Chương 94
2024-11-08 10:41:49
Lúc Khả Duyên tỉnh lại vào ngày hôm sau thì đã gần buổi trưa luôn rồi.
Trên bàn nhỏ gần đầu giường có tờ giấy nhắn của Nguyễn Phúc để lại.
"Anh có gọi đồ ăn sáng cho em. Khi nào tỉnh dậy thì bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại rồi ăn. Hoặc em không thích thì hãy xuống lầu ăn sáng, đừng đế đói bụng. Anh xong việc sẽ về ngay. Yêu em.
Khả Duyên đọc xong thì mỉm cười. Cất tờ giấy vào nhẫn trữ vật. Khi nào về cô lại cất chung với mấy tờ giấy nhắn lúc trước Nguyễn Phúc ghi cho mình ở nhà.
Vệ sinh cá nhân xong rồi thay đồ chỉnh tề đi ra ngoài. Khả Duyên hâm đồ ăn sáng xong thì khoan thai ăn sáng rồi cầm túi đi ra ngoài dạo phố.
Hôm nay Khả Duyên chủ yếu đi mua quà cho người ở đoàn làm phim cô chuẩn bị đến. Những món quà này phải lựa chọn cho thỏa đáng để giữ gìn mối quan hệ giữa đồng nghiệp với nhau.
Quà to thì người ta sẽ đánh giá mức phung phí của Khả Duyên. Mà quà nhỏ thì người ta không vừa ý. Nên khâu chọn quà này Khả Duyên phải tham khảo ý kiến từ An Tuyên với quản lý mới Vũ Lãnh.
Xác định được mục tiêu rồi thì Khả Duyên cầm thẻ bắt đầu vòng mua sắm quà tặng. Loại quà này thà nhiều chứ không thể thiếu, nếu không thì người có người không rất khó coi. Nên khi Khả Duyên vung tay có thể nói là đặt phát nhanh chuyển về với số lượng bằng thùng chứ không phải tính bằng cái hay túi nữa.
Cũng phải may mắn là thời đại này công nghệ cao phát triển toàn thế giới nên mua hàng ở nước ngoài thì dịch vụ giao nhận cũng nhanh chóng và tối ưu như trong nước dù đã tính toán luôn cả thời gian kiểm tra hải quan.
Đúng là không có gì là không thể với Khả Duyên mà. Lúc An Tuyên ở công ty nhận được hàng chuyển phát của
Khả Duyên thì đã cùng nhóm Đào Từ và Vũ Lãnh phải đưa tay khép mồm lại nhìn nhân viên giao hàng khiêng đồ vào trong văn phòng cấp cho Khả Duyên rồi.
Vũ Lãnh nhìn số lượng kiện hàng muốn xếp đầy hai dãy dài thì chậc lưỡi.
"Giờ anh hiểu lo lắng của cậu rồi đó An Tuyên. Với cái sức mua này của Khả Duyên thì chắc cả năm tới chúng ta không cần phải chuẩn bị quà tặng cho nhân viên các đoàn phim mà em ấy tham gia nữa đâu. Thật đấy!"
"Con bé này chính là tùy hứng, không ai quản nổi. Chúng ta vẫn là tùy nó đi. Người có tiền nên thoải mái thế đấy, không hiểu kẻ làm việc ăn lương như anh em mình đâu. Haizz, giờ đống này xử lý thế nào đây anh Vũ? "
An Tuyên xoa xoa mày, chép miệng ra vẻ phàn nàn về Khả Duyên nhưng lại bằng ngữ điệu cưng chiều. Thôi thì nghệ sĩ mình mà, mình phải chiều chứ biết sao.
"Bóc ra một thùng làm phúc lợi cho fan. Còn lại cứ dựa theo số lượng đoàn phim mà gửi tới cho phía hậu cần để họ gửi tới tay nhân viên. Như vậy mới không phô trương chứ để nó về đem theo đống này phân phát cho đoàn phim thì có mà điêu tàn luôn trước mặt các bạn diễn cùng. Tạm thời cứ thế đã."
Vũ Lãnh bất đắc dĩ nhìn đống đồ mà nói. Anh cũng là lần đầu gặp trường hợp nghệ sĩ cuồng mua sắm số lượng lớn như thế này đấy. Hỏi anh phương án nào nhanh nhất thì chính là tính cái gấp trước, còn lại từ từ tính đi. Nhìn đống đồ này mà đau não ghê.
Rốt cuộc Vũ Lãnh cũng hiểu tại sao Khả Duyên chỉ là một nghệ sĩ mới kí hợp đồng với công ty mà cấp trên đã để anh đi theo dẫn dắt với điều khoản ưu đãi như vậy rồi đó.
Chính là khoản đau đầu nhức óc này chắc là sợ mỗi khi Khả Duyên "phát huy kĩ năng" khiến cho cả đám kinh ngạc và bối rối mà không phản ứng kịp thì có mà chết. Thế nên củ khoai cứng này mới được chuyển cho anh đây.
Có nên gọi đây là áp lực công việc không trời. Thà dính dáng đến xử lí nghiệp vụ hình tượng còn ít đau đầu hơn cái đống này. Thế là bàn giao xong Vũ Lãnh nhanh chóng phủi mông xoay người chạy ngay. Để lại An Tuyên và
Đào Từ ngơ ngác trong gió.
Chuyện phiền não của phòng làm việc Khả Duyên không biết. Cô mua đồ xong rồi thì ngoan ngoãn đi siêu thị gần đó mua một túi đồ về khách sạn. Bắt đầu nấu cơm trưa tại phòng
Đợi cơm canh thơm phức được nấu xong thì ba người Nguyễn Phúc, Tạ Quý, Quốc Vinh trở lại khách sạn.
Nguyễn Phúc vừa đấy cửa ra thì mùi thơm thức ăn cũng nhanh chóng bay ra ngoài. Quốc Vinh và Tạ Quý hít mùi thơm mà nuốt nước miếng. Nhưng vì lịch sự nên hai người vào phòng gọi Khả Duyên một tiếng phu nhân xong thì thành thật thả tài liệu lên bàn rồi nhanh nhẹn xoay người chuẩn bị ra về
Khả Duyên cười cười bảo.
"Hau người cầm hai hộp cơm trong bếp về dùng bữa đi, đừng chê tay nghề của tôi kém nhé. "
"Không đâu, không đâu, cảm ơn phu nhân. Vậy chúng tôi về phòng đây. Bà chủ có việc cứ gọi cho chúng tôi nhé."
Quốc Vinh cùng Tạ Quý tươi cười đáp lại rồi nhanh nhẹn vào bếp cầm hộp cơm ra về.
Nguyễn Phúc cũng nhanh chóng thay đồ rồi ra ăn cơm với Khả Duyên.
Trên bàn nhỏ gần đầu giường có tờ giấy nhắn của Nguyễn Phúc để lại.
"Anh có gọi đồ ăn sáng cho em. Khi nào tỉnh dậy thì bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại rồi ăn. Hoặc em không thích thì hãy xuống lầu ăn sáng, đừng đế đói bụng. Anh xong việc sẽ về ngay. Yêu em.
Khả Duyên đọc xong thì mỉm cười. Cất tờ giấy vào nhẫn trữ vật. Khi nào về cô lại cất chung với mấy tờ giấy nhắn lúc trước Nguyễn Phúc ghi cho mình ở nhà.
Vệ sinh cá nhân xong rồi thay đồ chỉnh tề đi ra ngoài. Khả Duyên hâm đồ ăn sáng xong thì khoan thai ăn sáng rồi cầm túi đi ra ngoài dạo phố.
Hôm nay Khả Duyên chủ yếu đi mua quà cho người ở đoàn làm phim cô chuẩn bị đến. Những món quà này phải lựa chọn cho thỏa đáng để giữ gìn mối quan hệ giữa đồng nghiệp với nhau.
Quà to thì người ta sẽ đánh giá mức phung phí của Khả Duyên. Mà quà nhỏ thì người ta không vừa ý. Nên khâu chọn quà này Khả Duyên phải tham khảo ý kiến từ An Tuyên với quản lý mới Vũ Lãnh.
Xác định được mục tiêu rồi thì Khả Duyên cầm thẻ bắt đầu vòng mua sắm quà tặng. Loại quà này thà nhiều chứ không thể thiếu, nếu không thì người có người không rất khó coi. Nên khi Khả Duyên vung tay có thể nói là đặt phát nhanh chuyển về với số lượng bằng thùng chứ không phải tính bằng cái hay túi nữa.
Cũng phải may mắn là thời đại này công nghệ cao phát triển toàn thế giới nên mua hàng ở nước ngoài thì dịch vụ giao nhận cũng nhanh chóng và tối ưu như trong nước dù đã tính toán luôn cả thời gian kiểm tra hải quan.
Đúng là không có gì là không thể với Khả Duyên mà. Lúc An Tuyên ở công ty nhận được hàng chuyển phát của
Khả Duyên thì đã cùng nhóm Đào Từ và Vũ Lãnh phải đưa tay khép mồm lại nhìn nhân viên giao hàng khiêng đồ vào trong văn phòng cấp cho Khả Duyên rồi.
Vũ Lãnh nhìn số lượng kiện hàng muốn xếp đầy hai dãy dài thì chậc lưỡi.
"Giờ anh hiểu lo lắng của cậu rồi đó An Tuyên. Với cái sức mua này của Khả Duyên thì chắc cả năm tới chúng ta không cần phải chuẩn bị quà tặng cho nhân viên các đoàn phim mà em ấy tham gia nữa đâu. Thật đấy!"
"Con bé này chính là tùy hứng, không ai quản nổi. Chúng ta vẫn là tùy nó đi. Người có tiền nên thoải mái thế đấy, không hiểu kẻ làm việc ăn lương như anh em mình đâu. Haizz, giờ đống này xử lý thế nào đây anh Vũ? "
An Tuyên xoa xoa mày, chép miệng ra vẻ phàn nàn về Khả Duyên nhưng lại bằng ngữ điệu cưng chiều. Thôi thì nghệ sĩ mình mà, mình phải chiều chứ biết sao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bóc ra một thùng làm phúc lợi cho fan. Còn lại cứ dựa theo số lượng đoàn phim mà gửi tới cho phía hậu cần để họ gửi tới tay nhân viên. Như vậy mới không phô trương chứ để nó về đem theo đống này phân phát cho đoàn phim thì có mà điêu tàn luôn trước mặt các bạn diễn cùng. Tạm thời cứ thế đã."
Vũ Lãnh bất đắc dĩ nhìn đống đồ mà nói. Anh cũng là lần đầu gặp trường hợp nghệ sĩ cuồng mua sắm số lượng lớn như thế này đấy. Hỏi anh phương án nào nhanh nhất thì chính là tính cái gấp trước, còn lại từ từ tính đi. Nhìn đống đồ này mà đau não ghê.
Rốt cuộc Vũ Lãnh cũng hiểu tại sao Khả Duyên chỉ là một nghệ sĩ mới kí hợp đồng với công ty mà cấp trên đã để anh đi theo dẫn dắt với điều khoản ưu đãi như vậy rồi đó.
Chính là khoản đau đầu nhức óc này chắc là sợ mỗi khi Khả Duyên "phát huy kĩ năng" khiến cho cả đám kinh ngạc và bối rối mà không phản ứng kịp thì có mà chết. Thế nên củ khoai cứng này mới được chuyển cho anh đây.
Có nên gọi đây là áp lực công việc không trời. Thà dính dáng đến xử lí nghiệp vụ hình tượng còn ít đau đầu hơn cái đống này. Thế là bàn giao xong Vũ Lãnh nhanh chóng phủi mông xoay người chạy ngay. Để lại An Tuyên và
Đào Từ ngơ ngác trong gió.
Chuyện phiền não của phòng làm việc Khả Duyên không biết. Cô mua đồ xong rồi thì ngoan ngoãn đi siêu thị gần đó mua một túi đồ về khách sạn. Bắt đầu nấu cơm trưa tại phòng
Đợi cơm canh thơm phức được nấu xong thì ba người Nguyễn Phúc, Tạ Quý, Quốc Vinh trở lại khách sạn.
Nguyễn Phúc vừa đấy cửa ra thì mùi thơm thức ăn cũng nhanh chóng bay ra ngoài. Quốc Vinh và Tạ Quý hít mùi thơm mà nuốt nước miếng. Nhưng vì lịch sự nên hai người vào phòng gọi Khả Duyên một tiếng phu nhân xong thì thành thật thả tài liệu lên bàn rồi nhanh nhẹn xoay người chuẩn bị ra về
Khả Duyên cười cười bảo.
"Hau người cầm hai hộp cơm trong bếp về dùng bữa đi, đừng chê tay nghề của tôi kém nhé. "
"Không đâu, không đâu, cảm ơn phu nhân. Vậy chúng tôi về phòng đây. Bà chủ có việc cứ gọi cho chúng tôi nhé."
Quốc Vinh cùng Tạ Quý tươi cười đáp lại rồi nhanh nhẹn vào bếp cầm hộp cơm ra về.
Nguyễn Phúc cũng nhanh chóng thay đồ rồi ra ăn cơm với Khả Duyên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro