Huyễn Diệt Châu. (2)
Lãm Nguyệt Thu Phong
2024-07-24 20:55:56
Hắn lúc này mồ hôi rơi như mưa, cảm giác toàn thân đều có ngàn cân trọng lượng, căn bản bước không ra bước chân.
Muốn lui về phía sau sao? Muốn vứt bỏ sao?
Không, tuyệt không có khả năng này, gần kề chỉ một bước cuối cùng, tuyệt không thể buông tha cho.
Dương Lỗi cắn răng, trên trán nổi gân xanh, sắc mặt trướng đỏ bừng.
Hát. . .
Dương Lỗi chợt quát một tiếng, một cước bước ra, một bước cuối cùng đạp đi ra ngoài.
- Đinh, chúc mừng người chơi thông qua Huyễn Diệt Châu khảo nghiệm, đạt được Huyễn Diệt Châu.
Lúc này thanh âm hệ thống vang lên, nhưng Dương Lỗi lại nghe không được rồi, bởi vì tinh thần lực cùng chân khí tiêu hao cực lớn, Dương Lỗi đã hôn mê.
Mà lúc này Huyễn Diệt Châu chậm rãi từ trên linh tuyền bay lên, phát ra bạch sắc quang mang, đi tới trên đầu Dương Lỗi. Không ngừng chữa trị kinh mạch tổn thương cho Dương Lỗi, khôi phục tinh thần lực, chân khí của hắn.
Sau đó hóa thành một đạo bạch sắc hào quang, chui vào chỗ mi tâm Dương Lỗi.
. . .
Lối vào Không Huyễn Động.
- Hai mươi chín rồi, đây đã là ngày thứ hai mươi chin rồi.
Dương Vô Địch nhìn xem cửa động thì thào tự nói, tuy ngoài miệng không nói, ôm lấy một tia hi vọng, nhưng trong lòng thì đoán chừng lành ít dữ nhiều.
- Đại ca, hiện tại đã là ngày thứ hai mươi chin rồi, tiểu tử kia còn không có đi ra, hết hy vọng a, hai mươi chín ngày, coi như là thiên tư lại cao cũng không có khả năng kiên trì được lâu như vậy.
Dương Vô Hối ngữ khí thản nhiên nói.
Lúc này ở cửa động Không Huyễn Động chờ là Dương Vô Địch, Dương Vô Hối, Dương Vô Ngân, ba vị trưởng lão, còn có Dương Nguyệt cùng Dương Thanh Thủy, những người khác sớm đã ly khai.
- Dù sao chỉ còn có một ngày, nếu như ngày mai hắn còn không có đi ra mà nói, vậy đóng cửa động phủ.
Dương Vô Địch thở dài, tuy không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật, ba mươi ngày, kỷ lục cao nhất cũng chỉ là 10 ngày mà thôi, đợi một tháng, nếu như không có đi ra, như vậy cũng hoàn toàn không cần phải chờ rồi.
Ngày hôm sau.
- Ba mươi ngày đã đến, đóng cửa động a.
Dương Vô Địch bất đắc dĩ phất phất tay, ba mươi ngày không có đi ra, một tia hi vọng cuối cùng cũng tùy theo tan vỡ.
Theo động phủ đóng cửa, Dương Nguyệt Dương Thanh Thủy tâm như tro tàn.
Ầm ầm!
Lúc này bên trong Không Huyễn Động truyền đến tiếng vang.
- Thanh âm gì? Chuyện gì xảy ra?
Bọn người Dương Vô Địch kinh hãi.
- Chẳng lẽ. . . chẳng lẽ là Dương Lỗi còn sống, bởi vì cửa động đóng cửa, hắn công kích cửa động?
- Nhanh. . . Nhanh mở cửa động ra.
Dương Vô Ngân hô.
Dương Vô Địch Dương Vô Ngân hai người liên thủ, cửa động lần nữa mở ra.
Quả nhiên, Dương Lỗi trong tay nắm Phong Ẩn Đao, đang muốn công kích cửa động.
Mọi người thấy thế đại hỉ, không nghĩ tới Dương Lỗi thật sự còn sống.
- Hảo tiểu tử.
Dương Vô Địch không khỏi cao giọng hô.
- Ta biết ngay tiểu tử ngươi sẽ không dễ dàng chết như vậy.
Dương Lỗi đạp mạnh ra Không Huyễn Động, tu vi bị Không Huyễn Động áp chế lập tức bắt đầu tăng lên.
Vũ Vương bát giai.
Vũ Vương cửu giai.
Vũ Vương Đại viên mãn.
Đến Vũ Vương Đại viên mãn liền ngừng, Dương Lỗi căn cơ quá mức hùng hậu, không có Không Huyễn Động này áp chế, trong cơ thể hấp thu năng lượng khổng lồ cũng chỉ để cho hắn đột phá đến Vũ Vương Đại viên mãn mà thôi.
- Lại để cho mọi người lo lắng.
Dương Lỗi nhìn xem bộ dạng mọi người quan tâm, trong nội tâm cảm động hết sức.
- Ngươi đi ra là tốt rồi, đi ra là tốt rồi.
Dương Lỗi nhìn xem Dương Nguyệt Dương Thanh Thủy, tu vi hai nữ đều đã có tăng lên rất lớn, Dương Nguyệt đã tiến vào Vũ Vương tứ giai rồi, Dương Thanh Thủy cũng đi vào Vũ Vương nhất giai. Để cho Dương Lỗi không khỏi không cảm khái Không Huyễn Động này quả nhiên là cường đại.
- Tiểu Lỗi, ngươi ở bên trong đến cùng gặp cái gì? Tại sao lâu như thế mới đi ra?
Dương Vô Địch hỏi.
Đây là chủ đề tất cả mọi người hết sức quan tâm.
- Không Huyễn Thử.
- Cái gì? Ngươi gặp Không Huyễn Thử?
Dương Vô Địch chấn động, gặp Không Huyễn Thử, vậy thì ý nghĩa đã tiến nhập chỗ sâu nhất trong Không Huyễn Động, có thể đạt tới đó cũng chỉ có Dương gia Khai Sơn Lão Tổ mới đi vào.
Dương Lỗi nhẹ gật đầu:
- Hôm nay ảo cảnh Không Huyễn Động đã không còn, cho nên tiến vào bên trong Không Huyễn Động cũng không cần lo lắng tinh thần lực hao hết mà tử vong rồi.
- Ngươi. . . Ngươi bài trừ Huyễn trận bên trong? Cái này. . . Điều này sao có thể, coi như là Vũ Thần cũng không thể nào làm được.
Dương Vô Địch chấn kinh rồi, Huyễn trận ở trong chỗ sâu Không Huyễn Động kia ý vị như thế nào, hắn với tư cách Dương gia Đại trưởng lão tự nhiên là rõ ràng nhất rồi, cái Huyễn trận này cực kỳ cường đại, nếu như không có Huyễn trận này quấy nhiễu mà nói, Dương gia tối thiểu nếu so với hiện tại cường đại nhiều lắm, một khi đã mất đi Huyễn trận quấy nhiễu, như vậy Không Huyễn Động này liền trở thành Thánh Địa tu luyện chính thức, Dương gia đệ tử liền có thể Nhất Nhật Thiên Lý.
Dương Lỗi trợn trắng mắt, cũng không thể nói cho hắn biết mình có được Chân Thực Chi Nhãn, tất cả ảo cảnh đều trốn không thoát pháp nhãn của mình, cho nên mới bài trừ Huyễn trận, những chuyện này, còn có Huyễn Diệt Châu kia tuyệt đối là không thể nói ra đấy.
- Bởi vì ta không bị ảo cảnh ảnh hưởng, cho nên mới có thể phá giải Huyễn trận.
Dương Lỗi cũng chỉ có thể giải thích như vậy, về phần những thứ khác không cần nhiều lời, nói nhiều hơn ngược lại dễ dàng lòi đuôi, mà mình không bị ảo cảnh ảnh hưởng hoàn toàn chính xác lại là sự thật.
- Không bị ảo cảnh ảnh hưởng, thì ra là thế.
Tuy không rõ ràng lắm Dương Lỗi tại sao không bị ảo cảnh ảnh hưởng, nhưng Dương Lỗi bài trừ ảo cảnh, giải thích duy nhất cũng chỉ có thể là như vậy mới có thể nói thông rồi.
- Bên trong Không Huyễn Động kia ngươi đều nhìn, bên trong có cái gì?
Đây là mọi người rất hiếu kỳ.
Dương Lỗi nhìn nhìn mọi người:
- Cái này chỉ sợ khó mà nói a, vạn nhất truyền đi, đối với Dương gia chúng ta ảnh hưởng có thể to lắm.
- Tiểu Lỗi ngươi đi theo ta.
Dương Vô Địch nghe xong mới nhớ tới đang mang trọng đại, bí mật như vậy càng ít người biết rõ càng tốt, Không Huyễn Động có thể nói là căn cơ của Dương gia.
Tuy bọn người Dương Nguyệt muốn biết cụ thể là tình huống như thế nào, nhưng mà tinh tường đang mang trọng đại, cũng không nói gì thêm.
Dương Lỗi đi theo Dương Vô Địch, đi tới một gian phòng yên tĩnh, hơn nữa Dương Vô Địch còn bày ra một cái trận pháp, lúc này mới yên tâm lại.
- Gia gia, lần này Dương gia chúng ta muốn quật khởi rồi.
- Tiểu Lỗi, ngươi ăn ngay nói thật, ở bên trong Không Huyễn Động gặp được cái gì?
Dương Vô Địch ngữ khí chăm chú hỏi.
- Linh tuyền.
- Cái gì?
Dương Vô Địch thiếu chút nữa không có ngã nhào trên đất, linh tuyền, đó là cái gì, Dương Vô Địch tự nhiên là tinh tường quá rồi, một tòa linh tuyền, coi như là một ít tiểu tông môn cũng không có ah, có thể có linh tuyền không thể nghi ngờ đều là đại tông môn đại môn phái.
Muốn lui về phía sau sao? Muốn vứt bỏ sao?
Không, tuyệt không có khả năng này, gần kề chỉ một bước cuối cùng, tuyệt không thể buông tha cho.
Dương Lỗi cắn răng, trên trán nổi gân xanh, sắc mặt trướng đỏ bừng.
Hát. . .
Dương Lỗi chợt quát một tiếng, một cước bước ra, một bước cuối cùng đạp đi ra ngoài.
- Đinh, chúc mừng người chơi thông qua Huyễn Diệt Châu khảo nghiệm, đạt được Huyễn Diệt Châu.
Lúc này thanh âm hệ thống vang lên, nhưng Dương Lỗi lại nghe không được rồi, bởi vì tinh thần lực cùng chân khí tiêu hao cực lớn, Dương Lỗi đã hôn mê.
Mà lúc này Huyễn Diệt Châu chậm rãi từ trên linh tuyền bay lên, phát ra bạch sắc quang mang, đi tới trên đầu Dương Lỗi. Không ngừng chữa trị kinh mạch tổn thương cho Dương Lỗi, khôi phục tinh thần lực, chân khí của hắn.
Sau đó hóa thành một đạo bạch sắc hào quang, chui vào chỗ mi tâm Dương Lỗi.
. . .
Lối vào Không Huyễn Động.
- Hai mươi chín rồi, đây đã là ngày thứ hai mươi chin rồi.
Dương Vô Địch nhìn xem cửa động thì thào tự nói, tuy ngoài miệng không nói, ôm lấy một tia hi vọng, nhưng trong lòng thì đoán chừng lành ít dữ nhiều.
- Đại ca, hiện tại đã là ngày thứ hai mươi chin rồi, tiểu tử kia còn không có đi ra, hết hy vọng a, hai mươi chín ngày, coi như là thiên tư lại cao cũng không có khả năng kiên trì được lâu như vậy.
Dương Vô Hối ngữ khí thản nhiên nói.
Lúc này ở cửa động Không Huyễn Động chờ là Dương Vô Địch, Dương Vô Hối, Dương Vô Ngân, ba vị trưởng lão, còn có Dương Nguyệt cùng Dương Thanh Thủy, những người khác sớm đã ly khai.
- Dù sao chỉ còn có một ngày, nếu như ngày mai hắn còn không có đi ra mà nói, vậy đóng cửa động phủ.
Dương Vô Địch thở dài, tuy không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật, ba mươi ngày, kỷ lục cao nhất cũng chỉ là 10 ngày mà thôi, đợi một tháng, nếu như không có đi ra, như vậy cũng hoàn toàn không cần phải chờ rồi.
Ngày hôm sau.
- Ba mươi ngày đã đến, đóng cửa động a.
Dương Vô Địch bất đắc dĩ phất phất tay, ba mươi ngày không có đi ra, một tia hi vọng cuối cùng cũng tùy theo tan vỡ.
Theo động phủ đóng cửa, Dương Nguyệt Dương Thanh Thủy tâm như tro tàn.
Ầm ầm!
Lúc này bên trong Không Huyễn Động truyền đến tiếng vang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thanh âm gì? Chuyện gì xảy ra?
Bọn người Dương Vô Địch kinh hãi.
- Chẳng lẽ. . . chẳng lẽ là Dương Lỗi còn sống, bởi vì cửa động đóng cửa, hắn công kích cửa động?
- Nhanh. . . Nhanh mở cửa động ra.
Dương Vô Ngân hô.
Dương Vô Địch Dương Vô Ngân hai người liên thủ, cửa động lần nữa mở ra.
Quả nhiên, Dương Lỗi trong tay nắm Phong Ẩn Đao, đang muốn công kích cửa động.
Mọi người thấy thế đại hỉ, không nghĩ tới Dương Lỗi thật sự còn sống.
- Hảo tiểu tử.
Dương Vô Địch không khỏi cao giọng hô.
- Ta biết ngay tiểu tử ngươi sẽ không dễ dàng chết như vậy.
Dương Lỗi đạp mạnh ra Không Huyễn Động, tu vi bị Không Huyễn Động áp chế lập tức bắt đầu tăng lên.
Vũ Vương bát giai.
Vũ Vương cửu giai.
Vũ Vương Đại viên mãn.
Đến Vũ Vương Đại viên mãn liền ngừng, Dương Lỗi căn cơ quá mức hùng hậu, không có Không Huyễn Động này áp chế, trong cơ thể hấp thu năng lượng khổng lồ cũng chỉ để cho hắn đột phá đến Vũ Vương Đại viên mãn mà thôi.
- Lại để cho mọi người lo lắng.
Dương Lỗi nhìn xem bộ dạng mọi người quan tâm, trong nội tâm cảm động hết sức.
- Ngươi đi ra là tốt rồi, đi ra là tốt rồi.
Dương Lỗi nhìn xem Dương Nguyệt Dương Thanh Thủy, tu vi hai nữ đều đã có tăng lên rất lớn, Dương Nguyệt đã tiến vào Vũ Vương tứ giai rồi, Dương Thanh Thủy cũng đi vào Vũ Vương nhất giai. Để cho Dương Lỗi không khỏi không cảm khái Không Huyễn Động này quả nhiên là cường đại.
- Tiểu Lỗi, ngươi ở bên trong đến cùng gặp cái gì? Tại sao lâu như thế mới đi ra?
Dương Vô Địch hỏi.
Đây là chủ đề tất cả mọi người hết sức quan tâm.
- Không Huyễn Thử.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cái gì? Ngươi gặp Không Huyễn Thử?
Dương Vô Địch chấn động, gặp Không Huyễn Thử, vậy thì ý nghĩa đã tiến nhập chỗ sâu nhất trong Không Huyễn Động, có thể đạt tới đó cũng chỉ có Dương gia Khai Sơn Lão Tổ mới đi vào.
Dương Lỗi nhẹ gật đầu:
- Hôm nay ảo cảnh Không Huyễn Động đã không còn, cho nên tiến vào bên trong Không Huyễn Động cũng không cần lo lắng tinh thần lực hao hết mà tử vong rồi.
- Ngươi. . . Ngươi bài trừ Huyễn trận bên trong? Cái này. . . Điều này sao có thể, coi như là Vũ Thần cũng không thể nào làm được.
Dương Vô Địch chấn kinh rồi, Huyễn trận ở trong chỗ sâu Không Huyễn Động kia ý vị như thế nào, hắn với tư cách Dương gia Đại trưởng lão tự nhiên là rõ ràng nhất rồi, cái Huyễn trận này cực kỳ cường đại, nếu như không có Huyễn trận này quấy nhiễu mà nói, Dương gia tối thiểu nếu so với hiện tại cường đại nhiều lắm, một khi đã mất đi Huyễn trận quấy nhiễu, như vậy Không Huyễn Động này liền trở thành Thánh Địa tu luyện chính thức, Dương gia đệ tử liền có thể Nhất Nhật Thiên Lý.
Dương Lỗi trợn trắng mắt, cũng không thể nói cho hắn biết mình có được Chân Thực Chi Nhãn, tất cả ảo cảnh đều trốn không thoát pháp nhãn của mình, cho nên mới bài trừ Huyễn trận, những chuyện này, còn có Huyễn Diệt Châu kia tuyệt đối là không thể nói ra đấy.
- Bởi vì ta không bị ảo cảnh ảnh hưởng, cho nên mới có thể phá giải Huyễn trận.
Dương Lỗi cũng chỉ có thể giải thích như vậy, về phần những thứ khác không cần nhiều lời, nói nhiều hơn ngược lại dễ dàng lòi đuôi, mà mình không bị ảo cảnh ảnh hưởng hoàn toàn chính xác lại là sự thật.
- Không bị ảo cảnh ảnh hưởng, thì ra là thế.
Tuy không rõ ràng lắm Dương Lỗi tại sao không bị ảo cảnh ảnh hưởng, nhưng Dương Lỗi bài trừ ảo cảnh, giải thích duy nhất cũng chỉ có thể là như vậy mới có thể nói thông rồi.
- Bên trong Không Huyễn Động kia ngươi đều nhìn, bên trong có cái gì?
Đây là mọi người rất hiếu kỳ.
Dương Lỗi nhìn nhìn mọi người:
- Cái này chỉ sợ khó mà nói a, vạn nhất truyền đi, đối với Dương gia chúng ta ảnh hưởng có thể to lắm.
- Tiểu Lỗi ngươi đi theo ta.
Dương Vô Địch nghe xong mới nhớ tới đang mang trọng đại, bí mật như vậy càng ít người biết rõ càng tốt, Không Huyễn Động có thể nói là căn cơ của Dương gia.
Tuy bọn người Dương Nguyệt muốn biết cụ thể là tình huống như thế nào, nhưng mà tinh tường đang mang trọng đại, cũng không nói gì thêm.
Dương Lỗi đi theo Dương Vô Địch, đi tới một gian phòng yên tĩnh, hơn nữa Dương Vô Địch còn bày ra một cái trận pháp, lúc này mới yên tâm lại.
- Gia gia, lần này Dương gia chúng ta muốn quật khởi rồi.
- Tiểu Lỗi, ngươi ăn ngay nói thật, ở bên trong Không Huyễn Động gặp được cái gì?
Dương Vô Địch ngữ khí chăm chú hỏi.
- Linh tuyền.
- Cái gì?
Dương Vô Địch thiếu chút nữa không có ngã nhào trên đất, linh tuyền, đó là cái gì, Dương Vô Địch tự nhiên là tinh tường quá rồi, một tòa linh tuyền, coi như là một ít tiểu tông môn cũng không có ah, có thể có linh tuyền không thể nghi ngờ đều là đại tông môn đại môn phái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro