Văn phòng chiến...
Bất Hạp Thuỵ
2024-11-08 06:39:17
Nam nhân đem lớp áo bọc kín nửa người trên của Liên Hân từng kiện, từng kiện cởi ra.
"Anh làm gì?! Đừng!"
Liên Hân dùng một tay đưa ra phía sau đánh đấm túi bụi, lại ngăn không được cánh tay hữu lực rắn chắc của hắn.
Nam nhân lạnh như băng mà nói "Không phải cô muốn chui ra sao? Ngực lớn như vậy còn mặc nhiều quần áo, dĩ nhiên là mắc kẹt."
Hắn duỗi tay xoa xoa đầu nhũ nhô cao của Liên Hân, sau đó một tay bọc lấy toàn bộ mà ước lượng.
"Hiện tại chui ra thử xem."
Liên Hân lúc này đã bị lột trần trụi, cũng không dám lớn tiếng ồn ào cự tuyệt, sợ gần đó có người nghe được.
Cặp ngực của cô hiện tại đang không mảnh vải che mà lắc lư ở bên ngoài, chỉ cần phía dưới có người mở cửa nhìn lên liền thấy được.
Mất đi lớp áo dày nặng cản trở, Liên Hân rốt cuộc bò ra được khỏi khe hở.
Cô nhanh chóng khom lưng muốn nhặt quần áo tròng lên, lại bị nam nhân phía sau ôm eo nhấc tới, mông chổng lên cao. Hắn hơi khom người nghe nghe một chút.
"Vì cái gì lại thơm như vậy?"
Liên Hân khẩn trương mà vặn eo.
Hắn vươn ngón tay cắm vào tiểu huyệt phấn nộn, thăm dò một chút rồi bình phẩm "Thực chặt."
Đến lúc rút ra lại bị tầng tầng lớp lớp bên trong giữ lại, liền nói thêm "Thực biết kẹp."
"A! Anh tránh ra!"
Liên Hân duỗi chân đá hắn, nam nhân lại nhanh tay kéo khoá quần tây. Cự vật to đùng đột ngột bắn ra, không hề chuẩn bị liền mạnh mẽ vọt vào trong huyệt khẩu.
Phong Khải Ninh ở trong bầu không khí đầy hương thơm quanh quẩn, bị kẹp chặt đến thở dài, nghĩ thầm hắn rốt cuộc cũng chạm được tới tiểu tao huyệt này.
Liên Hân trợn to mắt, ngửa đầu há mồm kêu không ra tiếng, một luồng điện chạy từ huyệt khẩu lên đến đỉnh đầu, cô duỗi thẳng mũi chân, kịch liệt run rẩy.
Lối vào nhỏ hẹp rốt cuộc cũng được nam căn thô to lấp đầy.
Vốn dĩ cô phải chịu không ít đau đớn, nhưng vì Liên Hân có thể chất cơ thể đặc thù mà cảm giác đó nhanh chóng chuyển thành sung sướng
To quá.
Liên Hân giờ phút này thần thái như điên như dại, một bên nhịn không được mà lén lút co bóp, siết lấy nhả ra từng chút một, một bên ngược lại giãy giụa không ngừng.
"Đừng, đừng cắm! Tôi muốn để lại cho anh ta cắm...a~"
Phong Khải Ninh dừng lại, rũ mắt.
"Cho ai?"
Liên Hân giống như mất hết lý trí mà lặp lại "Phòng tắm ở lầu tám, buổi tối...a~ nam nhân ở phòng tắm...tôi chỉ có thể cho anh ta cắm..."
"......"
Phong Khải Ninh nhướng mày.
Hắn hít sâu một hơi, ôm lấy eo Liên Hân, đem cô nâng dậy áp sát vào người mình. Côn thịt vẫn cắm ở tiểu huyệt bất động, hắn duỗi tay vỗ nhẹ vào mông.
"Đi."
Liên Hân mờ mịt hỏi "Đi đâu?"
Phong Khải Ninh một tay trụ ở trên eo, từ phía sau Liên Hân vừa cắm vừa giục "Đi ra ngoài."
Cô đột nhiên bừng tỉnh.
"Không được không được, bên ngoài có camera!"
"Tôi đóng lại rồi."
"Còn có người khác!"
"Đều xuống lầu dưới mở họp."
"Làm sao mà anh biết được..."
"Cô cho rằng lầu mười là chỗ ai cũng có thể vào?"
Liên Hân sửng sốt một chút, huyệt khẩu no căng tê ngứa làm cô cũng không nhịn nổi nữa, theo Phong Khải Ninh từng bước từng bước đi về phía trước.
Mỗi một bước đi đều làm Liên Hân tê dại muốn thăng thiên, cô nhón mũi chân, hai đùi banh thẳng, mông vễnh lên cao.
Ở giữa hoa tâm hàm chứa cự vật to đùng, sau lưng có người chậm rãi làm cô đi tới đi lui ngay tại khu vực công cộng, hai người xuyên qua hành lang, đi thẳng vào văn phòng chủ tịch.
Cửa tự động vừa đóng lại, Liên Hân vô lực mà té ngã trên mặt đất, bị nam nhân lật ngửa người lên, lần nữa tách ra hai chân.
Cô sững sờ nhìn vào gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc của người nam nhân anh tuấn trước mắt.
"Là anh——"
Phong Khải Ninh trừ bỏ hô hấp trầm trọng nóng cháy, còn lại mặt vô biểu tình, rũ mắt mà nhìn cô.
Trong đầu hắn hiện tại chỉ nghĩ nhanh chóng đem tiểu tao huyệt này chơi đến hư, đến chán. Mau sớm kết thúc một cọc sự tình làm hắn vô cùng phiền lòng.
Liên Hân ngược lại giống như vừa được hồi sinh.
Cô mừng rỡ như điên mà yêu kiều rên rỉ một tiếng, sau đó nhào vào trong lòng ngực Phong Khải Ninh, hai tay vòng lên cổ, biểu tình tựa như sắp khóc đến nơi.
"Hoá ra là anh? Như thế nào lại không nói sớm?"
Phong Khải Ninh hai mắt thâm trầm, thờ ơ mà liếc mắt một cái.
Thật tốt quá, như vậy nghĩa là cô sắp thoát khỏi trừng phạt, sinh hoạt ma quỷ kéo dài gần nửa năm rốt cuộc hạ màn!
Liên Hân ôm lấy sườn mặt anh tuấn của hắn soạng một hồi, sau đó duỗi tay muốn giải nút thắt sơ-mi, nhưng thình lình lại bị Phong Khải Ninh ngăn cản.
Không muốn vì cô mà cởi quần áo? Thật con mẹ nó chính là một đoá cao lãnh chi hoa!
Nhưng không sao, cô cũng mặc kệ hắn, đành cách một lớp áo quần mà sờ soạng cơ bụng cùng cơ ngực, tay bên dưới nắm lấy côn thịt to dài, trong miệng vui vẻ dâm mỹ ngâm nga.
"Thích quá...a~ mau lên, tiểu huyệt muốn đem cái này nhanh chóng nuốt vào..."
Còn phải làm 30 phút liền mới hoàn thành được nhiệm vụ nữa kìa!
Liên Hân vui sướng tách hai cánh môi, gian nan mà đem côn thịt của Phong Khải Ninh từng chút từng chút nuốt đi vào.
Chẳng mấy chốc cô liền cảm thấy yêu chết cái cảm giác này, mông không thể yên mà bắt đầu vặn vẹo.
Đây chính là thời khắc hạnh phúc huy hoàng nhất nửa năm qua.
Liên Hân ngửa đầu, miệng hơi hé mở, đầu lưỡi vươn ra, tay chống ở trên cơ ngực bao la hùng vĩ của Phong Khải Ninh, cặp mông vững vàng ở trên eo hắn bạch bạch mà lên xuống.
Phong Khải Ninh nhướng mày nhìn cô, hắn đời này chưa bao giờ gặp qua nữ nhân nào dâm đãng như vậy.
Mới nãy còn khóc còn nháo, vừa thấy là hắn liền bắt đầu động tay động chân, nhanh như hổ đói vồ mồi.
Mặc dù hắn cũng không cần cái loại hư vinh rẻ rúng đó, nhưng không thể phủ nhận, bộ dáng si mê không chút che dấu kia vẫn là thoả mãn được bản tính đàn ông kiêu ngạo của Phong Khải Ninh.
Mắt thấy Liên Hân loay hoay nửa ngày cũng không ra được bao nhiêu sức lực, Phong Khải Ninh một tay ôm lấy cô, lật ngược tư thế, tách mở hai chân thành chữ M, bắt đầu điên cuồng cắm ngập vào tiểu huyệt chật hẹp.
Liên Hân há mồm rên rỉ chói tai, hai chân duỗi ra hướng thẳng lên trời.
Nam nhân ở giữa hai đùi cô giống như ảo ảnh mà kịch liệt lên xuống, côn thịt no đủ thô tráng đỏ sậm liên tục ra vào, mang theo vô số dịch thể cùng dâm thủy.
Liên Hân bị cắm đến cả người tê dại.
Trong phòng tràn ngập tiếng nước ọp ẹp cùng thanh âm nữ nhân mê huyễn mà kêu.
"A—a~ thật lớn... thật... lớn...ha—"
Liên Hân hồ ngôn loạn ngữ, hai tay cào loạn trên lưng Phong Khải Ninh, lần thấp xuống eo, sau đó bắt lấy cặp mông rắn như đá của hắn.
"Aa~...ha..."
Phong Khải Ninh nhướng mày "Sướng?"
Liên Hân thoải mái đến mắt đầy sao xẹt, gật đầu "Rất sướng..."
Phong Khải Ninh đem Liên Hân ôm đến cửa sổ, lấy khoảng cách từ đây đến office building đối diện, tuyệt đối đứng ở bên kia có thể nhìn thấy rõ ràng trong gian văn phòng rộng lớn này có người đang kịch liệt làm tình.
Hắn đâm từ phía sau, đem hai chân Liên Hân tách ra, nâng cô lên giống như tư thế xi tiểu, làm cho Liên Hân xoay mặt ra phía ngoài.
"Không phải là nhân viên vệ sinh sao, phun ra xem, đem mặt kính này rửa cho sạch sẽ."
Liên Hân hai tay chống lên cửa, dưới thân bị đâm ác liệt, bên trên đầu ngực thỉnh thoảng cọ trúng mặt kính lạnh lẽo, hai chân bị ép rộng mở đem huyệt khẩu hướng ra phía ngoài.
"Bên ngoài có người...a~...a... nhìn thấy. Đừng, đừng nhìn."
"Tiểu huyệt bị...bị côn thịt chơi...cho người khác xem..."
"A, a, ai, thật lớn, côn thịt quá lớn...đừng đẩy, đẩy nữa liền phải—— muốn bắn! Bắn! Aaa~!!!"
Huyệt khẩu kịch liệt phun ra chất lỏng, đem cả phiến cửa sổ tưới đến đầm đìa.
Phong Khải Ninh hừ cười một tiếng.
Bỗng nhiên, di động trên bàn vang lên, là nhạc chuông đặt riêng dành cho hảo hữu*.
Phong Khải Ninh nhíu nhíu mày, đem dương vật thô dài ướt đẫm rút ra ngoài, xoay người đi tiếp điện thoại.
Liên Hân một trận trống rỗng, mờ mịt mà quay đầu lại lẩm bẩm "Không được, còn chưa đủ thời gian, không hoàn thành nhiệm vụ..."
Phong Khải Ninh cầm lấy di động, ấn tiếp nhận cuộc gọi, đầu bên kia loáng thoáng nghe được tiếng vài người trẻ tuổi đang mời hắn đi uống rượu.
"Đại dương vật ca ca, đừng đi mà~"
Liên Hân đuổi theo lại đây, xoay người liền nhếch mông lên cao, nhanh tay đem hắn lần nữa nhét vào tiểu huyệt run rẩy đòi ăn, sau đó hai tay xoa ngực, tiếp tục vặn eo tự mình động thủ.
Đám công tử bên kia nghe được câu nói dâm lãng của Liên Hân, toàn bộ đều trầm mặc trong chốc lát, sau đó thốt nhiên cười vang ra tiếng.
"Ai vậy a, Khải Ninh?"
"Nũng nịu quá vậy?"
"Cậu đang cắm em nó sao?"
"Mang ra đây chơi đi Khải Ninh, uây, em gái nhỏ, anh cũng là đại dương vật ca ca nha~ ha ha ha"
Nữ nhân tao lãng này!
Phong Khải Ninh cắt ngang cuộc gọi, nhíu mày cúi đầu mà nhìn cô.
Hắn đứng yên để cho Liên Hân chủ động làm trong chốc lát, sau đó mới duỗi tay ôm lấy cô, dựa ngồi vào ghế da phía sau.
Thang máy bên ngoài đột nhiên "ting" lên một tiếng, trợ lý cấp cao cùng bí thư lục tục đi ra.
Sau đó, đám người kia không hề ngờ được, đột ngột thẳng hướng đến phòng chủ tịch mà đi.
"Phong tổng..."
———
*hảo hữu: bạn tốt, bạn thân
———
"Anh làm gì?! Đừng!"
Liên Hân dùng một tay đưa ra phía sau đánh đấm túi bụi, lại ngăn không được cánh tay hữu lực rắn chắc của hắn.
Nam nhân lạnh như băng mà nói "Không phải cô muốn chui ra sao? Ngực lớn như vậy còn mặc nhiều quần áo, dĩ nhiên là mắc kẹt."
Hắn duỗi tay xoa xoa đầu nhũ nhô cao của Liên Hân, sau đó một tay bọc lấy toàn bộ mà ước lượng.
"Hiện tại chui ra thử xem."
Liên Hân lúc này đã bị lột trần trụi, cũng không dám lớn tiếng ồn ào cự tuyệt, sợ gần đó có người nghe được.
Cặp ngực của cô hiện tại đang không mảnh vải che mà lắc lư ở bên ngoài, chỉ cần phía dưới có người mở cửa nhìn lên liền thấy được.
Mất đi lớp áo dày nặng cản trở, Liên Hân rốt cuộc bò ra được khỏi khe hở.
Cô nhanh chóng khom lưng muốn nhặt quần áo tròng lên, lại bị nam nhân phía sau ôm eo nhấc tới, mông chổng lên cao. Hắn hơi khom người nghe nghe một chút.
"Vì cái gì lại thơm như vậy?"
Liên Hân khẩn trương mà vặn eo.
Hắn vươn ngón tay cắm vào tiểu huyệt phấn nộn, thăm dò một chút rồi bình phẩm "Thực chặt."
Đến lúc rút ra lại bị tầng tầng lớp lớp bên trong giữ lại, liền nói thêm "Thực biết kẹp."
"A! Anh tránh ra!"
Liên Hân duỗi chân đá hắn, nam nhân lại nhanh tay kéo khoá quần tây. Cự vật to đùng đột ngột bắn ra, không hề chuẩn bị liền mạnh mẽ vọt vào trong huyệt khẩu.
Phong Khải Ninh ở trong bầu không khí đầy hương thơm quanh quẩn, bị kẹp chặt đến thở dài, nghĩ thầm hắn rốt cuộc cũng chạm được tới tiểu tao huyệt này.
Liên Hân trợn to mắt, ngửa đầu há mồm kêu không ra tiếng, một luồng điện chạy từ huyệt khẩu lên đến đỉnh đầu, cô duỗi thẳng mũi chân, kịch liệt run rẩy.
Lối vào nhỏ hẹp rốt cuộc cũng được nam căn thô to lấp đầy.
Vốn dĩ cô phải chịu không ít đau đớn, nhưng vì Liên Hân có thể chất cơ thể đặc thù mà cảm giác đó nhanh chóng chuyển thành sung sướng
To quá.
Liên Hân giờ phút này thần thái như điên như dại, một bên nhịn không được mà lén lút co bóp, siết lấy nhả ra từng chút một, một bên ngược lại giãy giụa không ngừng.
"Đừng, đừng cắm! Tôi muốn để lại cho anh ta cắm...a~"
Phong Khải Ninh dừng lại, rũ mắt.
"Cho ai?"
Liên Hân giống như mất hết lý trí mà lặp lại "Phòng tắm ở lầu tám, buổi tối...a~ nam nhân ở phòng tắm...tôi chỉ có thể cho anh ta cắm..."
"......"
Phong Khải Ninh nhướng mày.
Hắn hít sâu một hơi, ôm lấy eo Liên Hân, đem cô nâng dậy áp sát vào người mình. Côn thịt vẫn cắm ở tiểu huyệt bất động, hắn duỗi tay vỗ nhẹ vào mông.
"Đi."
Liên Hân mờ mịt hỏi "Đi đâu?"
Phong Khải Ninh một tay trụ ở trên eo, từ phía sau Liên Hân vừa cắm vừa giục "Đi ra ngoài."
Cô đột nhiên bừng tỉnh.
"Không được không được, bên ngoài có camera!"
"Tôi đóng lại rồi."
"Còn có người khác!"
"Đều xuống lầu dưới mở họp."
"Làm sao mà anh biết được..."
"Cô cho rằng lầu mười là chỗ ai cũng có thể vào?"
Liên Hân sửng sốt một chút, huyệt khẩu no căng tê ngứa làm cô cũng không nhịn nổi nữa, theo Phong Khải Ninh từng bước từng bước đi về phía trước.
Mỗi một bước đi đều làm Liên Hân tê dại muốn thăng thiên, cô nhón mũi chân, hai đùi banh thẳng, mông vễnh lên cao.
Ở giữa hoa tâm hàm chứa cự vật to đùng, sau lưng có người chậm rãi làm cô đi tới đi lui ngay tại khu vực công cộng, hai người xuyên qua hành lang, đi thẳng vào văn phòng chủ tịch.
Cửa tự động vừa đóng lại, Liên Hân vô lực mà té ngã trên mặt đất, bị nam nhân lật ngửa người lên, lần nữa tách ra hai chân.
Cô sững sờ nhìn vào gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc của người nam nhân anh tuấn trước mắt.
"Là anh——"
Phong Khải Ninh trừ bỏ hô hấp trầm trọng nóng cháy, còn lại mặt vô biểu tình, rũ mắt mà nhìn cô.
Trong đầu hắn hiện tại chỉ nghĩ nhanh chóng đem tiểu tao huyệt này chơi đến hư, đến chán. Mau sớm kết thúc một cọc sự tình làm hắn vô cùng phiền lòng.
Liên Hân ngược lại giống như vừa được hồi sinh.
Cô mừng rỡ như điên mà yêu kiều rên rỉ một tiếng, sau đó nhào vào trong lòng ngực Phong Khải Ninh, hai tay vòng lên cổ, biểu tình tựa như sắp khóc đến nơi.
"Hoá ra là anh? Như thế nào lại không nói sớm?"
Phong Khải Ninh hai mắt thâm trầm, thờ ơ mà liếc mắt một cái.
Thật tốt quá, như vậy nghĩa là cô sắp thoát khỏi trừng phạt, sinh hoạt ma quỷ kéo dài gần nửa năm rốt cuộc hạ màn!
Liên Hân ôm lấy sườn mặt anh tuấn của hắn soạng một hồi, sau đó duỗi tay muốn giải nút thắt sơ-mi, nhưng thình lình lại bị Phong Khải Ninh ngăn cản.
Không muốn vì cô mà cởi quần áo? Thật con mẹ nó chính là một đoá cao lãnh chi hoa!
Nhưng không sao, cô cũng mặc kệ hắn, đành cách một lớp áo quần mà sờ soạng cơ bụng cùng cơ ngực, tay bên dưới nắm lấy côn thịt to dài, trong miệng vui vẻ dâm mỹ ngâm nga.
"Thích quá...a~ mau lên, tiểu huyệt muốn đem cái này nhanh chóng nuốt vào..."
Còn phải làm 30 phút liền mới hoàn thành được nhiệm vụ nữa kìa!
Liên Hân vui sướng tách hai cánh môi, gian nan mà đem côn thịt của Phong Khải Ninh từng chút từng chút nuốt đi vào.
Chẳng mấy chốc cô liền cảm thấy yêu chết cái cảm giác này, mông không thể yên mà bắt đầu vặn vẹo.
Đây chính là thời khắc hạnh phúc huy hoàng nhất nửa năm qua.
Liên Hân ngửa đầu, miệng hơi hé mở, đầu lưỡi vươn ra, tay chống ở trên cơ ngực bao la hùng vĩ của Phong Khải Ninh, cặp mông vững vàng ở trên eo hắn bạch bạch mà lên xuống.
Phong Khải Ninh nhướng mày nhìn cô, hắn đời này chưa bao giờ gặp qua nữ nhân nào dâm đãng như vậy.
Mới nãy còn khóc còn nháo, vừa thấy là hắn liền bắt đầu động tay động chân, nhanh như hổ đói vồ mồi.
Mặc dù hắn cũng không cần cái loại hư vinh rẻ rúng đó, nhưng không thể phủ nhận, bộ dáng si mê không chút che dấu kia vẫn là thoả mãn được bản tính đàn ông kiêu ngạo của Phong Khải Ninh.
Mắt thấy Liên Hân loay hoay nửa ngày cũng không ra được bao nhiêu sức lực, Phong Khải Ninh một tay ôm lấy cô, lật ngược tư thế, tách mở hai chân thành chữ M, bắt đầu điên cuồng cắm ngập vào tiểu huyệt chật hẹp.
Liên Hân há mồm rên rỉ chói tai, hai chân duỗi ra hướng thẳng lên trời.
Nam nhân ở giữa hai đùi cô giống như ảo ảnh mà kịch liệt lên xuống, côn thịt no đủ thô tráng đỏ sậm liên tục ra vào, mang theo vô số dịch thể cùng dâm thủy.
Liên Hân bị cắm đến cả người tê dại.
Trong phòng tràn ngập tiếng nước ọp ẹp cùng thanh âm nữ nhân mê huyễn mà kêu.
"A—a~ thật lớn... thật... lớn...ha—"
Liên Hân hồ ngôn loạn ngữ, hai tay cào loạn trên lưng Phong Khải Ninh, lần thấp xuống eo, sau đó bắt lấy cặp mông rắn như đá của hắn.
"Aa~...ha..."
Phong Khải Ninh nhướng mày "Sướng?"
Liên Hân thoải mái đến mắt đầy sao xẹt, gật đầu "Rất sướng..."
Phong Khải Ninh đem Liên Hân ôm đến cửa sổ, lấy khoảng cách từ đây đến office building đối diện, tuyệt đối đứng ở bên kia có thể nhìn thấy rõ ràng trong gian văn phòng rộng lớn này có người đang kịch liệt làm tình.
Hắn đâm từ phía sau, đem hai chân Liên Hân tách ra, nâng cô lên giống như tư thế xi tiểu, làm cho Liên Hân xoay mặt ra phía ngoài.
"Không phải là nhân viên vệ sinh sao, phun ra xem, đem mặt kính này rửa cho sạch sẽ."
Liên Hân hai tay chống lên cửa, dưới thân bị đâm ác liệt, bên trên đầu ngực thỉnh thoảng cọ trúng mặt kính lạnh lẽo, hai chân bị ép rộng mở đem huyệt khẩu hướng ra phía ngoài.
"Bên ngoài có người...a~...a... nhìn thấy. Đừng, đừng nhìn."
"Tiểu huyệt bị...bị côn thịt chơi...cho người khác xem..."
"A, a, ai, thật lớn, côn thịt quá lớn...đừng đẩy, đẩy nữa liền phải—— muốn bắn! Bắn! Aaa~!!!"
Huyệt khẩu kịch liệt phun ra chất lỏng, đem cả phiến cửa sổ tưới đến đầm đìa.
Phong Khải Ninh hừ cười một tiếng.
Bỗng nhiên, di động trên bàn vang lên, là nhạc chuông đặt riêng dành cho hảo hữu*.
Phong Khải Ninh nhíu nhíu mày, đem dương vật thô dài ướt đẫm rút ra ngoài, xoay người đi tiếp điện thoại.
Liên Hân một trận trống rỗng, mờ mịt mà quay đầu lại lẩm bẩm "Không được, còn chưa đủ thời gian, không hoàn thành nhiệm vụ..."
Phong Khải Ninh cầm lấy di động, ấn tiếp nhận cuộc gọi, đầu bên kia loáng thoáng nghe được tiếng vài người trẻ tuổi đang mời hắn đi uống rượu.
"Đại dương vật ca ca, đừng đi mà~"
Liên Hân đuổi theo lại đây, xoay người liền nhếch mông lên cao, nhanh tay đem hắn lần nữa nhét vào tiểu huyệt run rẩy đòi ăn, sau đó hai tay xoa ngực, tiếp tục vặn eo tự mình động thủ.
Đám công tử bên kia nghe được câu nói dâm lãng của Liên Hân, toàn bộ đều trầm mặc trong chốc lát, sau đó thốt nhiên cười vang ra tiếng.
"Ai vậy a, Khải Ninh?"
"Nũng nịu quá vậy?"
"Cậu đang cắm em nó sao?"
"Mang ra đây chơi đi Khải Ninh, uây, em gái nhỏ, anh cũng là đại dương vật ca ca nha~ ha ha ha"
Nữ nhân tao lãng này!
Phong Khải Ninh cắt ngang cuộc gọi, nhíu mày cúi đầu mà nhìn cô.
Hắn đứng yên để cho Liên Hân chủ động làm trong chốc lát, sau đó mới duỗi tay ôm lấy cô, dựa ngồi vào ghế da phía sau.
Thang máy bên ngoài đột nhiên "ting" lên một tiếng, trợ lý cấp cao cùng bí thư lục tục đi ra.
Sau đó, đám người kia không hề ngờ được, đột ngột thẳng hướng đến phòng chủ tịch mà đi.
"Phong tổng..."
———
*hảo hữu: bạn tốt, bạn thân
———
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro