Coi như bị chó...
Hàn Thiên Mặc
2024-11-11 23:31:13
“Ưm…Anh hai…đau!”
Diệp Hoa mặc kệ tiếng kêu nỉ non, ngón tay thon dài của hắn không ngừng lùng sục từng ngóc ngách trong hoa huy*t non mềm của cô.
“Diệp Hoa! Đừng như vậy…” Diệp Linh nhỏ giọng nói, nhưng cô không biết rằng, lời nói của mình nghe vào tựa như tiếng nỉ non của cô mèo nhỏ, không giống như là tức giận, mà giống làm nũng hơn.
Diệp Hoa đã nhanh chóng cứng hơn đá, thật muốn hung hăng đem người phụ nữ nhỏ bé này đặt trên giường, mạnh mẽ đâm vào một phen.
“Được rồi, như vậy là đủ rồi, lần sau còn nói vậy sẽ không chỉ đơn giản là vậy đâu, nghe chưa…”
Diệp Hoa cũng không dám chơi đùa nữa, cứ như vậy, người khó chịu nhất chỉ sợ là hắn.
Ngón tay thon dài vừa rút ra, bên dưới một chất lỏng liền thuận theo đó chảy ra ngoài.
Diệp Hoa nháy mắt sắc mặt liền đen lại, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.
Đột nhiên lật người xuống giường, vọt vào phòng tắm, Diệp Hoa mở vòi sen, làn nước lạnh như băng lập tức từ đầu tới chân tưới xuống!
Nhưng người khó chịu không chỉ có riêng hắn, ngón tay thon dài của Diệp Hoa vừa mới đi ra, Diệp Linh liền cảm thấy bên dưới thật khó chịu.
Cảm thấy thân thể bất thường, gương mặt xinh xắn không khỏi đỏ bừng.
Chẳng lẽ giống như anh nói…mình dâm đãng đến vậy sao? Ngay cả anh hai mà cũng muốn làm…
Nước lạnh thấu xương, khiến ngọn lửa thiêu đốt trên người từ từ dịu lại. Diệp Hoa dội nửa giờ, cảm giác mình đã dễ chịu hơn. Mới ra phòng ngủ.
Mái tóc đen ướt nhẹp, gương mặt tuấn tú vẫn còn lưu lại dục vọng, bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm lớn, bộ dạng Diệp Hoa, anh tuấn mà tà mị.
"Sao đột nhiên lại chạy đi tắm?" Diệp Linh vẫn không biết lý do anh hai đi tắm nước lạnh, ngây ngốc hỏi.
"Tiểu yêu tinh! Còn không phải là bởi vì em sao!" Diệp Hoa đi tới nhéo một cái vào mặt của cô, cắn răng nghiến lợi nói.
Diệp Linh đang muốn nói chuyện, ‘Óc ách’. Trong bụng phát ra tiếng kêu rất nhỏ, thì ra là bụng bắt đầu hát lên thành không nhà trống.
Từ tối hôm qua tới bây giờ, căn bản là chưa ăn gì, còn cùng anh hai đại chiến nhiều lần, Diệp Linh đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi!
Diệp Hoa cũng nghe thấy, nhìn bé con cười xấu xa. Mặt của Diệp Linh lập tức đỏ lên. Thật là! Đói thì bụng kêu không phải chuyện rất bình thường sao? Cười cái gì mà cười?
“Anh cười cái gì! Còn không phải do anh hại em sao!”
Diệp Linh hung hăng trừng mắt Diệp Hoa một cái.
“Được rồi, lỗi của anh, lần sau sẽ không như thế nữa…” Diệp Hoa cưng chiều vuốt tóc của cô, thật lâu sau mới khó khăn mở miệng nói ra một câu xin lỗi.
Chỉ sợ câu xin lỗi này, cả đời hắn cũng chỉ dành cho cô gái trước mặt!
“Hừ! Còn có lần sau sao? Chuyện hôm qua từ sau này anh hai cũng quên hết đi, coi như em bị chó cắn thôi!” Diệp Linh hơi tức giận, chu môi nhìn anh nói.
Diệp Hoa nghe vậy, nháy mắt sắc mặt liền không tốt, khóe miệng co rút kịch liệt.
Cô nhóc này lại dám đem hắn so sánh với chó sao?
Chỉ sợ cô cũng là người đầu tiên dám nói thế đi. Thật muốn hung hăng dạy dỗ bé con một trận!
Nghĩ là vậy nhưng Diệp Hoa lại nói một nẻo: “Được rồi, sau này anh sẽ cẩn thận” Đợi cô lớn một chút rồi hung hăng dạy dỗ cũng được, trước mắt tạm thời cứ nuôi lớn đã.
Nghĩ vậy Diệp Hoa liền đưa ánh mắt đánh giá một vòng Diệp Linh, nơi này cũng hơi nhỏ cần phải tẩm bổ thêm chút!
“Tạm thời tha cho anh!” Người nào đó bị Diệp Hoa tính kế còn không biết, cô lườm anh một cái rồi nói.
Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng. Lành lạnh, khiến cảm giác sưng đỏ đau nhói này từ từ biến mất.
Diệp Hoa thấy vậy đáy mắt không giấu nổi sự yêu chiều, sủng nịnh. Hắn đi ra ngoài, rất nhanh liền bưng tới một đĩa thức ăn thật lớn. Như bị côn trùng xông lên não, cô tham lam nhìn chằm chằm đĩa thức ăn mà nước miếng đã muốn chảy ra.
Anh hai giống như kiểu thổ dân châu Phi hung ác nhìn cô, cười cười thật ôn nhu, sau đó bưng tới trước mặt bát cháo hầm táo đỏ, từ từ đút cho cô ăn.
Bởi vì thực sự là quá đói, cộng thêm lại là chính anh hai tự mình đút cho cô ăn, trong lòng bỗng nhiên thấy thật ngọt ngào, dù không thích loại cháo này cũng phải nuốt giống như đang ăn sơn hào hải vị.
Chỉ vài phút sau, bát cháo liền hết sạch, Diệp Linh vẫn cảm giác chưa no cô nũng nịu nhìn anh nói: “Anh hai…còn nữa không? Em muốn ăn nữa”
“Em đúng là mèo con tham ăn mà” Diệp Hoa nhéo chiếc mũi nhỏ nhắn của cô, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Chỉ là lần này Diệp Hoa đi thật lâu, mãi về sau đến khi Diệp Linh cảm giác không nhịn được nữa, cô muốn ra ngoài tìm anh thì cánh cửa bỗng mở ra.
Diệp Hoa không mang theo bát cháo mà trên tay cầm theo một tờ giấy, hắn nghi hoặc nhìn cô: “Tiểu Linh, có người gửi em tờ giấy gì này”
Diệp Hoa vừa muốn cầm lên nhìn thoáng qua liền bị Diệp Linh bằng tốc độ như bay đoạt lại.
Diệp Linh nhanh chóng nhét vào chiếc tủ, xoay đó xoay người nhìn anh: “Không có gì đâu, chỉ là tờ giấy khuyến mãi của cửa hàng thôi”
Sau đó dùng sức đẩy anh ra ngoài.
“Anh mau ra đi, em còn muốn ngủ thêm một lát”
Cánh tay nhỏ nhắn dùng sức đẩy anh ra, Diệp Hoa khó hiểu quay đầu nhìn cô nói: “Có chuyện giấu anh có phải không?”
Trong phòng yên ắng tĩnh lặng đến tiếng kim khẽ rơi cũng có thể nghe thấy, tràn ngập bên tai là âm thanh của chim hót ngoài sân.
Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, Diệp Linh không dám nhìn vào đôi mắt bông đùa sâu hút của anh.
Nửa ngày sau cô mới khẽ mở miệng phun ra một câu
“Không có”
Diệp Hoa nhíu mày, hiển nhiên có chút không vui, nhưng cô đã không muốn nói thì hắn cũng không mặt dày đến vậy.
Sau đó im lặng nhanh chóng xoay người rời đi.
Diệp Linh nhìn anh như vậy, không dùng mắt cũng biết anh đang tức giận, cô siết chặt hai hàm răng, ngăn cho những lời định nói bật ra khỏi miệng sau rồi nhanh chóng lên giường.
Nằm trên gối, đầu cô trở nên mềm nhũn, cũng vô lực không thể nghĩ thêm điều gì khác nữa, chỉ là rất mau chìm vào giấc mộng thực ngọt ngào….
(Mọi người muốn mình viết truyện một nữ hay nhiều nữ? Cmt để mình biết để mình đi theo cốt truyện nha ^^)
Diệp Hoa mặc kệ tiếng kêu nỉ non, ngón tay thon dài của hắn không ngừng lùng sục từng ngóc ngách trong hoa huy*t non mềm của cô.
“Diệp Hoa! Đừng như vậy…” Diệp Linh nhỏ giọng nói, nhưng cô không biết rằng, lời nói của mình nghe vào tựa như tiếng nỉ non của cô mèo nhỏ, không giống như là tức giận, mà giống làm nũng hơn.
Diệp Hoa đã nhanh chóng cứng hơn đá, thật muốn hung hăng đem người phụ nữ nhỏ bé này đặt trên giường, mạnh mẽ đâm vào một phen.
“Được rồi, như vậy là đủ rồi, lần sau còn nói vậy sẽ không chỉ đơn giản là vậy đâu, nghe chưa…”
Diệp Hoa cũng không dám chơi đùa nữa, cứ như vậy, người khó chịu nhất chỉ sợ là hắn.
Ngón tay thon dài vừa rút ra, bên dưới một chất lỏng liền thuận theo đó chảy ra ngoài.
Diệp Hoa nháy mắt sắc mặt liền đen lại, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.
Đột nhiên lật người xuống giường, vọt vào phòng tắm, Diệp Hoa mở vòi sen, làn nước lạnh như băng lập tức từ đầu tới chân tưới xuống!
Nhưng người khó chịu không chỉ có riêng hắn, ngón tay thon dài của Diệp Hoa vừa mới đi ra, Diệp Linh liền cảm thấy bên dưới thật khó chịu.
Cảm thấy thân thể bất thường, gương mặt xinh xắn không khỏi đỏ bừng.
Chẳng lẽ giống như anh nói…mình dâm đãng đến vậy sao? Ngay cả anh hai mà cũng muốn làm…
Nước lạnh thấu xương, khiến ngọn lửa thiêu đốt trên người từ từ dịu lại. Diệp Hoa dội nửa giờ, cảm giác mình đã dễ chịu hơn. Mới ra phòng ngủ.
Mái tóc đen ướt nhẹp, gương mặt tuấn tú vẫn còn lưu lại dục vọng, bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm lớn, bộ dạng Diệp Hoa, anh tuấn mà tà mị.
"Sao đột nhiên lại chạy đi tắm?" Diệp Linh vẫn không biết lý do anh hai đi tắm nước lạnh, ngây ngốc hỏi.
"Tiểu yêu tinh! Còn không phải là bởi vì em sao!" Diệp Hoa đi tới nhéo một cái vào mặt của cô, cắn răng nghiến lợi nói.
Diệp Linh đang muốn nói chuyện, ‘Óc ách’. Trong bụng phát ra tiếng kêu rất nhỏ, thì ra là bụng bắt đầu hát lên thành không nhà trống.
Từ tối hôm qua tới bây giờ, căn bản là chưa ăn gì, còn cùng anh hai đại chiến nhiều lần, Diệp Linh đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi!
Diệp Hoa cũng nghe thấy, nhìn bé con cười xấu xa. Mặt của Diệp Linh lập tức đỏ lên. Thật là! Đói thì bụng kêu không phải chuyện rất bình thường sao? Cười cái gì mà cười?
“Anh cười cái gì! Còn không phải do anh hại em sao!”
Diệp Linh hung hăng trừng mắt Diệp Hoa một cái.
“Được rồi, lỗi của anh, lần sau sẽ không như thế nữa…” Diệp Hoa cưng chiều vuốt tóc của cô, thật lâu sau mới khó khăn mở miệng nói ra một câu xin lỗi.
Chỉ sợ câu xin lỗi này, cả đời hắn cũng chỉ dành cho cô gái trước mặt!
“Hừ! Còn có lần sau sao? Chuyện hôm qua từ sau này anh hai cũng quên hết đi, coi như em bị chó cắn thôi!” Diệp Linh hơi tức giận, chu môi nhìn anh nói.
Diệp Hoa nghe vậy, nháy mắt sắc mặt liền không tốt, khóe miệng co rút kịch liệt.
Cô nhóc này lại dám đem hắn so sánh với chó sao?
Chỉ sợ cô cũng là người đầu tiên dám nói thế đi. Thật muốn hung hăng dạy dỗ bé con một trận!
Nghĩ là vậy nhưng Diệp Hoa lại nói một nẻo: “Được rồi, sau này anh sẽ cẩn thận” Đợi cô lớn một chút rồi hung hăng dạy dỗ cũng được, trước mắt tạm thời cứ nuôi lớn đã.
Nghĩ vậy Diệp Hoa liền đưa ánh mắt đánh giá một vòng Diệp Linh, nơi này cũng hơi nhỏ cần phải tẩm bổ thêm chút!
“Tạm thời tha cho anh!” Người nào đó bị Diệp Hoa tính kế còn không biết, cô lườm anh một cái rồi nói.
Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng. Lành lạnh, khiến cảm giác sưng đỏ đau nhói này từ từ biến mất.
Diệp Hoa thấy vậy đáy mắt không giấu nổi sự yêu chiều, sủng nịnh. Hắn đi ra ngoài, rất nhanh liền bưng tới một đĩa thức ăn thật lớn. Như bị côn trùng xông lên não, cô tham lam nhìn chằm chằm đĩa thức ăn mà nước miếng đã muốn chảy ra.
Anh hai giống như kiểu thổ dân châu Phi hung ác nhìn cô, cười cười thật ôn nhu, sau đó bưng tới trước mặt bát cháo hầm táo đỏ, từ từ đút cho cô ăn.
Bởi vì thực sự là quá đói, cộng thêm lại là chính anh hai tự mình đút cho cô ăn, trong lòng bỗng nhiên thấy thật ngọt ngào, dù không thích loại cháo này cũng phải nuốt giống như đang ăn sơn hào hải vị.
Chỉ vài phút sau, bát cháo liền hết sạch, Diệp Linh vẫn cảm giác chưa no cô nũng nịu nhìn anh nói: “Anh hai…còn nữa không? Em muốn ăn nữa”
“Em đúng là mèo con tham ăn mà” Diệp Hoa nhéo chiếc mũi nhỏ nhắn của cô, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Chỉ là lần này Diệp Hoa đi thật lâu, mãi về sau đến khi Diệp Linh cảm giác không nhịn được nữa, cô muốn ra ngoài tìm anh thì cánh cửa bỗng mở ra.
Diệp Hoa không mang theo bát cháo mà trên tay cầm theo một tờ giấy, hắn nghi hoặc nhìn cô: “Tiểu Linh, có người gửi em tờ giấy gì này”
Diệp Hoa vừa muốn cầm lên nhìn thoáng qua liền bị Diệp Linh bằng tốc độ như bay đoạt lại.
Diệp Linh nhanh chóng nhét vào chiếc tủ, xoay đó xoay người nhìn anh: “Không có gì đâu, chỉ là tờ giấy khuyến mãi của cửa hàng thôi”
Sau đó dùng sức đẩy anh ra ngoài.
“Anh mau ra đi, em còn muốn ngủ thêm một lát”
Cánh tay nhỏ nhắn dùng sức đẩy anh ra, Diệp Hoa khó hiểu quay đầu nhìn cô nói: “Có chuyện giấu anh có phải không?”
Trong phòng yên ắng tĩnh lặng đến tiếng kim khẽ rơi cũng có thể nghe thấy, tràn ngập bên tai là âm thanh của chim hót ngoài sân.
Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, Diệp Linh không dám nhìn vào đôi mắt bông đùa sâu hút của anh.
Nửa ngày sau cô mới khẽ mở miệng phun ra một câu
“Không có”
Diệp Hoa nhíu mày, hiển nhiên có chút không vui, nhưng cô đã không muốn nói thì hắn cũng không mặt dày đến vậy.
Sau đó im lặng nhanh chóng xoay người rời đi.
Diệp Linh nhìn anh như vậy, không dùng mắt cũng biết anh đang tức giận, cô siết chặt hai hàm răng, ngăn cho những lời định nói bật ra khỏi miệng sau rồi nhanh chóng lên giường.
Nằm trên gối, đầu cô trở nên mềm nhũn, cũng vô lực không thể nghĩ thêm điều gì khác nữa, chỉ là rất mau chìm vào giấc mộng thực ngọt ngào….
(Mọi người muốn mình viết truyện một nữ hay nhiều nữ? Cmt để mình biết để mình đi theo cốt truyện nha ^^)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro