Hâm mộ người có...
Hàn Thiên Mặc
2024-11-11 23:31:13
Trong sảnh lớn, một đám người dáng vẻ khác nhau đang vây quanh một người thanh niên không ngừng nịnh nọt.
“Diệp tổng không ngờ lại trẻ như vậy, thằng nhóc nhà tôi mà được một phần mười của ngài thì thật tốt”
“Diệp tổng con gái tôi không những tài năng mà dung mạo cực kỳ xuất chúng, đứng cạnh ngài rất xứng đôi nếu ngài muốn tôi sẽ sắp xếp con gái đến gặp ngài”
Những người này tất cả đều là những người có mặt mũi trong thành phố, cho tới bây giờ đều chỉ có người khác a dua nịnh hót bọn họ, hiện giờ bọn họ lại khách khí đối với người thanh niên chỉ đáng tuổi con, cháu mình. Một câu mở miệng, hai câu mở miệng liền cố gắng kéo gần quan hệ, còn có nhiều người thậm chí còn lấy con gái của mình ra làm bia chắn. Tất cả như vậy đều chỉ vì người thanh niên này.
Đúng vậy, người thanh niên này không ai khác chính là Diệp Hoa, người cầm đầu thế lực xã hội đen trong thành phố, các bang phái từ bé đến lớn đều do một tay hắn thâu tóm. Chính vì vậy nếu ai còn muốn làm ăn sinh sống ở đây thì thật sự không có một ai ngu đến nỗi đi trêu chọc người thanh niên này, thậm chí quan hệ càng gần thì càng tốt có như vậy bọn họ mới có thể làm ăn phát đạt tại thành phố này.
Để người khác biết một người trẻ tuổi như vậy mà lại có thể sáng lập một đoàn to lớn, thì không cách nào có thể đo lường được bụng dạ xấu xa của con người nhưng người thanh niên này lại cầm đầu một bang phái mạnh như vậy thật sự có cho bọn họ mười lá gan cũng không ai dám đi trêu chọc.
Diệp Hoa thật có chút đau đầu với đám người này, vừa đuổi một lượt thì lại một lượt khác đến. Mãi đến khi nhìn thấy đám phóng viên, nhà báo lao vào đây hắn mới đẩy Lâm Khang lên trước để cho hắn tự mình giải quyết dù sao tên này dù sớm hay muộn cũng phải thích ứng thôi.
Diệp Hoa đi lên tầng trên, xác nhận nơi đây không có người hắn mới nhẹ nhàng ngồi xuống, vuốt vuốt thái dương của mình.
Đi lại một vòng không biết tay nhiều thêm bao nhiêu tấm danh thiếp, trong đó tất cả đều là của những danh nhân, thương nhân, quan chức.
Tiếp theo, Lâm Khang cùng Hắc Mang và vài người đối phó với những người phỏng vấn, về vấn đề này Diệp Hoa rất ít khi ra mặt từ trước đến nay tất cả đều do người của hắn đứng ra làm chủ.
Diệp Hoa tiện tay mở ra một chai rượu, lấy ra một chiếc ly rót rượu vào rồi đặt lên môi mỏng.
Vừa đúng lúc có người đi lên, người phụ nữ ăn mặc phóng khoáng khi nhìn thấy Diệp Hoa liền mở miệng.
“Diệp lão đại…à không tôi phải gọi Diệp tổng mới đúng”
Diệp Hoa đảo mắt lướt qua cô, hắn lạnh nhạt nói: “Cô Mịch có nhã hứng như vậy đến đây chắc không phải chỉ để nói những lời thừa thãi đi”
Vừa nói hắn đưa tay về chiếc ghế ra hiệu mời ngồi, sau đó lấy ra một ly rượu khác rót đầy rồi đưa cho cô.
Vô Mịch cũng không khách khí tiếp lấy ly rượu sóng sánh những chất lỏng màu đỏ, cô nâng cốc, rượu như đang sôi lên từng mạch máu sau đó nhìn anh khẽ cười: “Anh Diệp không hoan nghênh tôi sao, dù sao tôi cũng có rất nhiều cổ phần trong công ty đây”
Diệp Hoa không vội trả lời, hắn rót đầy một ly, uống cạn một hơi rồi nói, giọng nói khàn khàn: “Cô Mịch tất nhiên là phải hoan nghênh rồi nhưng có chuyện gì thì cô mau nói đi”
Vô Mịch nhìn anh thật lâu, gương mặt này cho dù có nhìn bao lâu cũng không hề cảm thấy chán, cô nâng khóe mắt giọng nói cũng hơi hạ thấp: “Đúng vậy, tôi đến tìm anh quả thật là có chuyện quan trọng…”
Cô chưa kịp nói hết câu liền bị Diệp Hoa cắt lời: “Là chuyện về tên Hàn Phách sao?”
Nghe vậy Vô Mịch không khỏi kinh ngạc, người này cũng thật hiểu chuyện cô còn chưa nói vậy mà đã đoán được rồi.
Nhìn sắc mặt của cô Diệp Hoa hiển nhiên đã đoán đúng, hắn cười khẩy một cái sau đó lạnh nhạt nói: “Tên đấy biết chuyện rồi sao?”
“Đúng vậy…chỉ sợ sắp tới rất nhanh thôi hắn sẽ có hành động rồi, đặc biệt anh cần phải để ý sòng bạc ở trong thành phố chỉ sợ nơi đây sẽ là đích đến đầu tiên của hắn”
Diệp Hoa trầm ngâm, hắn hơi nhướn mày tỏ vẻ không muốn trả lời.
Tên Hàn Phách này ngoài trừ háo sắc hắn còn rất thích cờ bạc vì vậy những nơi sòng bạc luôn là những địa điểm đầu tiên của hắn.
Diệp Hoa từ trong bao thuốc lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa sau đó rít một hơi.
Thông qua làn khói mờ ảo không ai có thể thấy sắc mặt của hắn lúc này, nửa ngày sau mới có phản ứng hắn hướng mắt đối diện với Vô Mịch, giọng nói mang theo vào phần giễu cợt: “Chỉ là một Hàn Phách mà thôi, không đáng để tôi đặt nhiều tâm tư”
Nghe anh nói vậy, nét cười trên môi của cô càng đậm, cô nhìn anh nói, giọng nói hết sực kiều mỵ: “Anh Diệp cũng thật tự tin, từ trước đến nay chưa từng có ai dám nói như vậy đâu”
Diệp Hoa nhìn cô, đáy mắt hiện rõ vẻ ngông cuồng: “Cô đem tôi so sánh với những tên phế vật đấy sao?”
Hắn nâng mắt lên, vẻ mặt có chút bất mãn.
Vô Mịch cũng bị câu nói của anh làm bất ngờ, cô nâng chén hướng về anh khẽ cười một tiếng: “Anh Diệp nói được như vậy ắt hẳn phải có chỗ hơn người, vậy coi như tôi sai ly này tôi kính anh”
Diệp Hoa cũng không từ chối, hắn nâng cốc lên rồi uống cạn, từng dòng nóng bóng chảy vào khoang ngực cô đơn của hắn như thiêu đốt dã tâm làm cháy lên một ngọn lửa mãnh liệt.
Sau khi đoàn người ăn cơm xong cũng đã hơn tám giờ tối, nghi thức khai trương cũng kết thúc.
Tất cả bài báo TV, các kênh truyền thông đều đánh giá rất cao tập đoàn Linh Hoa.
Điều này cũng hiển nhiên thôi nếu không làm như vậy chỉ sợ bát cơm của họ cũng nhanh chóng liền biến mất.
Tất cả các công ty khác đều muốn bắt tay hợp tác với tập đoàn Linh Hoa, nhưng họ không biết rằng hầu như toàn bộ cổ phần đều do Diệp Hoa nắm giữ, trong đó hắn cũng không quên để cho bé con 15% cổ phần.
Nếu vài năm nữa để người khác biết chuyện này còn sẽ không biết ghen tị bao nhiêu đây, một tập đoàn hàng đầu như vậy cho dù chỉ có 1% cổ phần trong đó cũng đủ ăn sung mặc sướng suốt đời, lần này cô còn có tận 15% vậy có khác gì với việc cô không cần phải làm gì chỉ cần ngồi một chỗ thậm chí cho dù có ăn chơi cả đời cũng liền trở thành một tỷ phú.
Cuộc sống như vậy có ai mà không đỏ mắt!
Nhưng về vấn đề này đám người cũng chỉ còn cách nuốt đắng ngậm ngùi.
Ai bảo người ta có anh trai tốt đây!
Đa tạ windy131211 đã đẩy kim phiếu ^^
“Diệp tổng không ngờ lại trẻ như vậy, thằng nhóc nhà tôi mà được một phần mười của ngài thì thật tốt”
“Diệp tổng con gái tôi không những tài năng mà dung mạo cực kỳ xuất chúng, đứng cạnh ngài rất xứng đôi nếu ngài muốn tôi sẽ sắp xếp con gái đến gặp ngài”
Những người này tất cả đều là những người có mặt mũi trong thành phố, cho tới bây giờ đều chỉ có người khác a dua nịnh hót bọn họ, hiện giờ bọn họ lại khách khí đối với người thanh niên chỉ đáng tuổi con, cháu mình. Một câu mở miệng, hai câu mở miệng liền cố gắng kéo gần quan hệ, còn có nhiều người thậm chí còn lấy con gái của mình ra làm bia chắn. Tất cả như vậy đều chỉ vì người thanh niên này.
Đúng vậy, người thanh niên này không ai khác chính là Diệp Hoa, người cầm đầu thế lực xã hội đen trong thành phố, các bang phái từ bé đến lớn đều do một tay hắn thâu tóm. Chính vì vậy nếu ai còn muốn làm ăn sinh sống ở đây thì thật sự không có một ai ngu đến nỗi đi trêu chọc người thanh niên này, thậm chí quan hệ càng gần thì càng tốt có như vậy bọn họ mới có thể làm ăn phát đạt tại thành phố này.
Để người khác biết một người trẻ tuổi như vậy mà lại có thể sáng lập một đoàn to lớn, thì không cách nào có thể đo lường được bụng dạ xấu xa của con người nhưng người thanh niên này lại cầm đầu một bang phái mạnh như vậy thật sự có cho bọn họ mười lá gan cũng không ai dám đi trêu chọc.
Diệp Hoa thật có chút đau đầu với đám người này, vừa đuổi một lượt thì lại một lượt khác đến. Mãi đến khi nhìn thấy đám phóng viên, nhà báo lao vào đây hắn mới đẩy Lâm Khang lên trước để cho hắn tự mình giải quyết dù sao tên này dù sớm hay muộn cũng phải thích ứng thôi.
Diệp Hoa đi lên tầng trên, xác nhận nơi đây không có người hắn mới nhẹ nhàng ngồi xuống, vuốt vuốt thái dương của mình.
Đi lại một vòng không biết tay nhiều thêm bao nhiêu tấm danh thiếp, trong đó tất cả đều là của những danh nhân, thương nhân, quan chức.
Tiếp theo, Lâm Khang cùng Hắc Mang và vài người đối phó với những người phỏng vấn, về vấn đề này Diệp Hoa rất ít khi ra mặt từ trước đến nay tất cả đều do người của hắn đứng ra làm chủ.
Diệp Hoa tiện tay mở ra một chai rượu, lấy ra một chiếc ly rót rượu vào rồi đặt lên môi mỏng.
Vừa đúng lúc có người đi lên, người phụ nữ ăn mặc phóng khoáng khi nhìn thấy Diệp Hoa liền mở miệng.
“Diệp lão đại…à không tôi phải gọi Diệp tổng mới đúng”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Hoa đảo mắt lướt qua cô, hắn lạnh nhạt nói: “Cô Mịch có nhã hứng như vậy đến đây chắc không phải chỉ để nói những lời thừa thãi đi”
Vừa nói hắn đưa tay về chiếc ghế ra hiệu mời ngồi, sau đó lấy ra một ly rượu khác rót đầy rồi đưa cho cô.
Vô Mịch cũng không khách khí tiếp lấy ly rượu sóng sánh những chất lỏng màu đỏ, cô nâng cốc, rượu như đang sôi lên từng mạch máu sau đó nhìn anh khẽ cười: “Anh Diệp không hoan nghênh tôi sao, dù sao tôi cũng có rất nhiều cổ phần trong công ty đây”
Diệp Hoa không vội trả lời, hắn rót đầy một ly, uống cạn một hơi rồi nói, giọng nói khàn khàn: “Cô Mịch tất nhiên là phải hoan nghênh rồi nhưng có chuyện gì thì cô mau nói đi”
Vô Mịch nhìn anh thật lâu, gương mặt này cho dù có nhìn bao lâu cũng không hề cảm thấy chán, cô nâng khóe mắt giọng nói cũng hơi hạ thấp: “Đúng vậy, tôi đến tìm anh quả thật là có chuyện quan trọng…”
Cô chưa kịp nói hết câu liền bị Diệp Hoa cắt lời: “Là chuyện về tên Hàn Phách sao?”
Nghe vậy Vô Mịch không khỏi kinh ngạc, người này cũng thật hiểu chuyện cô còn chưa nói vậy mà đã đoán được rồi.
Nhìn sắc mặt của cô Diệp Hoa hiển nhiên đã đoán đúng, hắn cười khẩy một cái sau đó lạnh nhạt nói: “Tên đấy biết chuyện rồi sao?”
“Đúng vậy…chỉ sợ sắp tới rất nhanh thôi hắn sẽ có hành động rồi, đặc biệt anh cần phải để ý sòng bạc ở trong thành phố chỉ sợ nơi đây sẽ là đích đến đầu tiên của hắn”
Diệp Hoa trầm ngâm, hắn hơi nhướn mày tỏ vẻ không muốn trả lời.
Tên Hàn Phách này ngoài trừ háo sắc hắn còn rất thích cờ bạc vì vậy những nơi sòng bạc luôn là những địa điểm đầu tiên của hắn.
Diệp Hoa từ trong bao thuốc lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa sau đó rít một hơi.
Thông qua làn khói mờ ảo không ai có thể thấy sắc mặt của hắn lúc này, nửa ngày sau mới có phản ứng hắn hướng mắt đối diện với Vô Mịch, giọng nói mang theo vào phần giễu cợt: “Chỉ là một Hàn Phách mà thôi, không đáng để tôi đặt nhiều tâm tư”
Nghe anh nói vậy, nét cười trên môi của cô càng đậm, cô nhìn anh nói, giọng nói hết sực kiều mỵ: “Anh Diệp cũng thật tự tin, từ trước đến nay chưa từng có ai dám nói như vậy đâu”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Hoa nhìn cô, đáy mắt hiện rõ vẻ ngông cuồng: “Cô đem tôi so sánh với những tên phế vật đấy sao?”
Hắn nâng mắt lên, vẻ mặt có chút bất mãn.
Vô Mịch cũng bị câu nói của anh làm bất ngờ, cô nâng chén hướng về anh khẽ cười một tiếng: “Anh Diệp nói được như vậy ắt hẳn phải có chỗ hơn người, vậy coi như tôi sai ly này tôi kính anh”
Diệp Hoa cũng không từ chối, hắn nâng cốc lên rồi uống cạn, từng dòng nóng bóng chảy vào khoang ngực cô đơn của hắn như thiêu đốt dã tâm làm cháy lên một ngọn lửa mãnh liệt.
Sau khi đoàn người ăn cơm xong cũng đã hơn tám giờ tối, nghi thức khai trương cũng kết thúc.
Tất cả bài báo TV, các kênh truyền thông đều đánh giá rất cao tập đoàn Linh Hoa.
Điều này cũng hiển nhiên thôi nếu không làm như vậy chỉ sợ bát cơm của họ cũng nhanh chóng liền biến mất.
Tất cả các công ty khác đều muốn bắt tay hợp tác với tập đoàn Linh Hoa, nhưng họ không biết rằng hầu như toàn bộ cổ phần đều do Diệp Hoa nắm giữ, trong đó hắn cũng không quên để cho bé con 15% cổ phần.
Nếu vài năm nữa để người khác biết chuyện này còn sẽ không biết ghen tị bao nhiêu đây, một tập đoàn hàng đầu như vậy cho dù chỉ có 1% cổ phần trong đó cũng đủ ăn sung mặc sướng suốt đời, lần này cô còn có tận 15% vậy có khác gì với việc cô không cần phải làm gì chỉ cần ngồi một chỗ thậm chí cho dù có ăn chơi cả đời cũng liền trở thành một tỷ phú.
Cuộc sống như vậy có ai mà không đỏ mắt!
Nhưng về vấn đề này đám người cũng chỉ còn cách nuốt đắng ngậm ngùi.
Ai bảo người ta có anh trai tốt đây!
Đa tạ windy131211 đã đẩy kim phiếu ^^
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro