Nhặt Được Một Cái Đuôi (3)
Huỳnh Ngân Hương
2024-06-17 13:57:40
“Quả nhiên, con nhỏ nhà nghèo này muốn quyến rũ các anh. Em đã nói rồi! Cô mau cút ra cho tôi!!” - Đàm Tố Nhi vừa nhìn thấy lấp tức gầm lên, một mực đòi lôi Tạ Dao Dao ra ngoài.
Lăng Thần thấy cô ta trở về, liền quát một câu: “Em vừa mới về đã làm loạn rồi, mau về lều trại của mình đi.”
Bạch Miên: “...”
Cái con bé này có thật là một phần của bổn tiên không vậy? Chưa gì đã ầm ầm lên như bị khùng, có chút lãnh đạm nào giống bổn tiên không?
Đàm Tố Nhi phụng phịu, lập tức buông cổ áo Tạ Dao Dao, hậm hực đi ra ngoài. Nhìn thế nào cũng giống mấy đứa mất não.
Bộ bổn tiên trước kia có tạo nghiệp gì hay sao? Mảnh linh hồn này chắc chắn bị ngã tới ngu luôn rồi. Thật là nhức đầu, không biết khi nào mới hợp thể với con nhóc Đàm Đàm đó đây, Bạch Miên không muốn dây dưa nhiều với đám con nít này, phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi về không gian mới được.
Đàm Tố Nhi vừa bỏ đi, đám người còn lại nhìn nhau, có chút bối rối. Tạ Dao Dao giả bộ cúi thấp đầu, giọng nói đầy bất mãn: “Đàm tiểu thư có gì mà phải tức giận chứ, tôi và Lăng thiếu chỉ vô tình ngã lên nhau, để lát nữa tôi đi nói rõ.”
“Cô không cần phải giải thích, Đàm Tố Nhi từ nhỏ đã thế rồi, cái tính tiểu thư của nó không đổi được đâu.” - Lăng Thần chậm rãi uống một ngụm cà phê. Không thèm để ý tới biểu cảm trên khuôn mặt của Đàm Phong và đám bạn bên kia.
Bạch Miên nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu nữ, âm thầm đánh giá. Đối phương dường như cảm nhận được gì đó, ánh mắt lóe lên nhìn về một hướng rồi lại cụp xuống.
Bạch Miên vừa mới đổi được một ít đồ ăn vặt, nằm dài ở trong lều, nhàn nhã vuốt màn hình hệ thống. Đan Đan ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô: [Ký chủ, có phải chúng ta nên ngồi dậy bắt đầu điều tra không. Thế này hình như không giống đi làm nhiệm vụ lắm.]
“Không vội.”
Bạch Miên thật sự rất muốn cưỡng ép Đàm Đàm hợp thể, nhưng hệ thống quy định, người ta phải chấp nhận dung hợp một cách thoải mái mới được. Còn chưa kịp nói gì thêm, cửa lều lại mở ra, Tạ Dao Dao phát hiện cô nhóc kia đang nằm dài ở trong liền chạy tới gần, cúi đầu ngập ngừng nói: “Đàm tiểu thư, cô đừng hiểu lầm nữa, mọi chuyện hoàn toàn không phải như cô nghĩ đâu.”
“Tôi nghĩ cái gì cơ?”
Tạ Dao Dao gãi đầu gãi tai, mãi không đáp lại được. Nhìn bộ dạng của Tạ Dao Dao, Bạch Miên tắt màn hình hệ thống, từ từ ngồi dậy. Bên ngoài chợt có tiếng còi hiệu lệnh, Đàm Tố Nhi chần chừ một lúc rồi quyết định bước ra ngoài. Tạ Dao Dao trợn tròn mắt, kinh ngạc không thốt lên lời, Đàm Tố Nhi làm gì lại bình tĩnh như này. Cô ta khựng lại, im lặng thật lâu, khoé miệng đột nhiên cong lên. Rất nhẹ, rất nhanh, tưởng như chớp mắt một cái đã biến mất.
Vì chuyện học sinh ngã xuống núi vài hôm trước, nên chuyến du lịch đành tạm dừng mấy hôm. Hôm nay tất cả đều trở lại bình thường, tất nhiên phải tiếp tục leo núi.
Cả một đám học sinh tụ lại một góc, vô cùng ồn ào. Bạch Miên im lặng, khẽ dùng ngón miết miết vài đường lên lòng bàn tay, không ngờ lòng bàn tay lại sáng bừng lên. Xem ra lần này dùng được tiên thuật, chỉ có điều linh lực không mạnh, không thể hô phong hoán vũ như trước kia được. Bạch Miên thở dài một hơi, đúng lúc Đàm Phong cùng đám người nam chính đi tới, anh ta xoa xoa đầu Đàm Tố Nhi rồi nói: “Đường phía trước rất khó đi, nếu thấy mệt thì cứ nói với anh nhé. Anh trai sẽ cõng em.”
Bạch Miên đưa mắt nhìn khuôn mặt điển trai của Đàm Phong, nhất thời ngây ra. Đan Đan không an phận lại tiếp tục nói xen vào: [Tiên thượng à, đừng nói là chị đắm đuối nhan sắc của Đàm Phong đấy nhé!]
Lời vừa dứt, Đan Đan liền bị cô véo một cái thật mạnh. Bổn đại tiên sống ngần ấy tuổi, số lần nhìn thấy mỹ nam còn nhiều hơn số lần Đan Đan ăn cơm. Vừa rồi nhất thời ngây người là bởi vì tiếc, Đàm Tố Nhi sinh ra may mắn như vậy, tại sao cứ phải ôm riết một cái cây không buông chứ. Thật là lãng phí cuộc đời, không biết cô ta có phải một mảnh linh hồn của cô không nữa.
“Này, Đàm Tố Nhi và Đàm Phong có phải anh em ruột không?”
[Anh em ruột thật đấy! Chị bỏ ngay cái suy nghĩ biến Đàm Phong thành tình yêu đích thực của nhân vật nhiệm vụ đi nhé. Không có cửa đâu!] - Đan Đan lập tức phản bác lại ngay, nó thừa biết ký chủ đang toan tính cái gì trong đầu. Phải dập ngay trước khi mọi chuyện đi quá xa.
Bạch Miên “Ờ” một cái, vừa ngoảnh lại thì nhìn thấy Lăng Thần và Tạ Dao Dao. Hai người họ đứng cạnh nhau, chuẩn bị cùng đám người kia leo lên núi. Tạ Dao Dao nhìn thấy thấy Đàm Tố Nhi, bất giác lại nắm lấy tay Lăng Thần, mắt vẫn nhìn chằm chằm cô ta, tựa như đang nhắc nhở, không được sân si đàn ông của người khác.
Đàm Tố Nhi lập tức giơ ngón giữa về phía cô ta, Bạch Miên thì chẳng thèm để ý, nhanh nhẹn theo đuôi nhân vật nhiệm vụ, bay lên núi. Đi được một quãng, nghe thấy phía dưới truyền đến tiếng ồn ào, thì ra nữ chính lại có xô xát với người ta. Hình như là vô tình đẩy ngã nữ phụ Triệu Tiểu Oanh, hiện ra cả hai đang lao đầu vào chửi bới nhau. Triệu Tiểu Oanh ỷ mình là bạn gái tin đồn của nam phụ Viên Triệt, mà bắt đầu vênh mặt dạy dỗ Tạ Dao Dao.
Hội học sinh leo núi đã mệt lại còn phải giải quyết mấy cái chuyện cỏn con này. Cả đám người xung quanh cũng dừng lại, hóng hớt. Chả mấy chốc khu này đã đông nghịt người. Đàm Tố Nhi và Bạch Miên ở trước nên không bị vây kín, nhưng cũng chẳng thể bỏ đồng bọn mà đi lên, đành nhẫn nại, chờ bọn nữ chính giải quyết rắc rối.
Nói chứ, sao lại có thể viết ra cái tình tiết ba chấm, khiến người đọc mệt mỏi như vậy nhỉ.
Bạch Miên khoanh tay, ngán ngẩm nhìn nữ chính và nữ phụ đấu khẩu. Chẳng phải xin lỗi là được rồi sao? Có cần thiết phải làm ầm lên như này không? Không hiểu sao lại thấy trẻ trâu thế này.
Tạ Dao Dao kiên quyết không chịu nhận sai khiến vụ việc càng ồn ào. Triệu Tiểu Oanh đương nhiên sẽ không bỏ qua. Cô ta là bạn gái tin đồn của Viên Triệt mà, đâu thể để con nhóc nhà nghèo này vượt mặt. Thậm chí còn dám vênh váo với Lăng Thần. Bạch Miên và Đàm Tố Nhi đang ung dung đứng xem kịch, đột nhiên thấy một cô gái chạy về phía này, nói nhỏ vào tai Đàm Tố Nhi: “Đàm tỷ, thấy bọn em làm tốt không?”
Nhìn ánh mắt khó hiểu của Đàm Tố Nhi, cô gái kia đưa tay chỉ về phía Tạ Dao Dao, miệng cười khúc khích, đôi mắt đang tràn đầy mong đợi. Bạch Miên đỡ trán, có chút ngán ngẩm.
Nam phụ Viên Triệt cuối cùng cũng đến, anh ta vừa bước ra, mọi người xung quanh đều quay đầu lại, cũng không rõ tại ánh nắng mặt trời hay không, nhưng Bạch Miên cứ cảm thấy, hiệu ứng lấp lánh còn hơn cả lúc cô phi thăng lên chức Thượng tiên.
Thấy Viên Triệt nhìn về phía này, Triệu Tiểu Oanh vui mừng chạy tới đón, không ngờ lại bị hắn lơ đẹp, trực tiếp bước tới chỗ Tạ Dao Dao, cẩn thận hỏi han cô ta: “Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
Triệu Tiểu Oanh không cam tâm, nói to: “Viên Triệt, em mới là người bị đẩy cơ mà.”
“Tôi và cô có quan hệ gì sao?” - Viên Triệt lạnh nhạt đáp lại một câu khiến mọi người xung quanh bật cười. Triệu Tiểu Oanh có vài lần gặp gỡ ở nhà Viên Triệt, liền tự nhận là bạn gái của anh ta, ai cũng tưởng thật. Hóa ra, đến mặt cô ta, Viên Triệt còn chẳng nhớ, nói gì là bạn gái. Đúng là trò cười.
Viên Triệt thấy Tạ Dao Dao và Lăng Thần đang tay trong tay, liền cau mày, kéo cô ta về phía mình: “Em đi theo cái tên vô dụng kia làm gì chứ? Đến việc bảo vệ người của mình cũng không làm được.”
Đàm Tố Nhi ở bên này nghiến răng ken két, tay nắm chặt lại: “Cái tên kia lại dám nói bóng gió anh Lăng Triệt, không được, nhất định phải qua chửi cho hắn một trận!”
Bạch Miên còn chưa kịp làm gì, con nhóc ngốc nghếch kia đã phi xuống, nhập bọn cãi nhau. Bạch Miên đứng trên chỉ có thể lắc lắc đầu, tựa như bà mẹ hiền không quản nổi con cái. Phi! Mẹ cái con khỉ, con nhóc kia không biết ăn cái gì mà lớn lên vậy. Biết rõ người ra không thích mình mà vẫn một mực lao vào.
Nhìn thái độ một mực bảo vệ kia của Đàm Tố Nhi, xem ra không thể khuyên bằng miệng được. Phải cho nó nếm cảm giác bị Lăng Thần vứt bỏ như trong nguyên tác mới tỉnh ngộ. Con người kiểu này, chưa trải qua đau thương thì chưa chịu trưởng thành.
Cãi nhau hơn nửa buổi, Bạch Miên đứng tới mỏi cả chân, còn đang định bảo Đan Đan kiếm chút đồ ăn trong hệ thống thì giáo viên chủ nhiệm tới, tách mấy đứa con nít kia ra. Vụ việc mới coi như tạm hoãn.
Đoàn người leo lên đỉnh núi, tiếp tục cắm trại ngủ qua đêm. Nửa đêm, bên ngoài đột nhiên có tiếng động, không ít đám học sinh ở trong lều đều bị đánh thức, vài người vội vàng cầm đèn pin đi thăm dò xung quanh. Bạch Miên cũng ra ngoài, bắt đầu dò la nhiệm vụ chính.
Buổi sáng cô đã nhận ra Tạ Dao Dao có điểm kỳ lạ. Đáy mắt rõ ràng tràn ngập chán ghét, khinh thường nhưng vẫn cố làm ra vẻ. Giống như diễn một màn kịch cho ai đó xem. Nhưng là ai được chứ, toàn bộ nơi này đều là nhân vật vô tri trong sách.
Bạch Miên nhún chân từ từ bay lên cao, dùng linh lực thăm dò nơi này một chút rồi bay về phía vừa phát ra tiếng động. Không ngoài dự đoán, Tạ Dao Dao lại có chuyện rồi. Ban ngày khiến Triệu Tiểu Oanh mất mặt trước đám đông, ban đêm nữ phụ này không dạy dỗ cho mới là lạ.
Tạ Dao Dao bị trói nằm trên đất, miệng cũng bị bịt chặt lại, không thể kêu cứu. Âm thanh vừa rồi có lẽ là do cô ta cố gắng để lại, định đánh thức đám bạn Lăng Thần. Triệu Tiểu Oanh cúi người xuống, nắm chặt lấy cằm cô ta, giọng nói đầy ý giễu cợt: “Ha, mày cũng giỏi quyến rũ quá nhỉ, nhưng chắc hôm nay cả Viên Triệt lẫn Lăng Thần cũng không cứu được đâu.”
Lăng Thần thấy cô ta trở về, liền quát một câu: “Em vừa mới về đã làm loạn rồi, mau về lều trại của mình đi.”
Bạch Miên: “...”
Cái con bé này có thật là một phần của bổn tiên không vậy? Chưa gì đã ầm ầm lên như bị khùng, có chút lãnh đạm nào giống bổn tiên không?
Đàm Tố Nhi phụng phịu, lập tức buông cổ áo Tạ Dao Dao, hậm hực đi ra ngoài. Nhìn thế nào cũng giống mấy đứa mất não.
Bộ bổn tiên trước kia có tạo nghiệp gì hay sao? Mảnh linh hồn này chắc chắn bị ngã tới ngu luôn rồi. Thật là nhức đầu, không biết khi nào mới hợp thể với con nhóc Đàm Đàm đó đây, Bạch Miên không muốn dây dưa nhiều với đám con nít này, phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi về không gian mới được.
Đàm Tố Nhi vừa bỏ đi, đám người còn lại nhìn nhau, có chút bối rối. Tạ Dao Dao giả bộ cúi thấp đầu, giọng nói đầy bất mãn: “Đàm tiểu thư có gì mà phải tức giận chứ, tôi và Lăng thiếu chỉ vô tình ngã lên nhau, để lát nữa tôi đi nói rõ.”
“Cô không cần phải giải thích, Đàm Tố Nhi từ nhỏ đã thế rồi, cái tính tiểu thư của nó không đổi được đâu.” - Lăng Thần chậm rãi uống một ngụm cà phê. Không thèm để ý tới biểu cảm trên khuôn mặt của Đàm Phong và đám bạn bên kia.
Bạch Miên nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu nữ, âm thầm đánh giá. Đối phương dường như cảm nhận được gì đó, ánh mắt lóe lên nhìn về một hướng rồi lại cụp xuống.
Bạch Miên vừa mới đổi được một ít đồ ăn vặt, nằm dài ở trong lều, nhàn nhã vuốt màn hình hệ thống. Đan Đan ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô: [Ký chủ, có phải chúng ta nên ngồi dậy bắt đầu điều tra không. Thế này hình như không giống đi làm nhiệm vụ lắm.]
“Không vội.”
Bạch Miên thật sự rất muốn cưỡng ép Đàm Đàm hợp thể, nhưng hệ thống quy định, người ta phải chấp nhận dung hợp một cách thoải mái mới được. Còn chưa kịp nói gì thêm, cửa lều lại mở ra, Tạ Dao Dao phát hiện cô nhóc kia đang nằm dài ở trong liền chạy tới gần, cúi đầu ngập ngừng nói: “Đàm tiểu thư, cô đừng hiểu lầm nữa, mọi chuyện hoàn toàn không phải như cô nghĩ đâu.”
“Tôi nghĩ cái gì cơ?”
Tạ Dao Dao gãi đầu gãi tai, mãi không đáp lại được. Nhìn bộ dạng của Tạ Dao Dao, Bạch Miên tắt màn hình hệ thống, từ từ ngồi dậy. Bên ngoài chợt có tiếng còi hiệu lệnh, Đàm Tố Nhi chần chừ một lúc rồi quyết định bước ra ngoài. Tạ Dao Dao trợn tròn mắt, kinh ngạc không thốt lên lời, Đàm Tố Nhi làm gì lại bình tĩnh như này. Cô ta khựng lại, im lặng thật lâu, khoé miệng đột nhiên cong lên. Rất nhẹ, rất nhanh, tưởng như chớp mắt một cái đã biến mất.
Vì chuyện học sinh ngã xuống núi vài hôm trước, nên chuyến du lịch đành tạm dừng mấy hôm. Hôm nay tất cả đều trở lại bình thường, tất nhiên phải tiếp tục leo núi.
Cả một đám học sinh tụ lại một góc, vô cùng ồn ào. Bạch Miên im lặng, khẽ dùng ngón miết miết vài đường lên lòng bàn tay, không ngờ lòng bàn tay lại sáng bừng lên. Xem ra lần này dùng được tiên thuật, chỉ có điều linh lực không mạnh, không thể hô phong hoán vũ như trước kia được. Bạch Miên thở dài một hơi, đúng lúc Đàm Phong cùng đám người nam chính đi tới, anh ta xoa xoa đầu Đàm Tố Nhi rồi nói: “Đường phía trước rất khó đi, nếu thấy mệt thì cứ nói với anh nhé. Anh trai sẽ cõng em.”
Bạch Miên đưa mắt nhìn khuôn mặt điển trai của Đàm Phong, nhất thời ngây ra. Đan Đan không an phận lại tiếp tục nói xen vào: [Tiên thượng à, đừng nói là chị đắm đuối nhan sắc của Đàm Phong đấy nhé!]
Lời vừa dứt, Đan Đan liền bị cô véo một cái thật mạnh. Bổn đại tiên sống ngần ấy tuổi, số lần nhìn thấy mỹ nam còn nhiều hơn số lần Đan Đan ăn cơm. Vừa rồi nhất thời ngây người là bởi vì tiếc, Đàm Tố Nhi sinh ra may mắn như vậy, tại sao cứ phải ôm riết một cái cây không buông chứ. Thật là lãng phí cuộc đời, không biết cô ta có phải một mảnh linh hồn của cô không nữa.
“Này, Đàm Tố Nhi và Đàm Phong có phải anh em ruột không?”
[Anh em ruột thật đấy! Chị bỏ ngay cái suy nghĩ biến Đàm Phong thành tình yêu đích thực của nhân vật nhiệm vụ đi nhé. Không có cửa đâu!] - Đan Đan lập tức phản bác lại ngay, nó thừa biết ký chủ đang toan tính cái gì trong đầu. Phải dập ngay trước khi mọi chuyện đi quá xa.
Bạch Miên “Ờ” một cái, vừa ngoảnh lại thì nhìn thấy Lăng Thần và Tạ Dao Dao. Hai người họ đứng cạnh nhau, chuẩn bị cùng đám người kia leo lên núi. Tạ Dao Dao nhìn thấy thấy Đàm Tố Nhi, bất giác lại nắm lấy tay Lăng Thần, mắt vẫn nhìn chằm chằm cô ta, tựa như đang nhắc nhở, không được sân si đàn ông của người khác.
Đàm Tố Nhi lập tức giơ ngón giữa về phía cô ta, Bạch Miên thì chẳng thèm để ý, nhanh nhẹn theo đuôi nhân vật nhiệm vụ, bay lên núi. Đi được một quãng, nghe thấy phía dưới truyền đến tiếng ồn ào, thì ra nữ chính lại có xô xát với người ta. Hình như là vô tình đẩy ngã nữ phụ Triệu Tiểu Oanh, hiện ra cả hai đang lao đầu vào chửi bới nhau. Triệu Tiểu Oanh ỷ mình là bạn gái tin đồn của nam phụ Viên Triệt, mà bắt đầu vênh mặt dạy dỗ Tạ Dao Dao.
Hội học sinh leo núi đã mệt lại còn phải giải quyết mấy cái chuyện cỏn con này. Cả đám người xung quanh cũng dừng lại, hóng hớt. Chả mấy chốc khu này đã đông nghịt người. Đàm Tố Nhi và Bạch Miên ở trước nên không bị vây kín, nhưng cũng chẳng thể bỏ đồng bọn mà đi lên, đành nhẫn nại, chờ bọn nữ chính giải quyết rắc rối.
Nói chứ, sao lại có thể viết ra cái tình tiết ba chấm, khiến người đọc mệt mỏi như vậy nhỉ.
Bạch Miên khoanh tay, ngán ngẩm nhìn nữ chính và nữ phụ đấu khẩu. Chẳng phải xin lỗi là được rồi sao? Có cần thiết phải làm ầm lên như này không? Không hiểu sao lại thấy trẻ trâu thế này.
Tạ Dao Dao kiên quyết không chịu nhận sai khiến vụ việc càng ồn ào. Triệu Tiểu Oanh đương nhiên sẽ không bỏ qua. Cô ta là bạn gái tin đồn của Viên Triệt mà, đâu thể để con nhóc nhà nghèo này vượt mặt. Thậm chí còn dám vênh váo với Lăng Thần. Bạch Miên và Đàm Tố Nhi đang ung dung đứng xem kịch, đột nhiên thấy một cô gái chạy về phía này, nói nhỏ vào tai Đàm Tố Nhi: “Đàm tỷ, thấy bọn em làm tốt không?”
Nhìn ánh mắt khó hiểu của Đàm Tố Nhi, cô gái kia đưa tay chỉ về phía Tạ Dao Dao, miệng cười khúc khích, đôi mắt đang tràn đầy mong đợi. Bạch Miên đỡ trán, có chút ngán ngẩm.
Nam phụ Viên Triệt cuối cùng cũng đến, anh ta vừa bước ra, mọi người xung quanh đều quay đầu lại, cũng không rõ tại ánh nắng mặt trời hay không, nhưng Bạch Miên cứ cảm thấy, hiệu ứng lấp lánh còn hơn cả lúc cô phi thăng lên chức Thượng tiên.
Thấy Viên Triệt nhìn về phía này, Triệu Tiểu Oanh vui mừng chạy tới đón, không ngờ lại bị hắn lơ đẹp, trực tiếp bước tới chỗ Tạ Dao Dao, cẩn thận hỏi han cô ta: “Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
Triệu Tiểu Oanh không cam tâm, nói to: “Viên Triệt, em mới là người bị đẩy cơ mà.”
“Tôi và cô có quan hệ gì sao?” - Viên Triệt lạnh nhạt đáp lại một câu khiến mọi người xung quanh bật cười. Triệu Tiểu Oanh có vài lần gặp gỡ ở nhà Viên Triệt, liền tự nhận là bạn gái của anh ta, ai cũng tưởng thật. Hóa ra, đến mặt cô ta, Viên Triệt còn chẳng nhớ, nói gì là bạn gái. Đúng là trò cười.
Viên Triệt thấy Tạ Dao Dao và Lăng Thần đang tay trong tay, liền cau mày, kéo cô ta về phía mình: “Em đi theo cái tên vô dụng kia làm gì chứ? Đến việc bảo vệ người của mình cũng không làm được.”
Đàm Tố Nhi ở bên này nghiến răng ken két, tay nắm chặt lại: “Cái tên kia lại dám nói bóng gió anh Lăng Triệt, không được, nhất định phải qua chửi cho hắn một trận!”
Bạch Miên còn chưa kịp làm gì, con nhóc ngốc nghếch kia đã phi xuống, nhập bọn cãi nhau. Bạch Miên đứng trên chỉ có thể lắc lắc đầu, tựa như bà mẹ hiền không quản nổi con cái. Phi! Mẹ cái con khỉ, con nhóc kia không biết ăn cái gì mà lớn lên vậy. Biết rõ người ra không thích mình mà vẫn một mực lao vào.
Nhìn thái độ một mực bảo vệ kia của Đàm Tố Nhi, xem ra không thể khuyên bằng miệng được. Phải cho nó nếm cảm giác bị Lăng Thần vứt bỏ như trong nguyên tác mới tỉnh ngộ. Con người kiểu này, chưa trải qua đau thương thì chưa chịu trưởng thành.
Cãi nhau hơn nửa buổi, Bạch Miên đứng tới mỏi cả chân, còn đang định bảo Đan Đan kiếm chút đồ ăn trong hệ thống thì giáo viên chủ nhiệm tới, tách mấy đứa con nít kia ra. Vụ việc mới coi như tạm hoãn.
Đoàn người leo lên đỉnh núi, tiếp tục cắm trại ngủ qua đêm. Nửa đêm, bên ngoài đột nhiên có tiếng động, không ít đám học sinh ở trong lều đều bị đánh thức, vài người vội vàng cầm đèn pin đi thăm dò xung quanh. Bạch Miên cũng ra ngoài, bắt đầu dò la nhiệm vụ chính.
Buổi sáng cô đã nhận ra Tạ Dao Dao có điểm kỳ lạ. Đáy mắt rõ ràng tràn ngập chán ghét, khinh thường nhưng vẫn cố làm ra vẻ. Giống như diễn một màn kịch cho ai đó xem. Nhưng là ai được chứ, toàn bộ nơi này đều là nhân vật vô tri trong sách.
Bạch Miên nhún chân từ từ bay lên cao, dùng linh lực thăm dò nơi này một chút rồi bay về phía vừa phát ra tiếng động. Không ngoài dự đoán, Tạ Dao Dao lại có chuyện rồi. Ban ngày khiến Triệu Tiểu Oanh mất mặt trước đám đông, ban đêm nữ phụ này không dạy dỗ cho mới là lạ.
Tạ Dao Dao bị trói nằm trên đất, miệng cũng bị bịt chặt lại, không thể kêu cứu. Âm thanh vừa rồi có lẽ là do cô ta cố gắng để lại, định đánh thức đám bạn Lăng Thần. Triệu Tiểu Oanh cúi người xuống, nắm chặt lấy cằm cô ta, giọng nói đầy ý giễu cợt: “Ha, mày cũng giỏi quyến rũ quá nhỉ, nhưng chắc hôm nay cả Viên Triệt lẫn Lăng Thần cũng không cứu được đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro