Tới Cửa Đòi Nợ
Đại Âm
2024-07-22 00:48:19
Buổi chiều 13: 30, phòng số 404 thuộc chung cư Hạnh Phúc.
Tào Mạnh sau khi ăn cơm trưa xong liền đi đến nhà Khương Đỉnh Lũ, chuẩn bị tới cửa để đòi nợ.
Nói thật, trong lòng hắn hiểu rõ Khương Đỉnh Lũ xác suất lớn sẽ nói là không còn tiền, nhưng hắn vẫn phải tới, đây là tính cách cố chấp trời sinh của hắn.
Nhưng chủ yếu hơn chính là, hắn vẫn nghĩ là tới cửa xác định lại, nếu Khương Đỉnh Lũ thật sự không chuẩn bị số tiền này, khi đó hắn xuống tay cũng không có lấn cấn gì, yên tâm thoải mái, hắn cũng không phải là hạng người không nói lý lẽ.
"Leng keng ~" hắn nhấn xuống chuông cửa.
Trên ghế sofa Khương Đỉnh Lũ không nhúc nhích, Phùng Vận từ trong phòng ngủ đi ra mở cửa, nàng nhẹ giọng lẩm bẩm nói: " Đến vào lúc này sẽ là ai chứ..."
Cửa mở ra, khi nhìn đến người tới, Phùng Vận không khỏi sửng sốt. Chỉ thấy một người tuổi còn trẻ đang đứng ở cửa, thân hình cao lớn, tóc dài che đến giữa lông mày, hốc mắt thâm thúy, đôi mắt màu nâu đen, sống mũi cao, đôi môi thật mỏng, ánh mắt sắc sảo, ngũ quan lập thể, còn có hàm dưới như đao gọt. Bởi vì là mùa hè, chiếc áo thun T-shirt mỏng manh trên người Tào Mạnh bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, dán tại trên người, làm lộ ra cơ ngực rắn chắc cùng cơ bụng sáu múi, nhất là dương vật to dày ở bên dưới hông kia, căng phồng lên, đem quần hắn đều nhô lên một đoạn.
Trong lòng Phùng Vận nghi ngờ, soái ca này là ai?
"Ngươi là..." Phùng Vận không nhận ra được Tào Mạnh, tuy rằng Khương Đỉnh Lũ cùng cha Tào Mạnh là hảo hữu nhiều năm, nhưng lão Tào lúc trước chỉ lo chính bản thân sống phóng túng, cấu kết với Khương Đỉnh Lũ làm việc xấu, ông rất ít khi mang Tào Mạnh đi chơi với nhóm bạn của mình, cho nên Phùng Vận chỉ nhớ rằng đã từng gặp Tào Mạnh một lần tại lúc hắn 8, 9 tuổi, hiện tại hắn đã 18 tuổi, nàng tự nhiên là không thể nhận ra hắn.
Hắn trực tiếp tự giới thiệu nói: "Tào Mạnh."
Phùng Vận nghe thấy như vậy, nàng cũng rất sửng sốt, vành tai của nàng không kiềm được mà chuyển sang màu đỏ ửng, tựa như viên ruby tinh khôi. Không ngờ sau nhiều năm không gặp, Tào Mạnh đã trưởng thành thành một chàng trai anh tuấn như vậy. Tướng mạo và dáng người của hắn, đặc biệt là dương vật to lớn ẩn ẩn ở dưới hông, đối với nữ nhân tạo ra một sức cuốn hút quá lớn.
Nhưng sau đó, Phùng Vận trong lòng căng thẳng, đại khái đoán ra được lý do Tào Mạnh tới đây, nhất định là vì nhà nàng còn thiếu nợ 50 vạn.
Phùng Vận còn chưa nghĩ ra nên đáp lại Tào Mạnh như thế nào, tiếng cười to của Khương Đỉnh Lũ truyền đến từ phía sau Phùng Vận, "Hóa ra là Tiểu Tào à, mau mau mau, mau vào đây, nhiều năm qua không gặp, đã trưởng thành như vậy rồi."
Khương Đỉnh Lũ rất là nhiệt tình nói: "Đây là dì của ngươi Phùng Vận, nàng khả năng là không nhớ rõ ngươi, lúc ngươi còn bé nàng còn ôm qua ngươi đó!"
Là một lời khác sáo điển hình, không quan trọng ôm hay không ôm qua, dù sao hắn cũng không có nhớ được.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch một chút, tựa như bị bất ngờ, vui mừng gãi gãi đầu, sau đó nói: "Thật sự là dì? Ta thấy dì còn trẻ như vậy còn chưa dám tin, ta còn cho rằng mình đi nhầm nơi!"
Khương Đỉnh Lũ: "..."
So suất rồi, nếu sớm biết như vậy mình sẽ không nói ra.
"Ngươi là Tiểu Tào?" Phùng Vận che miệng nhỏ hồng nhuận no đủ, kinh ngạc nói: "Ông trời ơi, ngươi đã lớn như vậy rồi!"
Đột nhiên nghĩ tới điều gì, gương mặt xinh đẹp của Phùng Vận có chút ửng đỏ, tuy nhiên bởi vì nàng bụm mặt, cho nên cũng không quá rõ ràng, bởi vậy nên Tào Mạnh cùng Khương Đỉnh Lũ đều không có phát hiện ra.
Khương Đỉnh Lũ mười phần nhiệt tình đưa Tào Mạnh vào phòng. Phùng Vận đi vào phòng bếp chuẩn bị chút hoa quả ướp lạnh, vừa mở ra tủ lạnh, nhìn thấy trái chuối tiêu ở bên dưới cùng, mặt nhỏ của Phùng Vân liền đỏ lên, nàng vừa rồi nghĩ linh tinh gì vậy? Mắc cỡ chết mất!
Phùng Vận biểu cảm u oán nhéo chuối tiêu một chút, sau đó nhanh chóng đem chuối tiêu, quả táo cùng với dưa Cáp Mật tốt nhất cắt thành miếng để lên đĩa.
Ngồi trên ghế sa lon bằng da trong phòng khách, Khương Đỉnh Lũ với gương mặt nhiệt tình hướng về Tào Mạnh, hỏi han ân cần: "Ta và cha ngươi là bằng hữu quen biết nhau đã hơn mười năm rồi, nhớ ngày đó... Ai, không nói sự tình lúc trước nữa, ba ngươi bây giờ như thế nào? Thân thể có khá hơn chút nào không?"
Khương Đỉnh Lũ giống như không biết rằng cha Tào Mạnh đã qua đời, gương mặt thân thiết nhìn về phía Tào Mạnh.
Phía sau, Phùng Vận bưng lấy đĩa đựng trái cây đi tới, nghe thấy Khương Đỉnh Lũ nói như vậy, mặt nàng không khỏi có chút cổ quái, nhưng nàng cũng không nói nhiều, thay vào đó nhìn về phía Tào Mạnh, nói: "Nào, ăn chút trái cây nhé."
Hắn duỗi tay tiếp nhận, trong lơ đãng, tay của hắn đụng vào tay Phùng Vận, sau đó nhanh chóng thu trở về, hướng về Phùng Vận mỉm cười gật đầu, "Cám ơn dì."
Phùng Vận hơi đỏ mặt, nàng cũng không có ý thức được chỗ nào không đúng, sau đó ngồi xuống một bên.
Tào Mạnh đem mâm đựng trái cây đặt xuống, sau đó khẽ thở dài, gương mặt trầm trọng nói: "Ba ta đã qua đời."
Tào Mạnh sau khi ăn cơm trưa xong liền đi đến nhà Khương Đỉnh Lũ, chuẩn bị tới cửa để đòi nợ.
Nói thật, trong lòng hắn hiểu rõ Khương Đỉnh Lũ xác suất lớn sẽ nói là không còn tiền, nhưng hắn vẫn phải tới, đây là tính cách cố chấp trời sinh của hắn.
Nhưng chủ yếu hơn chính là, hắn vẫn nghĩ là tới cửa xác định lại, nếu Khương Đỉnh Lũ thật sự không chuẩn bị số tiền này, khi đó hắn xuống tay cũng không có lấn cấn gì, yên tâm thoải mái, hắn cũng không phải là hạng người không nói lý lẽ.
"Leng keng ~" hắn nhấn xuống chuông cửa.
Trên ghế sofa Khương Đỉnh Lũ không nhúc nhích, Phùng Vận từ trong phòng ngủ đi ra mở cửa, nàng nhẹ giọng lẩm bẩm nói: " Đến vào lúc này sẽ là ai chứ..."
Cửa mở ra, khi nhìn đến người tới, Phùng Vận không khỏi sửng sốt. Chỉ thấy một người tuổi còn trẻ đang đứng ở cửa, thân hình cao lớn, tóc dài che đến giữa lông mày, hốc mắt thâm thúy, đôi mắt màu nâu đen, sống mũi cao, đôi môi thật mỏng, ánh mắt sắc sảo, ngũ quan lập thể, còn có hàm dưới như đao gọt. Bởi vì là mùa hè, chiếc áo thun T-shirt mỏng manh trên người Tào Mạnh bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, dán tại trên người, làm lộ ra cơ ngực rắn chắc cùng cơ bụng sáu múi, nhất là dương vật to dày ở bên dưới hông kia, căng phồng lên, đem quần hắn đều nhô lên một đoạn.
Trong lòng Phùng Vận nghi ngờ, soái ca này là ai?
"Ngươi là..." Phùng Vận không nhận ra được Tào Mạnh, tuy rằng Khương Đỉnh Lũ cùng cha Tào Mạnh là hảo hữu nhiều năm, nhưng lão Tào lúc trước chỉ lo chính bản thân sống phóng túng, cấu kết với Khương Đỉnh Lũ làm việc xấu, ông rất ít khi mang Tào Mạnh đi chơi với nhóm bạn của mình, cho nên Phùng Vận chỉ nhớ rằng đã từng gặp Tào Mạnh một lần tại lúc hắn 8, 9 tuổi, hiện tại hắn đã 18 tuổi, nàng tự nhiên là không thể nhận ra hắn.
Hắn trực tiếp tự giới thiệu nói: "Tào Mạnh."
Phùng Vận nghe thấy như vậy, nàng cũng rất sửng sốt, vành tai của nàng không kiềm được mà chuyển sang màu đỏ ửng, tựa như viên ruby tinh khôi. Không ngờ sau nhiều năm không gặp, Tào Mạnh đã trưởng thành thành một chàng trai anh tuấn như vậy. Tướng mạo và dáng người của hắn, đặc biệt là dương vật to lớn ẩn ẩn ở dưới hông, đối với nữ nhân tạo ra một sức cuốn hút quá lớn.
Nhưng sau đó, Phùng Vận trong lòng căng thẳng, đại khái đoán ra được lý do Tào Mạnh tới đây, nhất định là vì nhà nàng còn thiếu nợ 50 vạn.
Phùng Vận còn chưa nghĩ ra nên đáp lại Tào Mạnh như thế nào, tiếng cười to của Khương Đỉnh Lũ truyền đến từ phía sau Phùng Vận, "Hóa ra là Tiểu Tào à, mau mau mau, mau vào đây, nhiều năm qua không gặp, đã trưởng thành như vậy rồi."
Khương Đỉnh Lũ rất là nhiệt tình nói: "Đây là dì của ngươi Phùng Vận, nàng khả năng là không nhớ rõ ngươi, lúc ngươi còn bé nàng còn ôm qua ngươi đó!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là một lời khác sáo điển hình, không quan trọng ôm hay không ôm qua, dù sao hắn cũng không có nhớ được.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch một chút, tựa như bị bất ngờ, vui mừng gãi gãi đầu, sau đó nói: "Thật sự là dì? Ta thấy dì còn trẻ như vậy còn chưa dám tin, ta còn cho rằng mình đi nhầm nơi!"
Khương Đỉnh Lũ: "..."
So suất rồi, nếu sớm biết như vậy mình sẽ không nói ra.
"Ngươi là Tiểu Tào?" Phùng Vận che miệng nhỏ hồng nhuận no đủ, kinh ngạc nói: "Ông trời ơi, ngươi đã lớn như vậy rồi!"
Đột nhiên nghĩ tới điều gì, gương mặt xinh đẹp của Phùng Vận có chút ửng đỏ, tuy nhiên bởi vì nàng bụm mặt, cho nên cũng không quá rõ ràng, bởi vậy nên Tào Mạnh cùng Khương Đỉnh Lũ đều không có phát hiện ra.
Khương Đỉnh Lũ mười phần nhiệt tình đưa Tào Mạnh vào phòng. Phùng Vận đi vào phòng bếp chuẩn bị chút hoa quả ướp lạnh, vừa mở ra tủ lạnh, nhìn thấy trái chuối tiêu ở bên dưới cùng, mặt nhỏ của Phùng Vân liền đỏ lên, nàng vừa rồi nghĩ linh tinh gì vậy? Mắc cỡ chết mất!
Phùng Vận biểu cảm u oán nhéo chuối tiêu một chút, sau đó nhanh chóng đem chuối tiêu, quả táo cùng với dưa Cáp Mật tốt nhất cắt thành miếng để lên đĩa.
Ngồi trên ghế sa lon bằng da trong phòng khách, Khương Đỉnh Lũ với gương mặt nhiệt tình hướng về Tào Mạnh, hỏi han ân cần: "Ta và cha ngươi là bằng hữu quen biết nhau đã hơn mười năm rồi, nhớ ngày đó... Ai, không nói sự tình lúc trước nữa, ba ngươi bây giờ như thế nào? Thân thể có khá hơn chút nào không?"
Khương Đỉnh Lũ giống như không biết rằng cha Tào Mạnh đã qua đời, gương mặt thân thiết nhìn về phía Tào Mạnh.
Phía sau, Phùng Vận bưng lấy đĩa đựng trái cây đi tới, nghe thấy Khương Đỉnh Lũ nói như vậy, mặt nàng không khỏi có chút cổ quái, nhưng nàng cũng không nói nhiều, thay vào đó nhìn về phía Tào Mạnh, nói: "Nào, ăn chút trái cây nhé."
Hắn duỗi tay tiếp nhận, trong lơ đãng, tay của hắn đụng vào tay Phùng Vận, sau đó nhanh chóng thu trở về, hướng về Phùng Vận mỉm cười gật đầu, "Cám ơn dì."
Phùng Vận hơi đỏ mặt, nàng cũng không có ý thức được chỗ nào không đúng, sau đó ngồi xuống một bên.
Tào Mạnh đem mâm đựng trái cây đặt xuống, sau đó khẽ thở dài, gương mặt trầm trọng nói: "Ba ta đã qua đời."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro