Nhặt Được Một Cái Đuôi (5)
Huỳnh Ngân Hương
2024-06-17 13:57:40
Mấy người họ lắc lắc đầu, lúc thu dọn lều đã không thấy tiểu thư, chỉ có chăn gối lẫn điện thoại vẫn còn ở bên trong. Bọn họ tưởng tiểu thư ra ngoài vệ sinh cá nhân rồi tập thể dục nên mới không đi tìm. Đàm Phong càng lúc càng cuống, anh ta vội vàng chạy về chỗ đám bạn, thở hổn hển: “Tố Nhi biến mất rồi, mới sáng sớm đã không thấy đâu.”
Một học sinh trong đám đông bỗng nhiên nói vọng lên với thầy chủ nhiệm: “Thưa thầy, đêm qua em tỉnh giấc đi ra ngoài, phát hiện Đàm Tố Nhi và Triệu Tiểu Oanh rời khỏi lều, cùng đi về một phía, không biết là đi đâu ạ.”
Tạ Dao Dao nghe đến đây mới giật mình, cô ta chợt nhớ ra khung cảnh tối hôm qua, trong lòng bắt đầu chột dạ. Thấy đoàn người bắt đầu chia nhau ra tìm, cô ta hoảng loạn mân mê gấu áo, không biết có nên nói sự thật hay không. Tạ Dao Dao ngước mắt lên nhìn Đàm Phong, ấp úng mãi mới nói: “Thực ra… thực ra, hôm qua tôi có nhìn thấy… Đàm tiểu thư.”
Đàm Phong trợn to mắt, hung dữ siết chặt lấy vai Tạ Dao Dao, hỏi dồn dập: “Cô nhìn thấy em ấy? Nhìn thấy ở đâu? Em ấy đi đâu rồi? Nói đi!”
Tạ Dao Dao bị đau nên cố vùng vẫy thoát ra, giọng nói yếu ớt: “Đàm thiếu, anh đang làm tôi đau đấy…”
Đàm Phong hoàn toàn không nghe thấy, anh ta càng nắm chặt lại. Lăng Thần khẽ cau mày, đưa tay đẩy mạnh Đàm Phong, hừ lạnh một tiếng: “Tối qua Đàm Tố Nhi đi cùng Triệu Tiểu Oanh làm gì? Cậu còn không nghĩ ra sao?”
“Cậu nói nhảm cái gì thế?” - Đàm Phong tức giận, chuyển sang nắm lấy cổ áo Lăng Thần, gào lên. Tạ Dao Dao thấy tình thể bắt đầu chuyển biến xấu, thì hốt hoảng kéo tay áo Đàm Phong, luống cuống xin lỗi.
“Tôi sớm đã nghi ngờ con bé đó rồi, bạn bè của nó năm lần bảy lượt gây khó dễ cho Dao Dao, lẽ nào không phải nó đứng sau chỉ thị?” - Lăng Thần càng nói càng khiến Đàm Phong tức điên. Hai người suýt nữa lao vào đánh nhau, thì Tạ Dao Dao hét to lên một câu. - “Mấy người có nghe tôi nói không? Đàm Tố Nhi bị đám người của Triệu Tiểu Oanh ném xuống vực rồi!”
Đám người kia sững lại, tựa như không tin nổi vào lời mình vừa nghe. Bọn họ vội vã chạy theo Tạ Dao Dao tới hẻm núi đêm qua. Hôm qua bọn họ có tới vậy mà không biết chuyện gì, cứ thế bỏ đi luôn. Mọi người nghe tin, đổ xô xuống chân núi tìm kiếm Đàm Tố Nhi. Mà nhân vật chính được đi tìm thì đã sớm rời khỏi đó rồi, cô ta cầm cái gương quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.
Bạch Miên từ bên ngoài bước vào ngôi nhà cũ nát, ném mấy cái bánh về phía Đàm Tố Nhi. Cô ta thấy vậy vội vàng đỡ lấy, nhìn một ổ bánh mì trong tay liền than vãn: “Không phải chứ? Bánh mì không sao, thế này cũng nhạt nhẽo quá rồi đấy.”
“Trên rừng núi hoang vu này, chúng ta kiếm đâu ra sơn hào hải vị? Không ăn thì đưa đây, nhịn đói cả ngày đi!” - Bạch Miên không nhiều lời, trực tiếp đưa tay định giật miếng bánh. Con nhóc này được nuông chiều nhiều, thành cái bệnh công chúa rồi, không trị nó, có ngày nó sẽ leo lên đầu cô mất.
Đàm Tố Nhi vội vàng đem hết bánh giấu ra đằng sau, trợn mắt nhìn Bạch Miên: “Không không, ai nói tôi không ăn? Ăn chứ, đương nhiên phải ăn. Có đồ ngu mới nhịn ăn vào lúc này.”
Bạch Miên nhìn khuôn mặt ngây thơ của Đàm Tố Nhi, thầm cảm thán một câu. Hệ thống này đúng là thần kỳ, cùng một khuôn mặt mà có thể tạo ra sự khác biệt lớn như vậy. Đàm Tố Nhi rất giống Bạch Miên, dù chỉ là từng chi tiết nhỏ cũng không khác. Có lẽ là do biểu cảm và thần sắc trên mặt. Đàm Tố Nhi không hề điềm tĩnh, ôn hòa như Bạch Miên.
Phía nhà trường bên kia vô cùng loạn, ông bà Triệu nghe tin mới vội gọi điện báo lại rằng Triệu Tiểu Oanh có việc, đã về nhà an toàn. Giáo viên chủ nhiệm gác máy xong, chưa kịp thở phào một hơi thì ông bà Đàm chạy xộc tới, trách cứ một trận.
Lúc này núi Thực Thành rất náo nhiệt, người qua người lại, tìm tìm bới bới đến một hẻm núi cũng không bỏ qua. Bạch Miên đứng trên mỏm núi phía cao, tay cầm Nguyệt Lạc tán, dáng đứng ưu nhã nhìn xuống phía dưới. Đan Đan thấy vậy thì cau mày: [Ký chủ, chị định đứng trên này tới khi nào nữa, nắng gay gắt quá]
Bạch Miên xoay xoay chiếc ô, chậm rãi nói: “Ngươi nhìn xem, đám người bọn họ bây giờ mới lật tung đến khu vực này, xem ra cũng chẳng có gì to tát, ngu thế này liệu có theo đúng kế hoạch của chúng ta không?”
Đan Đan chép miệng: [Bọn họ là phàm nhân, hành động tất nhiên sẽ chậm hơn ký chủ, chúng ta cứ chờ đi, có lẽ sẽ đâu vào đó thôi.]
Bạch Miên không đáp lại, cô nhún người bay về căn nhà cũ dưới thung lũng phía xa. Đây vốn là nhà của một người nông dân già, cô cố tình sắp xếp cho Đàm Tố Nhi tới đây để đám vệ sĩ kia không tìm được. Chờ nữ chính Tạ Dao Dao tới, kịch hay sẽ bắt đầu. Sắp đặt cả một vố lớn như thế, con nhóc Tiểu Đàm Đàm mà không khôn ra thì cô cũng hết cách.
Đàm Tố Nhi ngồi trong nhà cả ngày trời, không có việc gì ngoài ăn, ngủ và theo dõi đám người kia. Mặc dù ở trong rừng núi hoang vu thế này, thức ăn không ngon bằng bên ngoài nhưng Bạch Miên chưa từng bỏ đói, Đàm gia mà không nhanh chóng tìm ra có lẽ cô ta sẽ biến thành con lợn mất.
Cô ta chán nản lấy cái gương ra, tiếp tục ngồi xem. Phát hiện cha mẹ cũng đã “hạ giá” tới đây luôn rồi, cô ta bắt đầu có chút lo lắng. Ông bà Đàm mà biết cô ta cố tình chạy trốn, giả vờ mất tích thì nhất định sẽ đánh nát mông cô ta. Thấy Bạch Miên mở cửa đi vào, Đàm Tố Nhi hốt hoảng lao tới: “Hay là chúng ta mau về đi, lần này lớn chuyện rồi, cha mẹ tôi tới đây rồi!”
“Sợ gì chứ, ta tự có cách của ta.” - Bạch Miên điềm nhiên như không, từ từ ngồi xuống giường, cầm lấy cái gương lên, khóe miệng bất giác cong cong. Trong gương, Đàm Phong cùng nhóm F4 đang đứng cúi đầu trước mặt ông Đàm, chờ đợi cơn cuồng phong.
Bà Đàm ở một bên, khóc lóc sướt mướt mãi không chịu nín. Ông Đàm đi đi lại lại một hồi rồi nhìn Lăng Thần: “Lăng gia các cậu tôn quý, chuyện này tôi không thể trách, phiền cậu ra ngoài một chút.”
Lăng Thần gật gật đầu, cầm tay Tạ Dao Dao định kéo ra ngoài thì giọng ông Đàm lại vang lên: “Nhưng cô ta nhất định phải ở lại!”
“Tại sao?” - Lăng Thần xoay người lại, nhíu mày hỏi.
“Đầu xỏ khiến con gái tôi biến mất là cô ta, lẽ nào mắt nhắm mắt mở mà đưa đi?”
“Người ném Đàm Tố Nhi xuống vực là con gái Triệu gia, chủ tịch Đàm đáng lẽ phải nên tìm Triệu Tiểu Oanh mới đúng.”
Ông Đàm nghe vậy cười nhạt, ông ta vừa nghe được một tin là Triệu Tiểu Oanh bị ốm liệt giường nên đã nhập viện. Còn từ Đàm Phong mà biết luôn cả chuyện xảy ra với Tạ Dao Dao đêm qua. Rõ ràng Lăng Thần đang một mực bảo vệ cái đứa con gái thấp kém này. Đàm Tố Nhi mất tích, vệ sĩ Đàm gia, Mạc gia, Tiêu gia đều đi tìm, duy chỉ có Lăng gia là án binh bất động.
Ông Đàm trầm mặt, hừ lạnh một tiếng: “Tuy thế lực Đàm gia chúng tôi không bằng Lăng gia các người, nhưng nếu con gái tôi mà có mệnh hệ gì thì tôi cũng chẳng tiếc mạng mà đối đầu với cậu đâu Lăng thiếu. Cậu bảo vệ con bé này, liệu có bảo vệ được nó cả đời không?”
Ông ta vừa nói vừa chỉ Tạ Dao Dao. Lăng Thần nghe xong lập tức đáp lại bằng giọng điệu lạnh băng: “Ông dám động vào người của tôi, tôi sẽ khiến toàn bộ Đàm gia của ông đi đời!”
Lời cần nói cũng đã nói, Lăng Thần không muốn tiếp tục ở lại, liền ôm lấy Tạ Dao Dao đưa cô ta ra ngoài. Thời khắc quay đầu, tình cờ bắt gặp ánh mắt tràn ngập thù hận của Đàm Phong, nhưng cũng anh ta chẳng thèm để ý, nhanh nhẹn đi ra.
Hai tên vương tử còn lại trong phòng thấy thế, trong lòng bỗng nhiên trùng xuống. Bọn họ có cảm giác, cái nhóm F4 này có lẽ chẳng tồn tại được bao lâu nữa, vì một người con gái mà biến thành như vậy sao? Có đáng không chứ? Ban đầu Tạ Dao Dao đến, F4 có đối tượng để bắt nạt, nhưng dần dần thấy cô ta thú vị, bất giác tất cả đều muốn coi cô ta là bạn, muốn bảo vệ cô ta. Nhưng phải bảo vệ đến mức này thì có chút không bình thường rồi.
Dù sao thì Đàm Tố Nhi mới đúng là người cùng bọn họ lớn lên, mới đúng là người cần bọn họ bảo vệ nhất vào thời điểm này, thế nhưng Lăng Thần lại một mực bênh vực Tạ Dao Dao. Đây có tính là bắt đầu thiên vị không?
Nếu như tối hôm qua bọn họ để ý kỹ Đàm Tố Nhi một chút, cô ấy không mất tích, thì mọi chuyện có phải sẽ không đi tới kết cục này không?
Tạ Dao Dao trầm mặc một hồi, trong lòng chẳng biết đang suy tính chuyện gì. Không ngoài dự đoán của Bạch Miên, ngay đêm hôm đó cô ta quay trở lại vách tìm xác. Nhưng nơi đó sớm đã trống không. Tạ Dao Dao càng thêm nghi ngờ, rõ ràng Đàm Tố Nhi bị vứt xuống ở vị trí đấy, đáng lẽ phải tìm thấy xác chứ, hay là cô ta vẫn còn sống, chỉ là được người sống dưới thung lũng đưa đi rồi?
Nghĩ tới đây, Tạ Dao Dao chợt sa sầm, cô ta thu dọn đồ rồi lật đật đi xuống núi, lần mò tới mấy thung lũng xung quanh. Cực nhọc suốt cả một ngày, tận lúc tối mịt mới tìm tới một nơi khá bằng phẳng. Nơi này chỉ có duy nhất một căn nhà cũ nát, phía trước là một cái hồ lớn cùng một vài thửa ruộng.
Tạ Dao Dao cẩn thận từ trên dốc cao tụt xuống, nhanh nhẹn đến trước cửa nhà, vừa gõ cửa vừa gọi to: “Xin hỏi, có ai ở nhà không ạ? Tôi là khách du lịch lạc đường, cho phép tôi tá túc một đêm ở đây được không?”
Tạ Dao Dao nghi hoặc, áp tai vào cánh cửa, thấy bên trong truyền ra tiếng khóc thút thít của thiếu nữ, bắt đầu trở nên cảnh giác. Rừng núi hoang vu, tự dưng có tiếng khóc của con gái thì chỉ chỉ có hai trường hợp. Một là gặp phải ổ chứa của đám buôn người, hai là nhà hoang có ma…
Một học sinh trong đám đông bỗng nhiên nói vọng lên với thầy chủ nhiệm: “Thưa thầy, đêm qua em tỉnh giấc đi ra ngoài, phát hiện Đàm Tố Nhi và Triệu Tiểu Oanh rời khỏi lều, cùng đi về một phía, không biết là đi đâu ạ.”
Tạ Dao Dao nghe đến đây mới giật mình, cô ta chợt nhớ ra khung cảnh tối hôm qua, trong lòng bắt đầu chột dạ. Thấy đoàn người bắt đầu chia nhau ra tìm, cô ta hoảng loạn mân mê gấu áo, không biết có nên nói sự thật hay không. Tạ Dao Dao ngước mắt lên nhìn Đàm Phong, ấp úng mãi mới nói: “Thực ra… thực ra, hôm qua tôi có nhìn thấy… Đàm tiểu thư.”
Đàm Phong trợn to mắt, hung dữ siết chặt lấy vai Tạ Dao Dao, hỏi dồn dập: “Cô nhìn thấy em ấy? Nhìn thấy ở đâu? Em ấy đi đâu rồi? Nói đi!”
Tạ Dao Dao bị đau nên cố vùng vẫy thoát ra, giọng nói yếu ớt: “Đàm thiếu, anh đang làm tôi đau đấy…”
Đàm Phong hoàn toàn không nghe thấy, anh ta càng nắm chặt lại. Lăng Thần khẽ cau mày, đưa tay đẩy mạnh Đàm Phong, hừ lạnh một tiếng: “Tối qua Đàm Tố Nhi đi cùng Triệu Tiểu Oanh làm gì? Cậu còn không nghĩ ra sao?”
“Cậu nói nhảm cái gì thế?” - Đàm Phong tức giận, chuyển sang nắm lấy cổ áo Lăng Thần, gào lên. Tạ Dao Dao thấy tình thể bắt đầu chuyển biến xấu, thì hốt hoảng kéo tay áo Đàm Phong, luống cuống xin lỗi.
“Tôi sớm đã nghi ngờ con bé đó rồi, bạn bè của nó năm lần bảy lượt gây khó dễ cho Dao Dao, lẽ nào không phải nó đứng sau chỉ thị?” - Lăng Thần càng nói càng khiến Đàm Phong tức điên. Hai người suýt nữa lao vào đánh nhau, thì Tạ Dao Dao hét to lên một câu. - “Mấy người có nghe tôi nói không? Đàm Tố Nhi bị đám người của Triệu Tiểu Oanh ném xuống vực rồi!”
Đám người kia sững lại, tựa như không tin nổi vào lời mình vừa nghe. Bọn họ vội vã chạy theo Tạ Dao Dao tới hẻm núi đêm qua. Hôm qua bọn họ có tới vậy mà không biết chuyện gì, cứ thế bỏ đi luôn. Mọi người nghe tin, đổ xô xuống chân núi tìm kiếm Đàm Tố Nhi. Mà nhân vật chính được đi tìm thì đã sớm rời khỏi đó rồi, cô ta cầm cái gương quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.
Bạch Miên từ bên ngoài bước vào ngôi nhà cũ nát, ném mấy cái bánh về phía Đàm Tố Nhi. Cô ta thấy vậy vội vàng đỡ lấy, nhìn một ổ bánh mì trong tay liền than vãn: “Không phải chứ? Bánh mì không sao, thế này cũng nhạt nhẽo quá rồi đấy.”
“Trên rừng núi hoang vu này, chúng ta kiếm đâu ra sơn hào hải vị? Không ăn thì đưa đây, nhịn đói cả ngày đi!” - Bạch Miên không nhiều lời, trực tiếp đưa tay định giật miếng bánh. Con nhóc này được nuông chiều nhiều, thành cái bệnh công chúa rồi, không trị nó, có ngày nó sẽ leo lên đầu cô mất.
Đàm Tố Nhi vội vàng đem hết bánh giấu ra đằng sau, trợn mắt nhìn Bạch Miên: “Không không, ai nói tôi không ăn? Ăn chứ, đương nhiên phải ăn. Có đồ ngu mới nhịn ăn vào lúc này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Miên nhìn khuôn mặt ngây thơ của Đàm Tố Nhi, thầm cảm thán một câu. Hệ thống này đúng là thần kỳ, cùng một khuôn mặt mà có thể tạo ra sự khác biệt lớn như vậy. Đàm Tố Nhi rất giống Bạch Miên, dù chỉ là từng chi tiết nhỏ cũng không khác. Có lẽ là do biểu cảm và thần sắc trên mặt. Đàm Tố Nhi không hề điềm tĩnh, ôn hòa như Bạch Miên.
Phía nhà trường bên kia vô cùng loạn, ông bà Triệu nghe tin mới vội gọi điện báo lại rằng Triệu Tiểu Oanh có việc, đã về nhà an toàn. Giáo viên chủ nhiệm gác máy xong, chưa kịp thở phào một hơi thì ông bà Đàm chạy xộc tới, trách cứ một trận.
Lúc này núi Thực Thành rất náo nhiệt, người qua người lại, tìm tìm bới bới đến một hẻm núi cũng không bỏ qua. Bạch Miên đứng trên mỏm núi phía cao, tay cầm Nguyệt Lạc tán, dáng đứng ưu nhã nhìn xuống phía dưới. Đan Đan thấy vậy thì cau mày: [Ký chủ, chị định đứng trên này tới khi nào nữa, nắng gay gắt quá]
Bạch Miên xoay xoay chiếc ô, chậm rãi nói: “Ngươi nhìn xem, đám người bọn họ bây giờ mới lật tung đến khu vực này, xem ra cũng chẳng có gì to tát, ngu thế này liệu có theo đúng kế hoạch của chúng ta không?”
Đan Đan chép miệng: [Bọn họ là phàm nhân, hành động tất nhiên sẽ chậm hơn ký chủ, chúng ta cứ chờ đi, có lẽ sẽ đâu vào đó thôi.]
Bạch Miên không đáp lại, cô nhún người bay về căn nhà cũ dưới thung lũng phía xa. Đây vốn là nhà của một người nông dân già, cô cố tình sắp xếp cho Đàm Tố Nhi tới đây để đám vệ sĩ kia không tìm được. Chờ nữ chính Tạ Dao Dao tới, kịch hay sẽ bắt đầu. Sắp đặt cả một vố lớn như thế, con nhóc Tiểu Đàm Đàm mà không khôn ra thì cô cũng hết cách.
Đàm Tố Nhi ngồi trong nhà cả ngày trời, không có việc gì ngoài ăn, ngủ và theo dõi đám người kia. Mặc dù ở trong rừng núi hoang vu thế này, thức ăn không ngon bằng bên ngoài nhưng Bạch Miên chưa từng bỏ đói, Đàm gia mà không nhanh chóng tìm ra có lẽ cô ta sẽ biến thành con lợn mất.
Cô ta chán nản lấy cái gương ra, tiếp tục ngồi xem. Phát hiện cha mẹ cũng đã “hạ giá” tới đây luôn rồi, cô ta bắt đầu có chút lo lắng. Ông bà Đàm mà biết cô ta cố tình chạy trốn, giả vờ mất tích thì nhất định sẽ đánh nát mông cô ta. Thấy Bạch Miên mở cửa đi vào, Đàm Tố Nhi hốt hoảng lao tới: “Hay là chúng ta mau về đi, lần này lớn chuyện rồi, cha mẹ tôi tới đây rồi!”
“Sợ gì chứ, ta tự có cách của ta.” - Bạch Miên điềm nhiên như không, từ từ ngồi xuống giường, cầm lấy cái gương lên, khóe miệng bất giác cong cong. Trong gương, Đàm Phong cùng nhóm F4 đang đứng cúi đầu trước mặt ông Đàm, chờ đợi cơn cuồng phong.
Bà Đàm ở một bên, khóc lóc sướt mướt mãi không chịu nín. Ông Đàm đi đi lại lại một hồi rồi nhìn Lăng Thần: “Lăng gia các cậu tôn quý, chuyện này tôi không thể trách, phiền cậu ra ngoài một chút.”
Lăng Thần gật gật đầu, cầm tay Tạ Dao Dao định kéo ra ngoài thì giọng ông Đàm lại vang lên: “Nhưng cô ta nhất định phải ở lại!”
“Tại sao?” - Lăng Thần xoay người lại, nhíu mày hỏi.
“Đầu xỏ khiến con gái tôi biến mất là cô ta, lẽ nào mắt nhắm mắt mở mà đưa đi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Người ném Đàm Tố Nhi xuống vực là con gái Triệu gia, chủ tịch Đàm đáng lẽ phải nên tìm Triệu Tiểu Oanh mới đúng.”
Ông Đàm nghe vậy cười nhạt, ông ta vừa nghe được một tin là Triệu Tiểu Oanh bị ốm liệt giường nên đã nhập viện. Còn từ Đàm Phong mà biết luôn cả chuyện xảy ra với Tạ Dao Dao đêm qua. Rõ ràng Lăng Thần đang một mực bảo vệ cái đứa con gái thấp kém này. Đàm Tố Nhi mất tích, vệ sĩ Đàm gia, Mạc gia, Tiêu gia đều đi tìm, duy chỉ có Lăng gia là án binh bất động.
Ông Đàm trầm mặt, hừ lạnh một tiếng: “Tuy thế lực Đàm gia chúng tôi không bằng Lăng gia các người, nhưng nếu con gái tôi mà có mệnh hệ gì thì tôi cũng chẳng tiếc mạng mà đối đầu với cậu đâu Lăng thiếu. Cậu bảo vệ con bé này, liệu có bảo vệ được nó cả đời không?”
Ông ta vừa nói vừa chỉ Tạ Dao Dao. Lăng Thần nghe xong lập tức đáp lại bằng giọng điệu lạnh băng: “Ông dám động vào người của tôi, tôi sẽ khiến toàn bộ Đàm gia của ông đi đời!”
Lời cần nói cũng đã nói, Lăng Thần không muốn tiếp tục ở lại, liền ôm lấy Tạ Dao Dao đưa cô ta ra ngoài. Thời khắc quay đầu, tình cờ bắt gặp ánh mắt tràn ngập thù hận của Đàm Phong, nhưng cũng anh ta chẳng thèm để ý, nhanh nhẹn đi ra.
Hai tên vương tử còn lại trong phòng thấy thế, trong lòng bỗng nhiên trùng xuống. Bọn họ có cảm giác, cái nhóm F4 này có lẽ chẳng tồn tại được bao lâu nữa, vì một người con gái mà biến thành như vậy sao? Có đáng không chứ? Ban đầu Tạ Dao Dao đến, F4 có đối tượng để bắt nạt, nhưng dần dần thấy cô ta thú vị, bất giác tất cả đều muốn coi cô ta là bạn, muốn bảo vệ cô ta. Nhưng phải bảo vệ đến mức này thì có chút không bình thường rồi.
Dù sao thì Đàm Tố Nhi mới đúng là người cùng bọn họ lớn lên, mới đúng là người cần bọn họ bảo vệ nhất vào thời điểm này, thế nhưng Lăng Thần lại một mực bênh vực Tạ Dao Dao. Đây có tính là bắt đầu thiên vị không?
Nếu như tối hôm qua bọn họ để ý kỹ Đàm Tố Nhi một chút, cô ấy không mất tích, thì mọi chuyện có phải sẽ không đi tới kết cục này không?
Tạ Dao Dao trầm mặc một hồi, trong lòng chẳng biết đang suy tính chuyện gì. Không ngoài dự đoán của Bạch Miên, ngay đêm hôm đó cô ta quay trở lại vách tìm xác. Nhưng nơi đó sớm đã trống không. Tạ Dao Dao càng thêm nghi ngờ, rõ ràng Đàm Tố Nhi bị vứt xuống ở vị trí đấy, đáng lẽ phải tìm thấy xác chứ, hay là cô ta vẫn còn sống, chỉ là được người sống dưới thung lũng đưa đi rồi?
Nghĩ tới đây, Tạ Dao Dao chợt sa sầm, cô ta thu dọn đồ rồi lật đật đi xuống núi, lần mò tới mấy thung lũng xung quanh. Cực nhọc suốt cả một ngày, tận lúc tối mịt mới tìm tới một nơi khá bằng phẳng. Nơi này chỉ có duy nhất một căn nhà cũ nát, phía trước là một cái hồ lớn cùng một vài thửa ruộng.
Tạ Dao Dao cẩn thận từ trên dốc cao tụt xuống, nhanh nhẹn đến trước cửa nhà, vừa gõ cửa vừa gọi to: “Xin hỏi, có ai ở nhà không ạ? Tôi là khách du lịch lạc đường, cho phép tôi tá túc một đêm ở đây được không?”
Tạ Dao Dao nghi hoặc, áp tai vào cánh cửa, thấy bên trong truyền ra tiếng khóc thút thít của thiếu nữ, bắt đầu trở nên cảnh giác. Rừng núi hoang vu, tự dưng có tiếng khóc của con gái thì chỉ chỉ có hai trường hợp. Một là gặp phải ổ chứa của đám buôn người, hai là nhà hoang có ma…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro