Động Tác Lưu Lo...
2025-01-13 23:52:04
Mai sau lớn lên người đường muội này nhất định sẽ trở thành một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần.
Nhưng so sánh nàng với vị quý phi hại nước hại dân, chết thảm trên sườn dốc Mã Ngôi thì có vẻ không tốt lắm.
Bát nương chợt ngẩn người, sau khi hoàn hồn lại thì quay đầu tiếp tục quan sát trận dấu bên dưới.
Chắc chắn chỉ là ảo giác thôi, không ngờ vừa rồi nàng ấy đột nhiên có thôi thúc muốn tặng cây trâm vàng khắc hình đôi bướm - món đồ nàng ấy yêu thích nhất cho Cửu nương.
Chính nàng ấy còn không nỡ cài cây trâm đó!
Bát nương vô thức rùng mình.
Trên sân bóng, trận thi đấu vẫn đang tiếp tục.
Cửu Ninh nhìn trên trán huynh trưởng Chu Gia Ngôn của mình có đeo một dải băng màu đỏ, biểu tượng của đội trưởng đội đỏ. Kiều Nam Thiều lại đeo dải băng màu đen, là đội trưởng đội đen.
Mỗi lần đội đen cướp được quả cầu màu đỏ, các thành viên đều chuyền ngay về phía Kiều Nam Thiều. Những người không hiểu nhiều về bóng chỉ thấy Kiều Nam Thiều nổi bật, kỹ năng chơi bóng xuất sắc. Nhưng những người thực sự hiểu về bóng đều biết rằng, người có kỹ thuật tốt nhất hôm nay trên sân không phải là lang quân Kiều gia mà chính là thiếu niên tóc xoăn trầm lặng kia.
Hắn giống như lớn lên trên lưng ngựa, dù bị mấy người vây kín cũng không thể cản được bước chân. Chuyền bóng quyết đoán, đánh cầu chính xác, kỹ thuật đa dạng không ngừng, khiến người xem khó mà theo kịp. Động tác vung gậy của hắn lưu loát, đẹp mắt, đầy sức mạnh như sao băng cản ánh trăng, khí thế mãnh liệt.
Hơn nữa, hắn còn có khả năng quan sát toàn cục diện một cách thầm lặng, chọn thời điểm thích hợp nhất để dẫn dắt cả hai đội, vừa tạo cơ hội cho Kiều Nam Thiều thể hiện tài năng, vừa không làm mất mặt nhóm lang quân Chu gia và Chu Gia Ngôn.
Trong suốt trận đấu, các thiếu niên trên sân đều chiến đấu hừng hực ý chí, không phải vì họ dư thừa năng lượng hay vì lực lượng cân bằng khó phân thắng bại, mà bởi thiếu niên tóc xoăn ấy luôn điều khiển nhịp độ trận đấu, làm cho ai cũng phải tham gia vào cuộc chơi.
Cả trận đấu như một màn biểu diễn được dàn dựng tỉ mỉ, vừa vui tươi phấn chấn, vừa truyền cảm hứng mãnh liệt. Tiếng hò reo từ người xem trong các lều trại vang lên không ngớt, đến khàn cả giọng.
Nhưng tất cả những điều này, chỉ là một mình thiếu niên tóc xoăn thể hiện trên sân thi đấu.
Ngày đó ở sân của Chu đô đốc, Cửu Ninh thoáng nhìn thấy thiếu niên tóc xoăn ấy, để lại ấn tượng sâu sắc. Sau đó, nàng còn tìm Phùng cô hỏi thăm về hắn.
Phùng cô nói với nàng rằng thiếu niên tóc xoăn ấy tên là Tô Yến, là người dẫn đường cho đoàn thương nhân phương Tây, biết nói tiếng Túc Đặc, tiếng Ba Tư, tiếng Đột Quyết và một vài thổ ngữ của Trung Nguyên. Lần này, hắn đi theo Kiều Nam Thiều đến Giang Châu, vừa làm hướng dẫn viên cho Kiều Nam Thiều, vừa giúp đội nhà buôn địa phương kinh doanh.
Cửu Ninh bừng tỉnh, hóa ra thiếu niên có mái tóc xoăn rậm này là người Hồ. Lần đầu tiên nàng chỉ nhìn thấy góc nghiêng của Tô Yến, hôm nay đứng từ đài cao nhìn xuống nhưng vẫn cách xa quá nên không nhìn rõ khuôn mặt hắn.
Khác với những thiếu niên khác cứ ghi bàn là reo hò phấn khích, Tô Yến rất trầm lặng. Đôi khi hắn đánh trúng một quả cầu, cả sân hò reo ầm ĩ nhưng hắn không hề ngẩng đầu, lập tức lui về phòng thủ, chặn đợt tấn công của đội đỏ, như thể bàn thắng đó không phải do hắn ghi.
Nửa giờ sau, quan lệnh gõ chuông đồng, báo hiệu trận đấu kết thúc. Kiều Nam Thiều giành chiến thắng nên cười rất sảng khoái, vỗ tay nói chuyện vui vẻ với Chu Gia Ngôn đang có chút mất mát.
Tô Yến ghìm ngựa đi theo, chiếc trâm vàng trên đầu hắn lấp lánh dưới ánh mặt trời, vài lọn tóc xoăn ướt mồ hôi dính vào thái dương, đường nét góc nghiêng sắc sảo như được khắc.
Các bá tánh cử vài đại diện vây quanh các thiếu niên chiến thắng và tiến về phía đài cao.
Nhưng so sánh nàng với vị quý phi hại nước hại dân, chết thảm trên sườn dốc Mã Ngôi thì có vẻ không tốt lắm.
Bát nương chợt ngẩn người, sau khi hoàn hồn lại thì quay đầu tiếp tục quan sát trận dấu bên dưới.
Chắc chắn chỉ là ảo giác thôi, không ngờ vừa rồi nàng ấy đột nhiên có thôi thúc muốn tặng cây trâm vàng khắc hình đôi bướm - món đồ nàng ấy yêu thích nhất cho Cửu nương.
Chính nàng ấy còn không nỡ cài cây trâm đó!
Bát nương vô thức rùng mình.
Trên sân bóng, trận thi đấu vẫn đang tiếp tục.
Cửu Ninh nhìn trên trán huynh trưởng Chu Gia Ngôn của mình có đeo một dải băng màu đỏ, biểu tượng của đội trưởng đội đỏ. Kiều Nam Thiều lại đeo dải băng màu đen, là đội trưởng đội đen.
Mỗi lần đội đen cướp được quả cầu màu đỏ, các thành viên đều chuyền ngay về phía Kiều Nam Thiều. Những người không hiểu nhiều về bóng chỉ thấy Kiều Nam Thiều nổi bật, kỹ năng chơi bóng xuất sắc. Nhưng những người thực sự hiểu về bóng đều biết rằng, người có kỹ thuật tốt nhất hôm nay trên sân không phải là lang quân Kiều gia mà chính là thiếu niên tóc xoăn trầm lặng kia.
Hắn giống như lớn lên trên lưng ngựa, dù bị mấy người vây kín cũng không thể cản được bước chân. Chuyền bóng quyết đoán, đánh cầu chính xác, kỹ thuật đa dạng không ngừng, khiến người xem khó mà theo kịp. Động tác vung gậy của hắn lưu loát, đẹp mắt, đầy sức mạnh như sao băng cản ánh trăng, khí thế mãnh liệt.
Hơn nữa, hắn còn có khả năng quan sát toàn cục diện một cách thầm lặng, chọn thời điểm thích hợp nhất để dẫn dắt cả hai đội, vừa tạo cơ hội cho Kiều Nam Thiều thể hiện tài năng, vừa không làm mất mặt nhóm lang quân Chu gia và Chu Gia Ngôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong suốt trận đấu, các thiếu niên trên sân đều chiến đấu hừng hực ý chí, không phải vì họ dư thừa năng lượng hay vì lực lượng cân bằng khó phân thắng bại, mà bởi thiếu niên tóc xoăn ấy luôn điều khiển nhịp độ trận đấu, làm cho ai cũng phải tham gia vào cuộc chơi.
Cả trận đấu như một màn biểu diễn được dàn dựng tỉ mỉ, vừa vui tươi phấn chấn, vừa truyền cảm hứng mãnh liệt. Tiếng hò reo từ người xem trong các lều trại vang lên không ngớt, đến khàn cả giọng.
Nhưng tất cả những điều này, chỉ là một mình thiếu niên tóc xoăn thể hiện trên sân thi đấu.
Ngày đó ở sân của Chu đô đốc, Cửu Ninh thoáng nhìn thấy thiếu niên tóc xoăn ấy, để lại ấn tượng sâu sắc. Sau đó, nàng còn tìm Phùng cô hỏi thăm về hắn.
Phùng cô nói với nàng rằng thiếu niên tóc xoăn ấy tên là Tô Yến, là người dẫn đường cho đoàn thương nhân phương Tây, biết nói tiếng Túc Đặc, tiếng Ba Tư, tiếng Đột Quyết và một vài thổ ngữ của Trung Nguyên. Lần này, hắn đi theo Kiều Nam Thiều đến Giang Châu, vừa làm hướng dẫn viên cho Kiều Nam Thiều, vừa giúp đội nhà buôn địa phương kinh doanh.
Cửu Ninh bừng tỉnh, hóa ra thiếu niên có mái tóc xoăn rậm này là người Hồ. Lần đầu tiên nàng chỉ nhìn thấy góc nghiêng của Tô Yến, hôm nay đứng từ đài cao nhìn xuống nhưng vẫn cách xa quá nên không nhìn rõ khuôn mặt hắn.
Khác với những thiếu niên khác cứ ghi bàn là reo hò phấn khích, Tô Yến rất trầm lặng. Đôi khi hắn đánh trúng một quả cầu, cả sân hò reo ầm ĩ nhưng hắn không hề ngẩng đầu, lập tức lui về phòng thủ, chặn đợt tấn công của đội đỏ, như thể bàn thắng đó không phải do hắn ghi.
Nửa giờ sau, quan lệnh gõ chuông đồng, báo hiệu trận đấu kết thúc. Kiều Nam Thiều giành chiến thắng nên cười rất sảng khoái, vỗ tay nói chuyện vui vẻ với Chu Gia Ngôn đang có chút mất mát.
Tô Yến ghìm ngựa đi theo, chiếc trâm vàng trên đầu hắn lấp lánh dưới ánh mặt trời, vài lọn tóc xoăn ướt mồ hôi dính vào thái dương, đường nét góc nghiêng sắc sảo như được khắc.
Các bá tánh cử vài đại diện vây quanh các thiếu niên chiến thắng và tiến về phía đài cao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro