Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty
Chương 44
Tín Dụng Tạp
2024-07-29 16:02:51
“Sống tốt hơn làm quỷ nhiều.” Lý Lạc Phàm giơ tay xoa khuôn mặt Trương Nhã Lệ: “Cô quên đi tôi cũng không sao, đợi cô tỉnh lại chúng ta sẽ làm quen một lần nữa, đợi thân thể cô khoẻ lại rồi, cô không muốn làm quần áo cho tôi cũng không được.”
Trương Nhã Lệ rưng rưng nước mắt mỉm cười gật đầu: “Thế cô có thể tiễn tôi vào không? Tôi muốn khi tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy là cô.”
“Tôi dùng hồn phách để đưa cô vào, cô tỉnh lại có lẽ sẽ không thấy được tôi.” Chẳng qua dù nói như thế, Lý Lạc Phàm vẫn tìm một góc ngồi xuống, hồn phách rời khỏi cơ thể, nắm tay Trương Nhã Lệ đưa cô tiến vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Trong ICU, mười mấy bệnh nhân hôn mê xếp hàng dài nằm trên giường bệnh, Trương Nhã Lệ không cần tìm, theo bản năng mà đi đến bên cạnh một giường bệnh. Cô gái nằm trên giường hai mắt nhắm chặt, trên đầu quấn lớp băng dày đặc, khuôn mặt tái nhợt không khác gì với khi làm quỷ, chỉ có lồng ngực phập phồng nhẹ nhàng mới chứng minh được cô ấy vẫn còn sống.
Lý Lạc Phàm bay đến xem, nhẹ nhàng vỗ vào vai Trương Nhã Lệ: “Trở về thôi.”
Trương Nhã Lệ xoay người ôm lấy Lý Lạc Phàm sau đó nằm lên giường, hồn phách và thân thể hợp nhất thành một.
Đi kèm với tiếng báo động của những thiết bị ràng buộc trên người, Trương Nhã Lệ trên giường bệnh cũng chậm rãi mở mắt, cô ấy nhìn Lý Lạc Phàm đang lơ lửng trước giường cố gắng cong khóe miệng, âm thầm gọi tên cô: “Lạc... Phàm...”
Lý Lạc Phàm kinh ngạc, Trương Nhã Lệ tỉnh lại chẳng những không mất đi kí ức, ngược lại còn có mắt âm dương?
Nhìn thấy các nhân viên y tế tiến vào kiểm tra cho Trương Nhã Lệ, Lý Lạc Phàm bay ra ngoài, trở về trong cơ thể của mình, vươn vai đứng dậy.
Hai cha con Lý Đại Hằng và Lý Tử Nhiên thấy vậy vội vàng vây quanh, lo lắng bất an hỏi: “Thế nào? Con bé đã trở lại cơ thể chưa? Có thể cứu sống không?”
Lý Lạc Phàm “suỵt” một tiếng, đè thấp giọng nói: “Đã về lại cơ thể rồi, tôi thấy cô ấy tỉnh lại rồi mới ra đây.”
“Đã tỉnh rồi!” Lý Đại Hằng hưng phấn giơ tay vỗ lưng con trai: “Quá tốt rồi, chị con sống rồi!”
Lý Tử Nhiên mỉm cười xán lạn, nhưng nước mắt lại không tự chủ mà rơi xuống. Thấy Lý Lạc Phàm nhìn mình, cậu có chút ngượng ngùng lau mắt: “Nước mắt của tôi trong hai ngày nay rơi còn nhiều hơn hai mươi năm qua cộng lại, cái tâm trạng lên xuống chóng mặt này, so với tàu lượn siêu tốc ngày hôm qua còn kích thích hơn.”
“Chuyện này trách tôi, thế mà lại không phát hiện Trương Nhã Lệ là sinh hồn, tôi còn đốt hết tất cả quần áo cho cô ấy.” Lý Lạc Phàm có chút ảo não: “Nếu tôi phát hiện sớm chút thì tốt rồi, đợi Nhã Lệ xuất viện thì chẳng còn quần áo mặc.”
“Không sao, để chú đi mua!” Lý Đại Hằng tươi cười: “Chỉ cần Nhã Lệ bình an vô sự là được.”
Khi mọi người đang nói chuyện, y tá đẩy Trương Nhã Lệ xuất hiện: “Có người nhà của Trương Nhã Lệ không ạ?”
“Có có có!” Lý Đại Hằng ưỡn ngực: “Tôi là cha con bé.”
Y tá nhìn ông gật đầu: “Trương Nhã Lệ đã tỉnh lại, có thể chuyển đến phòng bệnh phổ thông rồi, ngoài ra anh nhanh chóng đi nộp viện phí đi nhé.” “Được được được! Tôi đi đây!”
Lý Đại Hằng và Lý Tử Nhiên lao về phía bên cạnh giường Trương Nhã Lệ, căng thẳng gọi một tiếng: “Nhã Lệ.” Nước mắt từ khóe mắt Trương Nhã Lệ rơi xuống: “Ba, Tử Nhiên.”
“Ôi trời ơi!” Lý Đại Hằng kích động đến suýt khóc: “Con gái tôi vẫn nhớ đến tôi.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Trương Nhã Lệ rưng rưng nước mắt mỉm cười gật đầu: “Thế cô có thể tiễn tôi vào không? Tôi muốn khi tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy là cô.”
“Tôi dùng hồn phách để đưa cô vào, cô tỉnh lại có lẽ sẽ không thấy được tôi.” Chẳng qua dù nói như thế, Lý Lạc Phàm vẫn tìm một góc ngồi xuống, hồn phách rời khỏi cơ thể, nắm tay Trương Nhã Lệ đưa cô tiến vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Trong ICU, mười mấy bệnh nhân hôn mê xếp hàng dài nằm trên giường bệnh, Trương Nhã Lệ không cần tìm, theo bản năng mà đi đến bên cạnh một giường bệnh. Cô gái nằm trên giường hai mắt nhắm chặt, trên đầu quấn lớp băng dày đặc, khuôn mặt tái nhợt không khác gì với khi làm quỷ, chỉ có lồng ngực phập phồng nhẹ nhàng mới chứng minh được cô ấy vẫn còn sống.
Lý Lạc Phàm bay đến xem, nhẹ nhàng vỗ vào vai Trương Nhã Lệ: “Trở về thôi.”
Trương Nhã Lệ xoay người ôm lấy Lý Lạc Phàm sau đó nằm lên giường, hồn phách và thân thể hợp nhất thành một.
Đi kèm với tiếng báo động của những thiết bị ràng buộc trên người, Trương Nhã Lệ trên giường bệnh cũng chậm rãi mở mắt, cô ấy nhìn Lý Lạc Phàm đang lơ lửng trước giường cố gắng cong khóe miệng, âm thầm gọi tên cô: “Lạc... Phàm...”
Lý Lạc Phàm kinh ngạc, Trương Nhã Lệ tỉnh lại chẳng những không mất đi kí ức, ngược lại còn có mắt âm dương?
Nhìn thấy các nhân viên y tế tiến vào kiểm tra cho Trương Nhã Lệ, Lý Lạc Phàm bay ra ngoài, trở về trong cơ thể của mình, vươn vai đứng dậy.
Hai cha con Lý Đại Hằng và Lý Tử Nhiên thấy vậy vội vàng vây quanh, lo lắng bất an hỏi: “Thế nào? Con bé đã trở lại cơ thể chưa? Có thể cứu sống không?”
Lý Lạc Phàm “suỵt” một tiếng, đè thấp giọng nói: “Đã về lại cơ thể rồi, tôi thấy cô ấy tỉnh lại rồi mới ra đây.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đã tỉnh rồi!” Lý Đại Hằng hưng phấn giơ tay vỗ lưng con trai: “Quá tốt rồi, chị con sống rồi!”
Lý Tử Nhiên mỉm cười xán lạn, nhưng nước mắt lại không tự chủ mà rơi xuống. Thấy Lý Lạc Phàm nhìn mình, cậu có chút ngượng ngùng lau mắt: “Nước mắt của tôi trong hai ngày nay rơi còn nhiều hơn hai mươi năm qua cộng lại, cái tâm trạng lên xuống chóng mặt này, so với tàu lượn siêu tốc ngày hôm qua còn kích thích hơn.”
“Chuyện này trách tôi, thế mà lại không phát hiện Trương Nhã Lệ là sinh hồn, tôi còn đốt hết tất cả quần áo cho cô ấy.” Lý Lạc Phàm có chút ảo não: “Nếu tôi phát hiện sớm chút thì tốt rồi, đợi Nhã Lệ xuất viện thì chẳng còn quần áo mặc.”
“Không sao, để chú đi mua!” Lý Đại Hằng tươi cười: “Chỉ cần Nhã Lệ bình an vô sự là được.”
Khi mọi người đang nói chuyện, y tá đẩy Trương Nhã Lệ xuất hiện: “Có người nhà của Trương Nhã Lệ không ạ?”
“Có có có!” Lý Đại Hằng ưỡn ngực: “Tôi là cha con bé.”
Y tá nhìn ông gật đầu: “Trương Nhã Lệ đã tỉnh lại, có thể chuyển đến phòng bệnh phổ thông rồi, ngoài ra anh nhanh chóng đi nộp viện phí đi nhé.” “Được được được! Tôi đi đây!”
Lý Đại Hằng và Lý Tử Nhiên lao về phía bên cạnh giường Trương Nhã Lệ, căng thẳng gọi một tiếng: “Nhã Lệ.” Nước mắt từ khóe mắt Trương Nhã Lệ rơi xuống: “Ba, Tử Nhiên.”
“Ôi trời ơi!” Lý Đại Hằng kích động đến suýt khóc: “Con gái tôi vẫn nhớ đến tôi.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro