Phùng Vận
Đại Âm
2024-07-22 00:48:19
Khu chung cư Hạnh phúc, phòng 404.
Khương Đỉnh Lũ mang lấy bụng lớn to béo ngồi ở trên ghế da, trong tay cầm lấy một cái chén trà nhỏ tinh xảo, nhàn rỗi thưởng thức trà.
Liếc mắt nhìn tài khoản trong điện thoại, Khương Đỉnh Lũ không khỏi cảm thán nói: "Cuộc sống này thật sự là càng ngày càng tốt rồi, nhớ ngày đó ta năm vạn đều không có lấy ra được, hiện tại... A, một cái chén trà này cũng phải hơn một vạn."
Lúc này, từ bên trong trong phòng bếp đi ra một người phụ nữ trung niên. Lông mày như họa, môi hồng răng trắng, tóc dài cuốn lên đâm thành búi tóc, đôi mắt mềm mại như nước mùa xuân, hai má trắng nõn phía trên có chứa nhàn nhạt đỏ ửng, da dẻ trơn bóng tinh tế mọng nước, thân thể đẫy đà, vú lớn mông bự đầy quyến rũ, chỗ nên đầy đặn liền đầy đặn, chỗ nên tinh tế liền tinh tế.
Váy dài ngắn tay màu hồng nhạt với viền hoa lộ ra một đôi tay trắng mịn, eo nhỏ được quấn lại bởi một chiếc đai lưng màu trắng tinh tế, buộc bao quanh bờ eo thon. Một cái tạp dề màu vàng được buộc trên eo, ngăn trở cái mông bự ở phía sau, dưới váy dài lộ ra một đôi chân dài mặc tất chân màu da, có lẽ là do tất chân tôn lên, bắp chân có vẻ càng thêm trắng nõn mượt mà, rất mịn màng, dưới bàn chân đi một đôi dép lê màu trắng, ôm trọn bàn chân nhỏ ở bên trong, chỉ lộ ra mắt cá chân trắng mịn, làm cho không người nào có thể nhìn rõ bên trong.
Trên khuôn mặt của nàng, có thể nhận thấy những đường nếp nhăn hơi mờ nơi khóe mắt, nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp tự nhiên của nàng. Ngược lại, những nếp nhăn kia thậm chí làm cho nàng trở nên thêm phần quyến rũ và trưởng thành. Bước chân của nàng nhẹ nhàng mà gợi cảm. Làn da khỏe mạnh tỏa ra màu hồng phấn, cho thấy sự chăm sóc kĩ càng và chu đáo.
Phùng Vận cởi chiếc tạp dề khỏi eo, đặt sang một bên, đột nhiên nói: "Nghe nói lão Tào sắp mất, sao anh không ghé qua thăm một chút?"
Khương Đỉnh Lũ cũng không có ngẩng đầu lên mà nói: "Có cái gì có thể nhìn, cuộc đời này cái chết, hoặc nhẹ như lông hồng, hoặc nặng tựa Thái Sơn."
Phùng Vận lại hỏi: "Thế còn khoản nợ 50 vạn..."
Khương Đỉnh Lũ nở nụ cười, hắn hỏi ngược lại: "Năm mươi vạn nào?"
Phùng Vận nghi ngờ nói: "Lúc trước khi mà cho Nhu Nhi vay tiền để nó mua nhà anh không phải là mượn lão Tào 50 vạn sao?"
Khương Đỉnh Lũ đem chén trà trong tay để lên trên bàn trà, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Phùng Vận, lại hỏi nói: "Thiếu ai?"
"Thiếu lão Tào."
"Lão Tào đã chết rồi." Khương Đỉnh Lũ dựa lưng vào lưng ghế sa lon, hắn lau mặt một cái, sau đó khoanh hai tay đặt ở sau đầu nói: "Tôi cũng không thiếu tiền người chết, đợi giỗ hắn, tôi đốt cho hắn năm mươi triệu!"
Khôi hài, tiền không phải là giấy trắng, tài sản của hắn tổng cộng mới có hơn hai trăm vạn, trả lại tiền sao được?
Ồ, tại sao phải trả lại tiền? Huống hồ, trả ai bây giờ?
Lão Tào đã chết rồi, thậm chí Chúa cũng không thể giúp hắn! Thay vì trả tiền, hắn ở phía dưới cũng không tiêu được, còn không bằng để huynh đệ này giúp hắn giữ lấy, cải thiện một chút điều kiện cuộc sống nhà hắn.
"May mà ta nghĩ chu đáo, đến lúc đó đốt cho ngươi thêm một chút, nợ ngươi năm mươi vạn, lúc đó ta trả lại ngươi năm mươi triệu!" Khương Đỉnh Lũ nhìn album bên trong điện thoại hình hắn và lão Tào chụp ảnh chung lúc còn trẻ, sau đó nhấn xóa bỏ.
Người đã chết rồi làm sao có thể làm huynh đệ nữa, sẽ rất đen đủi!
Phùng Vận có chút lo lắng nói: "Làm như vậy... Con lão Tào có khả năng khởi tố chúng ta không?"
Khương Đỉnh Lũ khinh thường nói: "Khởi tố liền khởi tố, tôi đã nói rồi, không có tiền, hắn làm thế nào được? Nếu thật sự cần, tôi sẽ nhượng bộ nhà cũ ở già trẻ khu cho hắn, trên giấy tờ, tôi chỉ sở hữu một căn nhà đó, không có gì phải lo lắng."
Thấy Khương Đỉnh Lũ nói như vậy, Phùng Vận không nói gì nữa mà xoay người rời đi mặc dù trong lòng nàng vẫn còn chút bận tâm.
Khương Đỉnh Lũ nhìn theo bóng lưng của nàng mà nói: "Phụ nữ quả nhiên đều không thành đại sự được, sợ bóng sợ gió, tiểu tử kia còn có thể làm ra chuyện lớn gì sao? Thật buồn cười."
Trả lại tiền là không thể !
...
Khương Đỉnh Lũ mang lấy bụng lớn to béo ngồi ở trên ghế da, trong tay cầm lấy một cái chén trà nhỏ tinh xảo, nhàn rỗi thưởng thức trà.
Liếc mắt nhìn tài khoản trong điện thoại, Khương Đỉnh Lũ không khỏi cảm thán nói: "Cuộc sống này thật sự là càng ngày càng tốt rồi, nhớ ngày đó ta năm vạn đều không có lấy ra được, hiện tại... A, một cái chén trà này cũng phải hơn một vạn."
Lúc này, từ bên trong trong phòng bếp đi ra một người phụ nữ trung niên. Lông mày như họa, môi hồng răng trắng, tóc dài cuốn lên đâm thành búi tóc, đôi mắt mềm mại như nước mùa xuân, hai má trắng nõn phía trên có chứa nhàn nhạt đỏ ửng, da dẻ trơn bóng tinh tế mọng nước, thân thể đẫy đà, vú lớn mông bự đầy quyến rũ, chỗ nên đầy đặn liền đầy đặn, chỗ nên tinh tế liền tinh tế.
Váy dài ngắn tay màu hồng nhạt với viền hoa lộ ra một đôi tay trắng mịn, eo nhỏ được quấn lại bởi một chiếc đai lưng màu trắng tinh tế, buộc bao quanh bờ eo thon. Một cái tạp dề màu vàng được buộc trên eo, ngăn trở cái mông bự ở phía sau, dưới váy dài lộ ra một đôi chân dài mặc tất chân màu da, có lẽ là do tất chân tôn lên, bắp chân có vẻ càng thêm trắng nõn mượt mà, rất mịn màng, dưới bàn chân đi một đôi dép lê màu trắng, ôm trọn bàn chân nhỏ ở bên trong, chỉ lộ ra mắt cá chân trắng mịn, làm cho không người nào có thể nhìn rõ bên trong.
Trên khuôn mặt của nàng, có thể nhận thấy những đường nếp nhăn hơi mờ nơi khóe mắt, nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp tự nhiên của nàng. Ngược lại, những nếp nhăn kia thậm chí làm cho nàng trở nên thêm phần quyến rũ và trưởng thành. Bước chân của nàng nhẹ nhàng mà gợi cảm. Làn da khỏe mạnh tỏa ra màu hồng phấn, cho thấy sự chăm sóc kĩ càng và chu đáo.
Phùng Vận cởi chiếc tạp dề khỏi eo, đặt sang một bên, đột nhiên nói: "Nghe nói lão Tào sắp mất, sao anh không ghé qua thăm một chút?"
Khương Đỉnh Lũ cũng không có ngẩng đầu lên mà nói: "Có cái gì có thể nhìn, cuộc đời này cái chết, hoặc nhẹ như lông hồng, hoặc nặng tựa Thái Sơn."
Phùng Vận lại hỏi: "Thế còn khoản nợ 50 vạn..."
Khương Đỉnh Lũ nở nụ cười, hắn hỏi ngược lại: "Năm mươi vạn nào?"
Phùng Vận nghi ngờ nói: "Lúc trước khi mà cho Nhu Nhi vay tiền để nó mua nhà anh không phải là mượn lão Tào 50 vạn sao?"
Khương Đỉnh Lũ đem chén trà trong tay để lên trên bàn trà, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Phùng Vận, lại hỏi nói: "Thiếu ai?"
"Thiếu lão Tào."
"Lão Tào đã chết rồi." Khương Đỉnh Lũ dựa lưng vào lưng ghế sa lon, hắn lau mặt một cái, sau đó khoanh hai tay đặt ở sau đầu nói: "Tôi cũng không thiếu tiền người chết, đợi giỗ hắn, tôi đốt cho hắn năm mươi triệu!"
Khôi hài, tiền không phải là giấy trắng, tài sản của hắn tổng cộng mới có hơn hai trăm vạn, trả lại tiền sao được?
Ồ, tại sao phải trả lại tiền? Huống hồ, trả ai bây giờ?
Lão Tào đã chết rồi, thậm chí Chúa cũng không thể giúp hắn! Thay vì trả tiền, hắn ở phía dưới cũng không tiêu được, còn không bằng để huynh đệ này giúp hắn giữ lấy, cải thiện một chút điều kiện cuộc sống nhà hắn.
"May mà ta nghĩ chu đáo, đến lúc đó đốt cho ngươi thêm một chút, nợ ngươi năm mươi vạn, lúc đó ta trả lại ngươi năm mươi triệu!" Khương Đỉnh Lũ nhìn album bên trong điện thoại hình hắn và lão Tào chụp ảnh chung lúc còn trẻ, sau đó nhấn xóa bỏ.
Người đã chết rồi làm sao có thể làm huynh đệ nữa, sẽ rất đen đủi!
Phùng Vận có chút lo lắng nói: "Làm như vậy... Con lão Tào có khả năng khởi tố chúng ta không?"
Khương Đỉnh Lũ khinh thường nói: "Khởi tố liền khởi tố, tôi đã nói rồi, không có tiền, hắn làm thế nào được? Nếu thật sự cần, tôi sẽ nhượng bộ nhà cũ ở già trẻ khu cho hắn, trên giấy tờ, tôi chỉ sở hữu một căn nhà đó, không có gì phải lo lắng."
Thấy Khương Đỉnh Lũ nói như vậy, Phùng Vận không nói gì nữa mà xoay người rời đi mặc dù trong lòng nàng vẫn còn chút bận tâm.
Khương Đỉnh Lũ nhìn theo bóng lưng của nàng mà nói: "Phụ nữ quả nhiên đều không thành đại sự được, sợ bóng sợ gió, tiểu tử kia còn có thể làm ra chuyện lớn gì sao? Thật buồn cười."
Trả lại tiền là không thể !
...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro