chân.
Liên Lộ chọc các cô một chút, nhỏ giọng: “Anh ấy nói cái gì anh ấy nói cái gì, anh ấy vì cái gì cùng các cậu nói chuyện a?”.
“A a a mình cũng không biết a…”. Nhỏ giọng.
“Hảo soái a anh anh…”
Đêm khuya, Lâm Lập Phong tùy ý đi ra ngoài.
“Lập Phong, không trở về ký túc xá sao?”.
Lâm Lập Phong cười lắc đầu: “Chạy bộ một lát”.
Hắn vòng quanh sân thể ɖu͙ƈ chạy một vòng lại một vòng, mồ hôi tẩm y phục ẩm ướt, lộ ra hình dáng nam thầnkhỏe mạnh thanh xuân, sân bóng có học sinh bật đèn điện đá cầu, hắn nhìn vài lần, chậm rãi chậm rãi dừng lại.
Hắn lấy ra di động, mở hot search xem tin tức, nhìn gương mặt quen thuộc lại xa lạ đáng yêu, xã giao như bình thường, trong lòng không có khúc mắc mà sinh hoạt, không coi ai ra gì .
Hắn nâng lên mu bàn tay ấn xuống đôi mắt đã phiếm hồng.
Liên Hân bỗng nhiên dâng lên cảm giác không ổn, nhanh chóng xẹt qua ảnh của mình, trực tiếp đọc tin tức.
Liên Kỷ lấy danh nghĩa của cô, vì trẻ em ở vùng núi nghèo khó không thể đi học hiến tặng hai trăm vạn, lại quyên tặng hai mươi xe đưa đón trẻ em vùng núi đi học.
Đây là việc tốt, nhưng là vì cái gì muốn lấy danh nghĩa của cô chứ.
Liên Hân đi xuống đọc được một cái bình luận ——
“… Kỷ ca của chúng ta sợ không phải là một tên muội khống đi?”.
“Em gái của ta thật khả khả ái ái, anh trai của ta vừa tốt bụng lại đẹp trai”.
“Lầu trêи không cần nhận người thân loạn a~”.
“Kỷ ca thật là ngầu”.
Đây là nam nhân mê đá bóng.
“Bắt đầu từ đá bóng, đến giá trị nhan sắc, đều tỉ lệ thuận với nhân phẩm”.
“Liên Kỷ ca ca thật là tấm gương tốt”.
“Phong tuyến bá chủ, tiên sinh đá bóng hoàn mỹ”.
“Như thế nào lại là em gái, phiền, em gái là người nghĩ ra sao”.
“= = em gái thì làm sao vậy, anh hai đối với em gái đương nhiên tốt a, không đối em gái tốt chẳng lẽ tốt với mi sao”.
Liên Hân câm nín mà nhìn chính mình đang được tẩy trắng, đúng là miệng lưỡi dư luận.
Đáng sợ nhất chính là, có một người còn bình luận: “Liên Hân fan club toàn cầu”, thông báo vẫn luôn nhảy, đem ảnh chung của cô cùng Phong Khải Ninh vô ý thức đi ngang qua nhau, còn có cùng khung hình với Tô Tử Tích, cùng với anh hai chụp ảnh chung, từ ngữ thực khủng bố:”Liên Hân cùng Phong thật xứng đôi”, “Cô ấy với Tô viện trưởng cũng thực tốt đẹp a”, “Thật có mắt nhìn người”…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liên Hân chột dạ, lên án: “Giống bệnh nhân tâm thần a?”.
Phong Khải Ninh nhìn một cái, gật đầu, xác thật không quá bình thường.
~
Đại học F, văn phòng Hội Học Sinh.
Văn phòng diện tích rất lớn, hội trưởng Hội Học Sinh ở phía trước tuyên đọc công tác kế hoạch trong năm học, cường điệu năm yêu cầu chính để tổ chức hoạt động, hy vọng mọi người hợp mưu hợp sức, trần thuật hiến kế.
Bộ trưởng kế hoạch đứng lên, tình cảm mãnh liệt mà phi dương.
Vài người trong câu lạc bộ bàn bạc tin tức bát quái. Một người nữ sinh từ di động ngẩng đầu lên, tò mò hỏi nữ sinh bên cạnh: “Liên Lộ, cậu làm gì vẫn luôn mắng cô ấy a, Hân là em gái của Liên Kỷ, không nên đối xử với cô ấy tốt một chút sao?”
Liên Lộ mặt phồng lên, trợn trắng mắt: “Các cậu thì biết cái gì, mình cũng là em gái của Liên Kỷ đâu…”
Nữ sinh vô thức mà “Phụt” một tiếng.
“Hơn nữa cậu căn bản là không biết cô ta, Liên Hân là con gái ngoài giá thú, mẹ cô ta là tiểu tam, đem anh của ta tức chết rồi, quả thực quá hết chỗ nói, Liên Kỷ sao có thể sẽ thích cô ta đối xử tốt với Liên Hân a, điên rồi, mình thấy cô ta chính là ham tiền của bác trai, không chịu buông tha cơ hội nổi tiếng, chính mình vắt hết óc lăng xê!”.
Nữ sinh nghi hoặc mà nhìn Liên Lộ, thiệt hay giả a.
Ngón tay Liên Lộ gõ gõ, tiếp tục ở Weibo bình luận mắng chửi người.
“Vậy cậu có cơ hội nhìn thấy anh của cậu sao? Có thể cho mình chữ ký sao?”.
Liên Lộ dừng một chút, xấu hổ chợt lóe rồi biến mất, mạnh miệng nói: “Có thể… Đương nhiên có thể cho, chờ xem, mình kêu anh hai mời các cậu ăn cơm!”.
Kỳ thật cô từ trước tới nay liền chưa thấy qua Liên Kỷ, tuy rằng bọn họ xác thật là thân thích, nhưng là, chuyện trong nhà chính là nghe mẹ của cô kể, nói đứa con trai này là bạch nhãn lang (sói mắt trắng), dựa vào trợ giúp của chú bác trong nhà đem mẹ con tiểu tam đang chiếm tiện nghi tiện nghi nhà hắn cưỡng chế di dời, kết quả xoay người liền không nhận người, không nói một tiếng ra nước ngoài đá bóng, trưởng thành cũng không thân cận trưởng bối, về nước cũng không liên lạc.
Vốn dĩ cô đối với cái xưng hô anh trưởng cũng là thực khinh thường, nhưng sau này, hắn đột nhiên nổi lên, có thể nói là cầu thủ người Trung Quốc ở quốc tế đá bóng hay nhất, mọi người đều đem hắn tâng lên trời, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, cô cũng dần dần đối với người anh trưởng này có ý ti tiện, có đôi khi nhịn không được cùng người khác khoác lác tin nóng nói một chút quan hệ của bọn họ, da trâu càng thổi càng lớn, thổi trúng chính mình đều tin.
Nhưng là… Dù sao cô cũng không nói dối.
Nữ sinh vẫn là thực chần chờ, cảm giác chính mình đều tin, trong lòng Liên Lộ cười trò đùa dai này, cô quay đầu, tiếp tục cùng nữ sinh bên cạnh bát quái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Lập Phong ngồi ở phía trước nhìn vở xuất thần, mày bỗng nhiên giật giật, hắn quay đầu lại nhìn về phía hai nữ sinh đang ríu rít.
Các nữ sinh tức khắc sửng sốt, trêи mặt giống như bôi thuốc nhuộm không hẹn mà cùng đỏ.
“Lâm…”
“Lâᘻ ɦội trưởng…”
Lâm Lập Phong ôn hòa nói: “Các bạn đang nói cái gì?”.
Nữ sinh mặt đỏ đến bên tai: “Liên… Bát quái…”. Cô đem điện thoại cho Lâm Lập Phong xem.
Lâm Lập Phong lẳng lặng mà nhìn trong chốc lát, gật gật đầu, lại quay mặt đi.
Hai nữ sinh cùng bị nghẹn cổ nhưng lại thét như gà bị chọc tiết, đầu cúi gầm, nắm nắm tay, kϊƈɦ động mà duỗi chân.
Liên Lộ chọc các cô một chút, nhỏ giọng: “Anh ấy nói cái gì anh ấy nói cái gì, anh ấy vì cái gì cùng các cậu nói chuyện a?”.
“A a a mình cũng không biết a…”. Nhỏ giọng.
“Hảo soái a anh anh…”
Đêm khuya, Lâm Lập Phong tùy ý đi ra ngoài.
“Lập Phong, không trở về ký túc xá sao?”.
Lâm Lập Phong cười lắc đầu: “Chạy bộ một lát”.
Hắn vòng quanh sân thể ɖu͙ƈ chạy một vòng lại một vòng, mồ hôi tẩm y phục ẩm ướt, lộ ra hình dáng nam thầnkhỏe mạnh thanh xuân, sân bóng có học sinh bật đèn điện đá cầu, hắn nhìn vài lần, chậm rãi chậm rãi dừng lại.
Hắn lấy ra di động, mở hot search xem tin tức, nhìn gương mặt quen thuộc lại xa lạ đáng yêu, xã giao như bình thường, trong lòng không có khúc mắc mà sinh hoạt, không coi ai ra gì .
Hắn nâng lên mu bàn tay ấn xuống đôi mắt đã phiếm hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro