Nữ nhân của lão...
Hàn Thiên Mặc
2024-11-11 23:31:13
Nghe thấy có người gọi mình, Diệp Hoa hướng mắt nhìn ra phía cửa, người
đàn ông này có chút quen thuộc, hình như tên là Đinh Đức thì phải.
“Tao không được đến đâu sao?”
“Không, không…em làm gì có ý đấy, chỉ là nhân vật như anh mà lại đến chỗ này thì thật đúng là rồng đến nhà tôm mà” Đinh Đức vội vàng gạt lấy những rọt mồ hôi rịn trên trán, liên mồm mở miệng nịnh hót.
Tên đi đầu vẫn không hiểu, chỉ tay vào người Diệp Hoa quát lớn.
“Anh Đức! Chính là thằng chết tiệt này đánh người anh em của mình”
“Con mẹ mày!” Đinh Đức tức giận, sắc mặt loáng cái liền đỏ bừng, giơ tay tát luôn một cái rồi nói: “Mắt chó của mày bị mù sao! Đây chính là lão đại của Kiệt lão đại, mày muốn chết hay sao!”
Nói đến câu cuối, hắn ta như dồn hết sức lực mà gào lên.
Chỉ hận không thể một tát chết thằng ngu này!
Tên đi đầu lấy tay bụm mặt, hắn chẳng biết phải làm sao nữa, mới được bảo kê chỗ này không lâu, còn chưa ngồi ấm đít thì hôm nay lại trêu chọc phải người có thân phận lớn như vậy, đúng là quá xui xẻo mà.
“Lão đại…” Hắn ta nơm nớp lo sợ nói với Diệp Hoa.
“Hừ!” Đinh Đức hừ lạnh một tiếng, đẩy hắn ta sang một bên, quét mắt về đám người, lạnh giọng nói: “Chúng mày đúng là có mắt như mù, nếu bây giờ lão đại có trách tội, tao cũng không đỡ được cho mày đâu!”
Đám lưu manh lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, đến lúc này đám người còn không hiểu sao, nghe khẩu khí của anh Đức như vậy, thì người thanh niên trước mặt này còn không phải lão đại gần đây mới lên của thành phố sao!
Nghĩ đến đây, đám người không hẹn nhau liền rùng mình, trái tim càng lúc đập càng nhanh, đám người này cũng chẳng còn chú ý tới mặt mũi gì nữa, cùng nhau xông tới, kém chút liền dập đầu khóc lóc cầu xin.
“Lão tổ tông! Lúc nãy đắc tội, mong ngài rộng lượng tha thứ! Bọn em không hiểu quy củ, xin lão tổ tông trách phạt!”
Một nàn này rơi vào mắt Tịnh Hương, miệng lưỡi không khỏi cảm thấy đắng chát.
Còn tưởng anh chỉ đơn giản lăn lộn đánh nhau với đám người trong trường học nhưng ai ngờ anh vậy cư nhiên lại làm lão đại của một bang phái hắc đạo, nhìn bộ dạng của đám người chỉ sợ thân phận của anh chắc chắn không hề đơn giản.
Đáy mắt lóe lên một tia hụt hẫng, Tịnh Hương nâng mắt nhìn lên gương mặt tuyệt sắc của anh.
Thân phận của anh không được trong sạch, cô nên làm gì mới phải đây…
Diệp Hoa phát hiện dị thường của Tịnh Hương, còn tưởng cô sợ, hắn đưa tay khẽ xoa đầu cô, sau đó đối với đám người mở miệng.
“Chuyện này cứ như vậy đi! Đinh Đức, mày cũng không cần phải báo cho thằng Kiệt đâu. Nhưng nói với đám thủ hạ một chút, sau này làm việc gì cũng cần phải động não, thăm dò lai lịch của người khác! May mắn đụng phải tao còn tốt, nếu chúng mày không phải người của thằng Kiệt thì chỉ sợ hôm nay chúng mày cũng chỉ có đi mà không có về”
Ngôn ngữ của Diệp Hoa hết sức rét lạnh nhưng ẩn nấy vẫn mang theo một tia tình cảm. Dù sao đều là người một nhà, đối với đàn em của mình Diệp Hoa từ trước đến nay đều hết sức bao che, chính vì vậy mỗi khi nhắc đến lão đại, đám người này không chỉ cảm thấy sợ hãi mà còn nồng đậm mang theo sự kính trọng.
“Cám ơn, cám ơn lão tổ tông!”
Đám người cúi đầu, cảm kích nói.
Nếu để Kiệt lão đại biết thì chắc chắn mình không chỉ đơn giản là bị đánh đến như vậy. Vì vậy nghe thấy lão tổ tông tha thứ cho bọn họ, đám người làm sao không cao hứng cho được!
Vừa thấy đám người muốn dẫn tên Thừa Trạch rời đi, Diệp Hoa nhíu mày: “Tao tha cho tất cả chúng mày nhưng…nó thì không!”
Thừa Trạch nghe được, rời khỏi cánh tay của đám người, hắn quỳ xuống bò đến, sợ đến mức nói năng lộn xộn: “Lão tổ tông! Xin tha cho em lần này. Em thực sự không biết rõ việc này, cái gì cũng không rõ!”
Đinh Đức lườm Thừa Trạch một cái, túm lấy cổ áo gã, quát: “Mẹ kiếp, cả đời mày chưa nhìn thấy con gái bao giờ à! Nữ nhân của lão đại mày cũng dám động vào!”
“Thật…thật sao…”
Thừa Trạch không dám cầu xin, sợ đến mức như bùn nhão nằm ườn trên sàn nhà, ánh mắt đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
Tịnh Hương kéo áo của anh, cô nhẹ giọng nói: “Diệp Hoa, ra khỏi đây thôi”
Thấy anh không đồng ý mà cũng không từ chối, Tịnh Hương đáy lòng không khỏi len lén dâng lên sự vui mừng.
Cô vừa dứt lời, liền cảm thấy có rất nhiều ánh mắt kỳ dị nhìn mình, toát lên vẻ kinh ngạc, không thể tin nổi. Lúc đó cô mới ý thức được rằng đối với ông trùm xã hội đen, gọi thẳng tên là điều đại kỵ.
“Cô ra trước đi, bảo với mọi người bên ngoài chuyện ở đây tôi giải quyết xong rồi”
Nhìn thấy ánh mắt chứa đầy sát khí khiến người khác ớn lạnh của anh, Tịnh Hương vừa muốn mở miệng nhưng lại thôi, cô đành phải ngoan ngoãn, hậm hực mà đi ra ngoài.
Đợi đến khi Tịnh Hương rời khỏi cửa, Diệp Hoa quay đầu nhìn Đinh Đức sau lưng hắn. Một cú móc trái dứt khoát, cú đấm văng vào mặt Đinh Đức. Khuôn mặt vốn ưa nhìn bỗng đỏ lừ.
Hành động của Diệp Hoa triệt để làm cho đám người rơi vào yên lặng, ai nấy đều không dám ho he một chữ, chỉ sợ bản thân mình trở thành nạn nhân tiếp theo.
Đinh Đức dùng ngón tay quệt máu ở khóe môi, nhìn lại ngón tay, không dám có phản ứng gì trước đám đàn em của hắn.
“Đấy không phải đàn em của mày hay sao? Mẹ kiếp, mày định làm gì hả?”
Đinh Đức bụm mặt, giọng nói run run: “Lão đại, việc này em thực sự không biết”
“Không biết? Mày làm lão đại kiểu gì? Người của mình còn không quản nổi” Diệp Hoa khẽ nhếch môi, hắn lạnh giọng nói.
“Người em sẽ giao cho anh” Hắn chỉ Thừa Trạch đứng đằng sau, mặt mày tái mét, nói: “Anh nói phải làm thế nào thì em giải quyết luôn... khỏi để anh phải bẩn tay”
“Không cần” Diệp Hoa tiến về phía Thừa Trạch, khi đi qua một người gần đó, hắn giơ tay rút dao. Khi đến gần hắn ta, cánh tay bóp chặt cổ hắn, Diệp Hoa nâng mắt lạnh nhạt nói.
“Mày nói đi, tay nào của mày vừa nãy động vào cô gái kia?”
“Tao không được đến đâu sao?”
“Không, không…em làm gì có ý đấy, chỉ là nhân vật như anh mà lại đến chỗ này thì thật đúng là rồng đến nhà tôm mà” Đinh Đức vội vàng gạt lấy những rọt mồ hôi rịn trên trán, liên mồm mở miệng nịnh hót.
Tên đi đầu vẫn không hiểu, chỉ tay vào người Diệp Hoa quát lớn.
“Anh Đức! Chính là thằng chết tiệt này đánh người anh em của mình”
“Con mẹ mày!” Đinh Đức tức giận, sắc mặt loáng cái liền đỏ bừng, giơ tay tát luôn một cái rồi nói: “Mắt chó của mày bị mù sao! Đây chính là lão đại của Kiệt lão đại, mày muốn chết hay sao!”
Nói đến câu cuối, hắn ta như dồn hết sức lực mà gào lên.
Chỉ hận không thể một tát chết thằng ngu này!
Tên đi đầu lấy tay bụm mặt, hắn chẳng biết phải làm sao nữa, mới được bảo kê chỗ này không lâu, còn chưa ngồi ấm đít thì hôm nay lại trêu chọc phải người có thân phận lớn như vậy, đúng là quá xui xẻo mà.
“Lão đại…” Hắn ta nơm nớp lo sợ nói với Diệp Hoa.
“Hừ!” Đinh Đức hừ lạnh một tiếng, đẩy hắn ta sang một bên, quét mắt về đám người, lạnh giọng nói: “Chúng mày đúng là có mắt như mù, nếu bây giờ lão đại có trách tội, tao cũng không đỡ được cho mày đâu!”
Đám lưu manh lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, đến lúc này đám người còn không hiểu sao, nghe khẩu khí của anh Đức như vậy, thì người thanh niên trước mặt này còn không phải lão đại gần đây mới lên của thành phố sao!
Nghĩ đến đây, đám người không hẹn nhau liền rùng mình, trái tim càng lúc đập càng nhanh, đám người này cũng chẳng còn chú ý tới mặt mũi gì nữa, cùng nhau xông tới, kém chút liền dập đầu khóc lóc cầu xin.
“Lão tổ tông! Lúc nãy đắc tội, mong ngài rộng lượng tha thứ! Bọn em không hiểu quy củ, xin lão tổ tông trách phạt!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một nàn này rơi vào mắt Tịnh Hương, miệng lưỡi không khỏi cảm thấy đắng chát.
Còn tưởng anh chỉ đơn giản lăn lộn đánh nhau với đám người trong trường học nhưng ai ngờ anh vậy cư nhiên lại làm lão đại của một bang phái hắc đạo, nhìn bộ dạng của đám người chỉ sợ thân phận của anh chắc chắn không hề đơn giản.
Đáy mắt lóe lên một tia hụt hẫng, Tịnh Hương nâng mắt nhìn lên gương mặt tuyệt sắc của anh.
Thân phận của anh không được trong sạch, cô nên làm gì mới phải đây…
Diệp Hoa phát hiện dị thường của Tịnh Hương, còn tưởng cô sợ, hắn đưa tay khẽ xoa đầu cô, sau đó đối với đám người mở miệng.
“Chuyện này cứ như vậy đi! Đinh Đức, mày cũng không cần phải báo cho thằng Kiệt đâu. Nhưng nói với đám thủ hạ một chút, sau này làm việc gì cũng cần phải động não, thăm dò lai lịch của người khác! May mắn đụng phải tao còn tốt, nếu chúng mày không phải người của thằng Kiệt thì chỉ sợ hôm nay chúng mày cũng chỉ có đi mà không có về”
Ngôn ngữ của Diệp Hoa hết sức rét lạnh nhưng ẩn nấy vẫn mang theo một tia tình cảm. Dù sao đều là người một nhà, đối với đàn em của mình Diệp Hoa từ trước đến nay đều hết sức bao che, chính vì vậy mỗi khi nhắc đến lão đại, đám người này không chỉ cảm thấy sợ hãi mà còn nồng đậm mang theo sự kính trọng.
“Cám ơn, cám ơn lão tổ tông!”
Đám người cúi đầu, cảm kích nói.
Nếu để Kiệt lão đại biết thì chắc chắn mình không chỉ đơn giản là bị đánh đến như vậy. Vì vậy nghe thấy lão tổ tông tha thứ cho bọn họ, đám người làm sao không cao hứng cho được!
Vừa thấy đám người muốn dẫn tên Thừa Trạch rời đi, Diệp Hoa nhíu mày: “Tao tha cho tất cả chúng mày nhưng…nó thì không!”
Thừa Trạch nghe được, rời khỏi cánh tay của đám người, hắn quỳ xuống bò đến, sợ đến mức nói năng lộn xộn: “Lão tổ tông! Xin tha cho em lần này. Em thực sự không biết rõ việc này, cái gì cũng không rõ!”
Đinh Đức lườm Thừa Trạch một cái, túm lấy cổ áo gã, quát: “Mẹ kiếp, cả đời mày chưa nhìn thấy con gái bao giờ à! Nữ nhân của lão đại mày cũng dám động vào!”
“Thật…thật sao…”
Thừa Trạch không dám cầu xin, sợ đến mức như bùn nhão nằm ườn trên sàn nhà, ánh mắt đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tịnh Hương kéo áo của anh, cô nhẹ giọng nói: “Diệp Hoa, ra khỏi đây thôi”
Thấy anh không đồng ý mà cũng không từ chối, Tịnh Hương đáy lòng không khỏi len lén dâng lên sự vui mừng.
Cô vừa dứt lời, liền cảm thấy có rất nhiều ánh mắt kỳ dị nhìn mình, toát lên vẻ kinh ngạc, không thể tin nổi. Lúc đó cô mới ý thức được rằng đối với ông trùm xã hội đen, gọi thẳng tên là điều đại kỵ.
“Cô ra trước đi, bảo với mọi người bên ngoài chuyện ở đây tôi giải quyết xong rồi”
Nhìn thấy ánh mắt chứa đầy sát khí khiến người khác ớn lạnh của anh, Tịnh Hương vừa muốn mở miệng nhưng lại thôi, cô đành phải ngoan ngoãn, hậm hực mà đi ra ngoài.
Đợi đến khi Tịnh Hương rời khỏi cửa, Diệp Hoa quay đầu nhìn Đinh Đức sau lưng hắn. Một cú móc trái dứt khoát, cú đấm văng vào mặt Đinh Đức. Khuôn mặt vốn ưa nhìn bỗng đỏ lừ.
Hành động của Diệp Hoa triệt để làm cho đám người rơi vào yên lặng, ai nấy đều không dám ho he một chữ, chỉ sợ bản thân mình trở thành nạn nhân tiếp theo.
Đinh Đức dùng ngón tay quệt máu ở khóe môi, nhìn lại ngón tay, không dám có phản ứng gì trước đám đàn em của hắn.
“Đấy không phải đàn em của mày hay sao? Mẹ kiếp, mày định làm gì hả?”
Đinh Đức bụm mặt, giọng nói run run: “Lão đại, việc này em thực sự không biết”
“Không biết? Mày làm lão đại kiểu gì? Người của mình còn không quản nổi” Diệp Hoa khẽ nhếch môi, hắn lạnh giọng nói.
“Người em sẽ giao cho anh” Hắn chỉ Thừa Trạch đứng đằng sau, mặt mày tái mét, nói: “Anh nói phải làm thế nào thì em giải quyết luôn... khỏi để anh phải bẩn tay”
“Không cần” Diệp Hoa tiến về phía Thừa Trạch, khi đi qua một người gần đó, hắn giơ tay rút dao. Khi đến gần hắn ta, cánh tay bóp chặt cổ hắn, Diệp Hoa nâng mắt lạnh nhạt nói.
“Mày nói đi, tay nào của mày vừa nãy động vào cô gái kia?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro