Vậy thì anh mau...
Hàn Thiên Mặc
2024-11-11 23:31:13
Hệ thống trầm ngâm một hồi, cuối cùng lạnh nhạt đáp
“Được rồi, tôi cũng đến phục ngài rồi”
Vừa dứt lời, Diệp Hoa cảm thấy cơ thể tràn ngập sức mạnh, cơ thể dường như đã khôi phục như trước.
Hắn đứng dậy dứt khoát bế Diệp Linh lên rồi đi vào phòng tắm.
Diệp Linh tựa vào ngực anh, cảm nhận sự rắn chắc của nam nhân cô không khỏi rên nhè nhẹ.
Diệp Hoa đá văng cửa phòng tắm, sau đó ôm cô để dưới vòi hoa sen.
Diệp Linh không chịu đứng xuống mặt đất lạnh như băng đó, cô ôm chặt anh, làm nũng nói: “Diệp Hoa, em không muốn ở chỗ này…”
Diệp Hoa đang muốn vặn mở vòi sen nước lạnh, đột nhiên anh há miệng hô lên.
Hô hấp của anh nhất thời nghẹn lại, nhanh chóng dùng tay giữ lại bàn tay của cô không ngừng vuốt ve bộ phận giữa chân của mình.
“Anh trai xem này…nó cứng quá” Sự tiếp xúc vừa rồi giống như đã đạt được kết quả mong muốn, cô tiến lại sán chặt vào cơ thể anh mập mờ nói.
Diệp Hoa cúi đầu, sâu sắc nhìn cô.
Khốn kiếp, trong hoàn cảnh như thế này, cơ thể hắn không lẽ không thể không phản ứng sao?
Hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ khi tiếp xúc với nữ nhân tất nhiên sẽ phải có phản ứng sinh lý bình thường.
Diệp Linh dán chặt vào người, cánh tay không ngừng vẽ loạn trên cơ thể anh, tinh nghịch nói: “Anh trai…chúng ta đừng tắm được không?”
Diệp Hoa đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, lạnh giọng nói: “Em mau tỉnh tảo lại cho anh!”
Diệp Linh có vẻ rất uất ức, miệng nhỏ chu lên nói: “Bên dưới em ngứa quá, anh nhét tiểu Hoa vào trong em đi…”
Diệp Hoa lập tức đen mặt, thật không hiểu đầu óc của cô gái này chứa những gì. Em gái của hắn từ khi nào trở lên đen tối đến vậy.
Giọng anh trầm lại hiển nhiên đã dịu dàng hơn trước nhưng vẫn nghiêm khắc nói: “Em đứng ngay ngắn cho anh, chúng ta là anh em không thể làm việc thân mật của vợ chồng được”
Lời nói dường như làm bé con không vừa ý, cô liền nũng nịu gãi nhẹ vào người anh
“Không thích…không thích…em chỉ muốn anh thôi”
Cố ý dừng, cô ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt dường như cảm thấy mình rất thông minh
“Nếu không được, vậy thì anh mau cưới em đi!”
Câu nói của cô như sấm rền nổ ngang tai hắn, như mặt nước yên lặng cuối cùng bị vật nhỏ phá vỡ yên tĩnh, hai hàng lông mày sắc bén không khỏi nhíu lại, giọng nói chỉ hận không rèn thép
“Tiểu Linh không được nói linh tinh! Còn nói linh tinh anh đánh cái mông nhỏ của em đấy”
Giọng nói của anh rất nghiêm khắc nhưng gò má không dấu nổi một mảnh hồng nhạt, hiển nhiên người đàn ông cực phẩm này lại vì câu nói của cô mà cảm thấy xấu hổ.
Anh xoay người dấu đi gương mặt đỏ ửng, cũng không do dự vặn mở vòi nước trong phòng tắm.
Nước lạnh lập tức trút xuống người cô khiến cô cũng tỉnh táo lại đôi chút, Diệp Linh sững sờ đứng dưới vòi hoa sen, cũng cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng trên người khi gặp phải nước lạnh đã dần giảm đi rất nhiều.
Có lẽ do tác dụng của thuốc quá mạnh, khi Diệp Linh từ từ tỉnh táo lại thì cơ thể cũng lung lay, vặn vẹo.
Diệp Hoa đỡ chặt cô, trong đầu thầm hỏi
“Hệ thống, dược lực còn chưa hết sao?”
Một lát sau, âm thanh lạnh tanh quen thuộc đáp lại
“Loại thuốc này có điểm kỳ lạ, không thể hết được nếu không quan hệ”
Diệp Hoa lập tức căng thẳng vội hỏi
“Ngươi có cách nào không?”
“Chuyện này còn không đơn giản sao? Kí chủ cứ thế thuận nước đẩy thuyền có phải nhanh không, cần gì phải tốn thời gian tìm cách”
Diệp Hoa dứt khoát đáp trả
“Không được, cô gái này là em tôi không thể làm chuyện đấy được, ngươi có cách gì thì mau nói đi”
Hệ thống hiếm khoi hiển lộ một hành động nhân hóa, nó thở dài
“Haiz, thôi được rồi đây là viên thuốc giải mọi loại xuân dược coi như tâm tình tôi hôm nay tốt đi” Con người thật là khó hiểu mà, có phải ngoan ngoãn như cơ thể thì tốt không, cơ thể rõ ràng ham muốn lại còn cố nhịn làm gì.
Nói xong hệ thống cũng biến mất, Diệp Linh đỡ cô cạy cái miệng nhỏ đút viên thuốc vào bên trong.
Viên thuốc trôi xuống khoang bụng, cuối cùng người cô cũng trở lên ấm áp, không còn nóng rát như cũ.
Cảm nhận thay đổi của cô, thần kinh căng thẳng cũng thoáng buông lỏng.
Diệp Linh cảm thấy ấm áp, cô xoay người ôm chặt anh, bộ ngực sữa cứ vậy dụi nhẹ vào cơ thể anh.
“Mẹ kiếp”
Hắn nhanh chóng bước cô ra ngoài, cẩn thận lau khô cơ thể cô sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Còn hắn thì tất nhiên đêm nay phải tắm nước lạnh rồi.
Có trời mới biết, cho dù giờ phút này hắn được nước lạnh xối rửa nhưng bộ phận nào đó đang căng lên vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hắn u oán nhìn về cô nhóc gây lửa làm hắn không thể dập kia, hắn thở dài
Lại phải nhờ đến cánh tay phải rồi…
Sau đó...cũng không có sau đó…
…
Sắc trời dần sáng, ánh mặt trời chói chang lẻn vào khung cửa sổ, làm sáng rực căn phòng nhỏ bé.
Nắng hắt lên mặt của người thanh niên, gương mặt tuyệt sắc nhưng lúc này không dấu khỏi một tia mệt mỏi.
Diệp Hoa mặc quần dài vào, ngồi ở trên một chiếc ghế cách cạnh giường không xa, giữa ngón tay đang kẹp một điếu thuốc đang cháy dở, tàn thuốc đến gần ngón tay hắn nhưng hắn vẫn không để ý, thần sắc mệt mỏi, ánh mắt hơi nhíu lại nhìn chằm chằm vào Diệp Linh đang ngủ say trên giường.
Thật không ngờ vì nhóc con này mà hắn lại mất ngủ, cảm giác đè nén dục vọng quả thật không hề dễ chịu một chút nào…
“Ưm…” Người nào đó trên giường bật lên tiếng rên khẽ, cô hơi động cơ thể, lông mi cũng theo đó nhíu lại.
Tại sao cơ thể cô lại mệt mỏi như vậy? Ý thức chưa hoàn toàn tỉnh hẳn khiến trong lòng cô nghi ngờ khó hiểu.
Giây kế tiếp, cô mở mắt đối diện với anh, chưa kịp phản ứng cô hô lên
“Trứng thối, sao anh lại ở phòng em?”
Người thanh niên trầm ngâm không trả lời, cô vén chăn lập, giờ phút này cô đã phản ứng kịp thời.
Cả người cô đều là một mảnh nhớp nháp, càng làm cô khiếp sợ đó chính là toàn thân cô đều không mảnh vải, chuyện gì đã xảy ra? Đôi mắt không khỏi bốc lên một tầng nước mỏng
Chẳng lẽ cô với anh hai đã xảy ra chuyện gì đó? Cô bị anh hai ăn sạch rồi sao?
“Được rồi, tôi cũng đến phục ngài rồi”
Vừa dứt lời, Diệp Hoa cảm thấy cơ thể tràn ngập sức mạnh, cơ thể dường như đã khôi phục như trước.
Hắn đứng dậy dứt khoát bế Diệp Linh lên rồi đi vào phòng tắm.
Diệp Linh tựa vào ngực anh, cảm nhận sự rắn chắc của nam nhân cô không khỏi rên nhè nhẹ.
Diệp Hoa đá văng cửa phòng tắm, sau đó ôm cô để dưới vòi hoa sen.
Diệp Linh không chịu đứng xuống mặt đất lạnh như băng đó, cô ôm chặt anh, làm nũng nói: “Diệp Hoa, em không muốn ở chỗ này…”
Diệp Hoa đang muốn vặn mở vòi sen nước lạnh, đột nhiên anh há miệng hô lên.
Hô hấp của anh nhất thời nghẹn lại, nhanh chóng dùng tay giữ lại bàn tay của cô không ngừng vuốt ve bộ phận giữa chân của mình.
“Anh trai xem này…nó cứng quá” Sự tiếp xúc vừa rồi giống như đã đạt được kết quả mong muốn, cô tiến lại sán chặt vào cơ thể anh mập mờ nói.
Diệp Hoa cúi đầu, sâu sắc nhìn cô.
Khốn kiếp, trong hoàn cảnh như thế này, cơ thể hắn không lẽ không thể không phản ứng sao?
Hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ khi tiếp xúc với nữ nhân tất nhiên sẽ phải có phản ứng sinh lý bình thường.
Diệp Linh dán chặt vào người, cánh tay không ngừng vẽ loạn trên cơ thể anh, tinh nghịch nói: “Anh trai…chúng ta đừng tắm được không?”
Diệp Hoa đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, lạnh giọng nói: “Em mau tỉnh tảo lại cho anh!”
Diệp Linh có vẻ rất uất ức, miệng nhỏ chu lên nói: “Bên dưới em ngứa quá, anh nhét tiểu Hoa vào trong em đi…”
Diệp Hoa lập tức đen mặt, thật không hiểu đầu óc của cô gái này chứa những gì. Em gái của hắn từ khi nào trở lên đen tối đến vậy.
Giọng anh trầm lại hiển nhiên đã dịu dàng hơn trước nhưng vẫn nghiêm khắc nói: “Em đứng ngay ngắn cho anh, chúng ta là anh em không thể làm việc thân mật của vợ chồng được”
Lời nói dường như làm bé con không vừa ý, cô liền nũng nịu gãi nhẹ vào người anh
“Không thích…không thích…em chỉ muốn anh thôi”
Cố ý dừng, cô ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt dường như cảm thấy mình rất thông minh
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nếu không được, vậy thì anh mau cưới em đi!”
Câu nói của cô như sấm rền nổ ngang tai hắn, như mặt nước yên lặng cuối cùng bị vật nhỏ phá vỡ yên tĩnh, hai hàng lông mày sắc bén không khỏi nhíu lại, giọng nói chỉ hận không rèn thép
“Tiểu Linh không được nói linh tinh! Còn nói linh tinh anh đánh cái mông nhỏ của em đấy”
Giọng nói của anh rất nghiêm khắc nhưng gò má không dấu nổi một mảnh hồng nhạt, hiển nhiên người đàn ông cực phẩm này lại vì câu nói của cô mà cảm thấy xấu hổ.
Anh xoay người dấu đi gương mặt đỏ ửng, cũng không do dự vặn mở vòi nước trong phòng tắm.
Nước lạnh lập tức trút xuống người cô khiến cô cũng tỉnh táo lại đôi chút, Diệp Linh sững sờ đứng dưới vòi hoa sen, cũng cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng trên người khi gặp phải nước lạnh đã dần giảm đi rất nhiều.
Có lẽ do tác dụng của thuốc quá mạnh, khi Diệp Linh từ từ tỉnh táo lại thì cơ thể cũng lung lay, vặn vẹo.
Diệp Hoa đỡ chặt cô, trong đầu thầm hỏi
“Hệ thống, dược lực còn chưa hết sao?”
Một lát sau, âm thanh lạnh tanh quen thuộc đáp lại
“Loại thuốc này có điểm kỳ lạ, không thể hết được nếu không quan hệ”
Diệp Hoa lập tức căng thẳng vội hỏi
“Ngươi có cách nào không?”
“Chuyện này còn không đơn giản sao? Kí chủ cứ thế thuận nước đẩy thuyền có phải nhanh không, cần gì phải tốn thời gian tìm cách”
Diệp Hoa dứt khoát đáp trả
“Không được, cô gái này là em tôi không thể làm chuyện đấy được, ngươi có cách gì thì mau nói đi”
Hệ thống hiếm khoi hiển lộ một hành động nhân hóa, nó thở dài
“Haiz, thôi được rồi đây là viên thuốc giải mọi loại xuân dược coi như tâm tình tôi hôm nay tốt đi” Con người thật là khó hiểu mà, có phải ngoan ngoãn như cơ thể thì tốt không, cơ thể rõ ràng ham muốn lại còn cố nhịn làm gì.
Nói xong hệ thống cũng biến mất, Diệp Linh đỡ cô cạy cái miệng nhỏ đút viên thuốc vào bên trong.
Viên thuốc trôi xuống khoang bụng, cuối cùng người cô cũng trở lên ấm áp, không còn nóng rát như cũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảm nhận thay đổi của cô, thần kinh căng thẳng cũng thoáng buông lỏng.
Diệp Linh cảm thấy ấm áp, cô xoay người ôm chặt anh, bộ ngực sữa cứ vậy dụi nhẹ vào cơ thể anh.
“Mẹ kiếp”
Hắn nhanh chóng bước cô ra ngoài, cẩn thận lau khô cơ thể cô sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Còn hắn thì tất nhiên đêm nay phải tắm nước lạnh rồi.
Có trời mới biết, cho dù giờ phút này hắn được nước lạnh xối rửa nhưng bộ phận nào đó đang căng lên vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hắn u oán nhìn về cô nhóc gây lửa làm hắn không thể dập kia, hắn thở dài
Lại phải nhờ đến cánh tay phải rồi…
Sau đó...cũng không có sau đó…
…
Sắc trời dần sáng, ánh mặt trời chói chang lẻn vào khung cửa sổ, làm sáng rực căn phòng nhỏ bé.
Nắng hắt lên mặt của người thanh niên, gương mặt tuyệt sắc nhưng lúc này không dấu khỏi một tia mệt mỏi.
Diệp Hoa mặc quần dài vào, ngồi ở trên một chiếc ghế cách cạnh giường không xa, giữa ngón tay đang kẹp một điếu thuốc đang cháy dở, tàn thuốc đến gần ngón tay hắn nhưng hắn vẫn không để ý, thần sắc mệt mỏi, ánh mắt hơi nhíu lại nhìn chằm chằm vào Diệp Linh đang ngủ say trên giường.
Thật không ngờ vì nhóc con này mà hắn lại mất ngủ, cảm giác đè nén dục vọng quả thật không hề dễ chịu một chút nào…
“Ưm…” Người nào đó trên giường bật lên tiếng rên khẽ, cô hơi động cơ thể, lông mi cũng theo đó nhíu lại.
Tại sao cơ thể cô lại mệt mỏi như vậy? Ý thức chưa hoàn toàn tỉnh hẳn khiến trong lòng cô nghi ngờ khó hiểu.
Giây kế tiếp, cô mở mắt đối diện với anh, chưa kịp phản ứng cô hô lên
“Trứng thối, sao anh lại ở phòng em?”
Người thanh niên trầm ngâm không trả lời, cô vén chăn lập, giờ phút này cô đã phản ứng kịp thời.
Cả người cô đều là một mảnh nhớp nháp, càng làm cô khiếp sợ đó chính là toàn thân cô đều không mảnh vải, chuyện gì đã xảy ra? Đôi mắt không khỏi bốc lên một tầng nước mỏng
Chẳng lẽ cô với anh hai đã xảy ra chuyện gì đó? Cô bị anh hai ăn sạch rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro