Chương 65
2024-11-08 10:41:49
Vì tầng một đang đầy rẫy những quái vật ẩn núp nên các khách mời bị giam giữ ở tầng này không ai ngoi đầu ra được.
Điều này vô tình khiến Khả Duyên nhẹ nhàng hơn để nhận ra đội gián điệp còn lại.
Dưới sự trợ giúp của 6 người Khả Duyên thì các khách mời ở các gian phòng cũng thoát được ra ngoài.
Tầng 1 là khu vực sảnh chính nên thiết kế khác xa so với hai tầng trên. Đây là kiểu phòng ít nhưng sảnh rộng. Nhà vệ sinh thì tích hợp luôn trong góc. Hơn nữa còn có nhà kho to và đám quái vật chính là tràn ra từ nhà kho đó.
Sảnh chính này có rất nhiều kệ được nhân viên công tác xếp các loại đồ ăn vặt nhận từ các nhà tài trợ cho chương trình để quản cáo.
Thế là sau khi giải cứu hết các khách mời còn lại thì mọi người tiến vào một phòng nghỉ ở sảnh tầng 1, khóa cửa lại hết thì mọi người ngồi trên ghế, bắt đầu tiết mục ăn và quảng cáo.
Khả Duyên cầm gói lương khô nén ăn vặt. Vừa ăn vừa nghe mọi người trò chuyện.
Từ lúc vào phòng thì trong lòng Khả Duyên đã xác định được danh tính của hai người gián điệp còn lại là Trần
Thăng và Dương Quang rồi.
Như vậy thì chính là đội hình 5-5 đối lập. Khả Duyên sẽ cùng nhóm với Đặng Xiêm, Trì Nguyên, Tề Chỉnh và Hồng Thanh Trà. Nhưng cô cũng còn sợ tổ chương trình sẽ "'chó" lên, cài tên thân phận gián điệp ẩn nằm vùng thật sâu trong các nhà khoa học.
Dù sao nếu không có gián điệp ở bên trong thì sao mà một người giữ thân phận nhà khoa học nghiên cứu quan trọng được nhà nước bảo hộ có thể bị tập kích và bắt nhốt ở đây được. Thế nên Khả Duyên vừa hòa nhập vừa cẩn thận mà quan sát hành động của tất cả mọi người, không bỏ sót một ai.
Trần Thăng là người mở lời đầu tiên trong phòng nghỉ.
"Chúng ta phải chia ra các nhóm nhỏ để đi điều tra thôi, chứ đi cả nhóm rất nguy hiểm."
"Đúng vậy, đội hình mười người quá gây chú ý, chúng ta phải tách lẻ ra mới có thêm cơ hội sống sót và tìm được nhiều manh mối hơn."
Hồ Mị Y cũng gật đầu theo và đưa ra ý kiến. Ngưu Trịnh nhìn vẻ mặt do dự của nhóm Khả Duyên thì cười cười, sau đó phân tích.
"Chúng ta nhóm nào cũng nên có một nam một nữ, dù sao đối diện cũng là quái vật, bị cắn một cái là có thể bị biến thành quái vật ngay. Đi chung một nhóm thì có khả năng bị vây quanh quá cao. Nhưng tách lẻ ra thì sẽ dễ chạy thoát hơn. Vừa hay chúng ta có mười người, chia một nhóm hai ba người gì đó cũng vừa vặn. Ý mọi người thế nào?"
Tề Chỉnh nghe cũng có lý nên gật gật đầu.
"Tùy mọi người thôi, tôi thì sao cũng được. Chia nhóm nhỏ thì chia, mà không chia thì tôi thấy đi chung cũng không có vẫn đề gì."
Trì Nguyên im lặng nãy giờ cũng nhanh chóng lên tiếng, cậu sợ không nói thì sẽ bị phía kia tách ra.
"Theo em thì chúng ta cứ đi chung thôi, dễ cảnh giác và hồ trợ lẫn nhau. Dù sao không phải ai cũng có giá trị vũ lực như anh Trần với chị Khả. Em xem qua tập 1 rồi, mọi người trong nhóm chúng ta trừ anh chị ấy ra thì đều là yếu gà, chạy nhanh hơn nữa thì cũng có lúc kiệt sức thôi, chẳng bằng hợp tác giữ sức ngay từ đầu còn hơn."
Đặng Xiêm cũng gật gù khen ngợi ý của Trì Nguyên.
"Thằng bé này nói đúng đó, chú đã là người già, không nhanh nhạy bằng mấy đứa đâu, vẫn nên hợp tác với nhau ngay từ đầu, như vậy chúng ta dễ dàng hỗ trợ nhau hơn, chứ tách ra đội như tập 1 thì đúng là kiểu so sánh đau thương luôn đó, hãy thương chú đã già đi."
Mọi người nghe xong thì cười ầm lên, gật gật đầu phụ họa. Trần Thăng thấy kế hoạch tách lẻ không thành công thì rất nhanh chóng hòa nhập với mọi người và không nhắc nữa.
Biểu hiện của Trần Thăng và Dương Quang quá tự nhiên, Trì Nguyên cũng không phát hiện điểm khả nghi của hai người này, nếu không phải Khả Duyên đã quan sát và biết được một ít thông tin thì cũng rất dễ bị qua mặt.
Khả Duyên cười cười tỏ vẻ mọi người cứ bàn, tôi theo số đông. Cuộc thảo luận đến nhanh và đi cũng nhanh, kết quả là mọi người vẫn hành động chung, nhưng nếu lúc nguy hiểm quá thì mặc ai nấy chạy, còn sống quan trọng hơn đã được mọi người nhất trí tán thành.
Sau đó mọi người ngồi trong phòng, canh giờ thay ca của các quái vật mà chuẩn bị hành động. Được biết là quái vật sẽ xuất hiện mười phút, sau đó nghỉ mười lăm phút.
Như vậy mọi người có mười lăm phút tự do chạy nhảy đi tìm manh mối ở tầng 1. Và nếu bị xui gặp quái vật thì phải cố gắng kiên trì chạy trốn mười phút không chết đế đợi quái vật bỏ đi, hoặc có thế ra tay giết quái như Khả Duyên đã làm như lúc nãy.
Chỉ cần không để quái vật bắt lại và cắn trúng thì mọi người sẽ an toàn. Bây giờ đám quái vật đang di động ầm ầm ở bên ngoài. Thế nên mọi người tập hợp các manh mối mình thu thập được để bàn bạc.
Khả Duyên cũng nói ra những thẻ gợi ý nhiệm vụ nhỏ cô nhận được. Còn nhiệm vụ chính trong thẻ thân phận thì cô không hề nói ra. Cảnh giác rất cao với nhóm khách mời thân phận không rõ ràng này.
Điều này vô tình khiến Khả Duyên nhẹ nhàng hơn để nhận ra đội gián điệp còn lại.
Dưới sự trợ giúp của 6 người Khả Duyên thì các khách mời ở các gian phòng cũng thoát được ra ngoài.
Tầng 1 là khu vực sảnh chính nên thiết kế khác xa so với hai tầng trên. Đây là kiểu phòng ít nhưng sảnh rộng. Nhà vệ sinh thì tích hợp luôn trong góc. Hơn nữa còn có nhà kho to và đám quái vật chính là tràn ra từ nhà kho đó.
Sảnh chính này có rất nhiều kệ được nhân viên công tác xếp các loại đồ ăn vặt nhận từ các nhà tài trợ cho chương trình để quản cáo.
Thế là sau khi giải cứu hết các khách mời còn lại thì mọi người tiến vào một phòng nghỉ ở sảnh tầng 1, khóa cửa lại hết thì mọi người ngồi trên ghế, bắt đầu tiết mục ăn và quảng cáo.
Khả Duyên cầm gói lương khô nén ăn vặt. Vừa ăn vừa nghe mọi người trò chuyện.
Từ lúc vào phòng thì trong lòng Khả Duyên đã xác định được danh tính của hai người gián điệp còn lại là Trần
Thăng và Dương Quang rồi.
Như vậy thì chính là đội hình 5-5 đối lập. Khả Duyên sẽ cùng nhóm với Đặng Xiêm, Trì Nguyên, Tề Chỉnh và Hồng Thanh Trà. Nhưng cô cũng còn sợ tổ chương trình sẽ "'chó" lên, cài tên thân phận gián điệp ẩn nằm vùng thật sâu trong các nhà khoa học.
Dù sao nếu không có gián điệp ở bên trong thì sao mà một người giữ thân phận nhà khoa học nghiên cứu quan trọng được nhà nước bảo hộ có thể bị tập kích và bắt nhốt ở đây được. Thế nên Khả Duyên vừa hòa nhập vừa cẩn thận mà quan sát hành động của tất cả mọi người, không bỏ sót một ai.
Trần Thăng là người mở lời đầu tiên trong phòng nghỉ.
"Chúng ta phải chia ra các nhóm nhỏ để đi điều tra thôi, chứ đi cả nhóm rất nguy hiểm."
"Đúng vậy, đội hình mười người quá gây chú ý, chúng ta phải tách lẻ ra mới có thêm cơ hội sống sót và tìm được nhiều manh mối hơn."
Hồ Mị Y cũng gật đầu theo và đưa ra ý kiến. Ngưu Trịnh nhìn vẻ mặt do dự của nhóm Khả Duyên thì cười cười, sau đó phân tích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chúng ta nhóm nào cũng nên có một nam một nữ, dù sao đối diện cũng là quái vật, bị cắn một cái là có thể bị biến thành quái vật ngay. Đi chung một nhóm thì có khả năng bị vây quanh quá cao. Nhưng tách lẻ ra thì sẽ dễ chạy thoát hơn. Vừa hay chúng ta có mười người, chia một nhóm hai ba người gì đó cũng vừa vặn. Ý mọi người thế nào?"
Tề Chỉnh nghe cũng có lý nên gật gật đầu.
"Tùy mọi người thôi, tôi thì sao cũng được. Chia nhóm nhỏ thì chia, mà không chia thì tôi thấy đi chung cũng không có vẫn đề gì."
Trì Nguyên im lặng nãy giờ cũng nhanh chóng lên tiếng, cậu sợ không nói thì sẽ bị phía kia tách ra.
"Theo em thì chúng ta cứ đi chung thôi, dễ cảnh giác và hồ trợ lẫn nhau. Dù sao không phải ai cũng có giá trị vũ lực như anh Trần với chị Khả. Em xem qua tập 1 rồi, mọi người trong nhóm chúng ta trừ anh chị ấy ra thì đều là yếu gà, chạy nhanh hơn nữa thì cũng có lúc kiệt sức thôi, chẳng bằng hợp tác giữ sức ngay từ đầu còn hơn."
Đặng Xiêm cũng gật gù khen ngợi ý của Trì Nguyên.
"Thằng bé này nói đúng đó, chú đã là người già, không nhanh nhạy bằng mấy đứa đâu, vẫn nên hợp tác với nhau ngay từ đầu, như vậy chúng ta dễ dàng hỗ trợ nhau hơn, chứ tách ra đội như tập 1 thì đúng là kiểu so sánh đau thương luôn đó, hãy thương chú đã già đi."
Mọi người nghe xong thì cười ầm lên, gật gật đầu phụ họa. Trần Thăng thấy kế hoạch tách lẻ không thành công thì rất nhanh chóng hòa nhập với mọi người và không nhắc nữa.
Biểu hiện của Trần Thăng và Dương Quang quá tự nhiên, Trì Nguyên cũng không phát hiện điểm khả nghi của hai người này, nếu không phải Khả Duyên đã quan sát và biết được một ít thông tin thì cũng rất dễ bị qua mặt.
Khả Duyên cười cười tỏ vẻ mọi người cứ bàn, tôi theo số đông. Cuộc thảo luận đến nhanh và đi cũng nhanh, kết quả là mọi người vẫn hành động chung, nhưng nếu lúc nguy hiểm quá thì mặc ai nấy chạy, còn sống quan trọng hơn đã được mọi người nhất trí tán thành.
Sau đó mọi người ngồi trong phòng, canh giờ thay ca của các quái vật mà chuẩn bị hành động. Được biết là quái vật sẽ xuất hiện mười phút, sau đó nghỉ mười lăm phút.
Như vậy mọi người có mười lăm phút tự do chạy nhảy đi tìm manh mối ở tầng 1. Và nếu bị xui gặp quái vật thì phải cố gắng kiên trì chạy trốn mười phút không chết đế đợi quái vật bỏ đi, hoặc có thế ra tay giết quái như Khả Duyên đã làm như lúc nãy.
Chỉ cần không để quái vật bắt lại và cắn trúng thì mọi người sẽ an toàn. Bây giờ đám quái vật đang di động ầm ầm ở bên ngoài. Thế nên mọi người tập hợp các manh mối mình thu thập được để bàn bạc.
Khả Duyên cũng nói ra những thẻ gợi ý nhiệm vụ nhỏ cô nhận được. Còn nhiệm vụ chính trong thẻ thân phận thì cô không hề nói ra. Cảnh giác rất cao với nhóm khách mời thân phận không rõ ràng này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro