Quả nhiên vẫn l...
Hàn Thiên Mặc
2024-11-11 23:31:13
Ly rượu ngay trước mặt, khiến mùi rượu nồng nặc bốc lên mũi cô, Diệp Hoa thu tay lại, anh xoay xoay ly rượu, tìm đúng vị trí son môi của Lộ Khiết, ngẩng đầu uống cạn ly rượu. Hành động này, rõ ràng rất khiêu gợi.
Uống xong, Diệp Hoa lại lấy một ly rượu khác, ly rượu hơi nghiêng, sau đó đổ hết lên váy của Lộ Khiết.
“Á…” Bị đổ rượu vào người khiến Lộ Khiết giật nảy mình, cô nhìn rượu thấm vào đồng phục, ngay lập tức trên nền vải màu trắng, xuất hiện những vệt màu chói mắt, càng lúc càng lan rộng.
“Ngủ cùng tôi một đêm, thế nào?” Diệp Hoa cuối cùng cũng mở miệng, ánh mắt nóng bỏng sáng rực nhìn cô chằm chằm.
“Diệp thiếu, anh hãy tìm người khác đi, các cô gái ở Vô Dục ai ai cũng xinh đẹp, nếu anh không tìm được, tôi có thể gọi quản lý tìm giúp anh?” Lộ Khiết lấy hai tay che đùi lại, ánh mắt trong sáng nhìn anh.
“Cô hãy ra giá đi” Diệp Hoa không từ bỏ ý định, ngón tay ngả ngớn đã bắt đầu sờ soạng xương quai xanh của cô.
Cô gái này thật hợp khẩu vị của hắn, từ trên xuống dưới đều rất giống Diệp Linh vừa hay có thể ngăn chặn một tia sai trái trong người mình.
“Rất xin lỗi Diệp thiếu, nhưng tôi không phải là nhân viên chính thức ở đây” Lộ Khiết nghiêng người muốn tránh khỏi tay anh, nhưng không ngờ, chẳng những cô không tránh được, mà ngược lại còn làm cho tay anh trượt xuống đùi.
“Chẳng phải đêm trước cô cầu xin tôi sao? Hay là cô bị người khác bao nuôi rồi?” Diệp Hoa cánh tay không yên phận không ngừng vuốt ve thân thể mềm mại của cô.
“Anh!” Lộ Khiết tức giận lùi về phía sau, may mà lúc này cửa mở ra.
“Anh Diệp!” Nghe thấy giọng nói của quản lý, Lộ Khiết vui mừng quay đầu lại, cô nhìn thấy một cô gái trẻ đang đứng bên cạnh quản lý: “Anh Diệp, đây là cô gái vừa mới ra mắt ngày hôm nay, đêm nay hãy để cô ấy phục vụ ngài được không ạ?”
Lộ Khiết cảm kích nhìn quản lý mỉm cười, ngay lập tức trên đỉnh đầu lại truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Diệp Hoa: “Đi ra ngoài”
Âm thanh ẩn rõ tức giận của anh, đám người ở một bên ngồi xem kịch vui sống lưng không khỏi rét lạnh.
Lần này lão đại nghiêm túc thật rồi!
Xem ra cô gái này tương lai bọn hắn phải gọi một tiếng ‘Diệp phu nhân’ rồi.
Lộ Khiết vội vàng đứng lên, mặc dù chân bị tê nhưng cô vẫn đứng vững, may là quản lý đến kịp.
Nhưng, cô còn chưa kịp bước đi, thì đã bị một lực mạnh kéo xuống ngồi lên sô pha: “Tôi không bảo cô” Diệp Hoa nhìn hai người đang đứng ở cửa: “Đi ra ngoài, đóng cửa lại ngay lập tức”
Tại sao lại như vậy, Lộ Khiết cuống quít ngồi dậy, cô vội vàng kéo váy xuống.
Quản lý mỉm cười chuyên nghiệp tiến lên mấy bước: “Anh Diệp, việc này, Lộ Khiết cô ấy không phải là nhân viên chính thức ở đây, cô ấy lại còn chưa đủ mười tám tuổi hay là anh xem…“
“Cút!” Giọng nói của Diệp Hoa vẫn không thay đổi, nhưng đủ lạnh lẽo khiến người nghe cảm thấy run rẩy, những ai quen biết anh đều hiểu, đây là dấu hiệu bắt đầu mất kiên nhẫn của anh.
“Vâng ạ, vâng ạ… ” Quản lý hoảng sợ, không dám tiếp tục ngăn cản, xoay người cùng với cô gái đang đứng bên cạnh đi ra ngoài, trước khi đóng cửa lại, quản lý không quên ngẩng đầu nhìn Lộ Khiết, ánh mắt đầy ẩn ý.
Ở một nơi hỗn loạn như Vô Dục, luôn luôn xảy ra những chuyện bất ngờ không thể khống chế được, nếu Lộ Khiết đã đi làm ở đây, thì cô phải chấp nhận điều này, Vô Dục không thể vì một nhân viên phục vụ, mà phải đắc tội với những khách hàng có địa vị lớn.
Đặc biệt người đó còn là anh Diệp.
Diệp Hoa nhìn thấy Lộ Khiết tràn đầy cảnh giác đối với mình, thì khóe miệng mỉm cười: “Cô yên tâm, tôi sẽ không ép cô ngủ với tôi, tôi không thích cưỡng bức”
Nghe anh nói vậy, tâm trạng Lộ Khiết hơi thả lỏng một chút.
Sau đó anh lấy ra một chiếc bút kim vô cùng tình xảo, cúi người xuống viết lên đùi cô một dãy số: “Tôi sẽ cho cô mười ngày để suy nghĩ, suy nghĩ xong thì gọi cho tôi, nhưng, tôi nghĩ mình sẽ không chờ được lâu đâu”
Lộ Khiết nhìn dãy số kia, người đàn ông này, ngay cả số điện thoại cũng đặc biệt như vậy, chỉ cần nhìn qua một lần đã có thể ghi nhớ.
Giống như lần trước, Diệp Hoa lấy ra một xấp tiền, nhưng lần này anh không nhét vào ngực cô, mà nhét ngay vào giữa hai chân của cô.
Lộ Khiết đỏ mặt, cô miễn cưỡng mỉm cười, nhưng trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể cho anh một cái tát.
Người hạ lưu cô đã gặp không ít, nhưng cũng chưa bao giờ gặp ai háo sắc như vậy.
Lộ Khiết nắm chặt hai tay, mỗi lần nhận tiền boa của khách hàng cô đều buộc mình phải mỉm cười, không được bài xích, không được tủi thân, cô nói với chính mình, cơm còn không có mà ăn, cho dù trong lòng có chua xót, vẫn phải nhịn xuống, tiền, không có gì là không tốt.
Cô thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cổ họng lại càng nghẹn ngào.
Diệp Hoa thấy vậy, đáy mắt hiện rõ ý cười nhưng sâu trong đó lại ẩn một tia tức giận, bàn tay thon dài siết chặt lấy cằm của cô, nâng mặt cô lên để mắt của cô có thể đối diện với mình: “Cô rất hợp với khẩu vị của tôi, đợi tôi chơi chán rồi sẽ trả cô lại cho tên kia”
Lộ Khiết nghe vậy, chiếc miệng nhỏ nhắn không khỏi nở nụ cười đắng chát, quả nhiên đám đàn ông đều như nhau.
“Yên tâm từ trước đến nay tôi chưa bao giờ keo kiệt đối với người của mình, làm tiểu tình nhân của tôi chắc chắn sẽ không để cô chịu thiệt”
Trong bóng tối, giọng nói của anh rất nhẹ nhàng nhưng rơi vào tai của cô thì lại như âm thanh đến từ địa ngục, xem ra muốn thoát khỏi người đàn ông này thật là không thể.
Lộ Khiết vẫn cứng đầu, cắn chặt khóe môi của mình, gương mặt quật cường nhìn anh không chớp mắt.
Lần đầu tiên có người dám đối cứng với hắn như vậy, Diệp Hoa thật không biết nên khen cô hay nói cô ngu xuẩn đây.
Hứng thú hiện rõ đáy mắt, cánh tay thon dài không ngừng đi loạn trên người cô, sau đó đưa xuống dưới luồn qua chiếc quần lót của cô mà không du loạn nơi tư mật.
“Ưm…đừng mà…” Lộ Khiết nháy mắt gương mặt liền hồng như quả táo chín, cô cắn chặt răng ngăn những tiếng rên rỉ phát ra khỏi miệng.
“Thích sao?” Diệp Hoa xấu xa cười nói, cánh tay không yên phận càng lúc càng di chuyển.
“Không…không thích…dừng lại đi ở đây còn có người” Lộ Khiết thoáng chốc cả người liền đỏ đỏ hồng hồng, đầu nhỏ xấu hổ không khỏi cùi gắm xuống cố gắng tránh né ánh mắt tràn đầy lửa nóng của những người trong phòng.
Diệp Hoa đáy mắt liền trở lên mờ mịt.
Quả nhiên vẫn là trẻ con, miệng bảo không thích nhưng bên dưới lại rất thành thực.
Uống xong, Diệp Hoa lại lấy một ly rượu khác, ly rượu hơi nghiêng, sau đó đổ hết lên váy của Lộ Khiết.
“Á…” Bị đổ rượu vào người khiến Lộ Khiết giật nảy mình, cô nhìn rượu thấm vào đồng phục, ngay lập tức trên nền vải màu trắng, xuất hiện những vệt màu chói mắt, càng lúc càng lan rộng.
“Ngủ cùng tôi một đêm, thế nào?” Diệp Hoa cuối cùng cũng mở miệng, ánh mắt nóng bỏng sáng rực nhìn cô chằm chằm.
“Diệp thiếu, anh hãy tìm người khác đi, các cô gái ở Vô Dục ai ai cũng xinh đẹp, nếu anh không tìm được, tôi có thể gọi quản lý tìm giúp anh?” Lộ Khiết lấy hai tay che đùi lại, ánh mắt trong sáng nhìn anh.
“Cô hãy ra giá đi” Diệp Hoa không từ bỏ ý định, ngón tay ngả ngớn đã bắt đầu sờ soạng xương quai xanh của cô.
Cô gái này thật hợp khẩu vị của hắn, từ trên xuống dưới đều rất giống Diệp Linh vừa hay có thể ngăn chặn một tia sai trái trong người mình.
“Rất xin lỗi Diệp thiếu, nhưng tôi không phải là nhân viên chính thức ở đây” Lộ Khiết nghiêng người muốn tránh khỏi tay anh, nhưng không ngờ, chẳng những cô không tránh được, mà ngược lại còn làm cho tay anh trượt xuống đùi.
“Chẳng phải đêm trước cô cầu xin tôi sao? Hay là cô bị người khác bao nuôi rồi?” Diệp Hoa cánh tay không yên phận không ngừng vuốt ve thân thể mềm mại của cô.
“Anh!” Lộ Khiết tức giận lùi về phía sau, may mà lúc này cửa mở ra.
“Anh Diệp!” Nghe thấy giọng nói của quản lý, Lộ Khiết vui mừng quay đầu lại, cô nhìn thấy một cô gái trẻ đang đứng bên cạnh quản lý: “Anh Diệp, đây là cô gái vừa mới ra mắt ngày hôm nay, đêm nay hãy để cô ấy phục vụ ngài được không ạ?”
Lộ Khiết cảm kích nhìn quản lý mỉm cười, ngay lập tức trên đỉnh đầu lại truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Diệp Hoa: “Đi ra ngoài”
Âm thanh ẩn rõ tức giận của anh, đám người ở một bên ngồi xem kịch vui sống lưng không khỏi rét lạnh.
Lần này lão đại nghiêm túc thật rồi!
Xem ra cô gái này tương lai bọn hắn phải gọi một tiếng ‘Diệp phu nhân’ rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộ Khiết vội vàng đứng lên, mặc dù chân bị tê nhưng cô vẫn đứng vững, may là quản lý đến kịp.
Nhưng, cô còn chưa kịp bước đi, thì đã bị một lực mạnh kéo xuống ngồi lên sô pha: “Tôi không bảo cô” Diệp Hoa nhìn hai người đang đứng ở cửa: “Đi ra ngoài, đóng cửa lại ngay lập tức”
Tại sao lại như vậy, Lộ Khiết cuống quít ngồi dậy, cô vội vàng kéo váy xuống.
Quản lý mỉm cười chuyên nghiệp tiến lên mấy bước: “Anh Diệp, việc này, Lộ Khiết cô ấy không phải là nhân viên chính thức ở đây, cô ấy lại còn chưa đủ mười tám tuổi hay là anh xem…“
“Cút!” Giọng nói của Diệp Hoa vẫn không thay đổi, nhưng đủ lạnh lẽo khiến người nghe cảm thấy run rẩy, những ai quen biết anh đều hiểu, đây là dấu hiệu bắt đầu mất kiên nhẫn của anh.
“Vâng ạ, vâng ạ… ” Quản lý hoảng sợ, không dám tiếp tục ngăn cản, xoay người cùng với cô gái đang đứng bên cạnh đi ra ngoài, trước khi đóng cửa lại, quản lý không quên ngẩng đầu nhìn Lộ Khiết, ánh mắt đầy ẩn ý.
Ở một nơi hỗn loạn như Vô Dục, luôn luôn xảy ra những chuyện bất ngờ không thể khống chế được, nếu Lộ Khiết đã đi làm ở đây, thì cô phải chấp nhận điều này, Vô Dục không thể vì một nhân viên phục vụ, mà phải đắc tội với những khách hàng có địa vị lớn.
Đặc biệt người đó còn là anh Diệp.
Diệp Hoa nhìn thấy Lộ Khiết tràn đầy cảnh giác đối với mình, thì khóe miệng mỉm cười: “Cô yên tâm, tôi sẽ không ép cô ngủ với tôi, tôi không thích cưỡng bức”
Nghe anh nói vậy, tâm trạng Lộ Khiết hơi thả lỏng một chút.
Sau đó anh lấy ra một chiếc bút kim vô cùng tình xảo, cúi người xuống viết lên đùi cô một dãy số: “Tôi sẽ cho cô mười ngày để suy nghĩ, suy nghĩ xong thì gọi cho tôi, nhưng, tôi nghĩ mình sẽ không chờ được lâu đâu”
Lộ Khiết nhìn dãy số kia, người đàn ông này, ngay cả số điện thoại cũng đặc biệt như vậy, chỉ cần nhìn qua một lần đã có thể ghi nhớ.
Giống như lần trước, Diệp Hoa lấy ra một xấp tiền, nhưng lần này anh không nhét vào ngực cô, mà nhét ngay vào giữa hai chân của cô.
Lộ Khiết đỏ mặt, cô miễn cưỡng mỉm cười, nhưng trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể cho anh một cái tát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người hạ lưu cô đã gặp không ít, nhưng cũng chưa bao giờ gặp ai háo sắc như vậy.
Lộ Khiết nắm chặt hai tay, mỗi lần nhận tiền boa của khách hàng cô đều buộc mình phải mỉm cười, không được bài xích, không được tủi thân, cô nói với chính mình, cơm còn không có mà ăn, cho dù trong lòng có chua xót, vẫn phải nhịn xuống, tiền, không có gì là không tốt.
Cô thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cổ họng lại càng nghẹn ngào.
Diệp Hoa thấy vậy, đáy mắt hiện rõ ý cười nhưng sâu trong đó lại ẩn một tia tức giận, bàn tay thon dài siết chặt lấy cằm của cô, nâng mặt cô lên để mắt của cô có thể đối diện với mình: “Cô rất hợp với khẩu vị của tôi, đợi tôi chơi chán rồi sẽ trả cô lại cho tên kia”
Lộ Khiết nghe vậy, chiếc miệng nhỏ nhắn không khỏi nở nụ cười đắng chát, quả nhiên đám đàn ông đều như nhau.
“Yên tâm từ trước đến nay tôi chưa bao giờ keo kiệt đối với người của mình, làm tiểu tình nhân của tôi chắc chắn sẽ không để cô chịu thiệt”
Trong bóng tối, giọng nói của anh rất nhẹ nhàng nhưng rơi vào tai của cô thì lại như âm thanh đến từ địa ngục, xem ra muốn thoát khỏi người đàn ông này thật là không thể.
Lộ Khiết vẫn cứng đầu, cắn chặt khóe môi của mình, gương mặt quật cường nhìn anh không chớp mắt.
Lần đầu tiên có người dám đối cứng với hắn như vậy, Diệp Hoa thật không biết nên khen cô hay nói cô ngu xuẩn đây.
Hứng thú hiện rõ đáy mắt, cánh tay thon dài không ngừng đi loạn trên người cô, sau đó đưa xuống dưới luồn qua chiếc quần lót của cô mà không du loạn nơi tư mật.
“Ưm…đừng mà…” Lộ Khiết nháy mắt gương mặt liền hồng như quả táo chín, cô cắn chặt răng ngăn những tiếng rên rỉ phát ra khỏi miệng.
“Thích sao?” Diệp Hoa xấu xa cười nói, cánh tay không yên phận càng lúc càng di chuyển.
“Không…không thích…dừng lại đi ở đây còn có người” Lộ Khiết thoáng chốc cả người liền đỏ đỏ hồng hồng, đầu nhỏ xấu hổ không khỏi cùi gắm xuống cố gắng tránh né ánh mắt tràn đầy lửa nóng của những người trong phòng.
Diệp Hoa đáy mắt liền trở lên mờ mịt.
Quả nhiên vẫn là trẻ con, miệng bảo không thích nhưng bên dưới lại rất thành thực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro