Ma tôn Hổ phù.
Lãm Nguyệt Thu Phong
2024-07-24 20:55:56
Dương Lỗi lần nữa đem lực chú ý đặt ở trong thạch thất dưới mặt đất.
- Ngưu Giác Vương, ngươi dám!
Lúc này đây, Xích Nhãn ma tướng cũng ý thức được không đúng, hiện ở chỗ này cũng không phải là Ma giới, cũng không phải là ở trong địa bàn của Tam nhãn Ma tộc, nơi này lớn nhất chính là vị Đại tướng quân Ngưu Giác Vương, chính mình bất quá là một gã thiên tướng mà thôi.
- Hừ, bắt lại!
Ngưu Giác ma tộc hừ lạnh một tiếng, nhất thời bốn phía đi ra mười mấy tên hộ vệ, những hộ vệ này từng người đều có tu vi Đại La Kim Tiên, trong tay cầm vũ khí giống như xiềng xích, sau khi Ngưu giác Ma tộc ra lệnh một tiếng, bọn họ từng người sắc mặt không chút thay đổi đi tới Xích Nhãn ma tướng.
- Đại tướng quân, nghe ta một lời!
Lúc này một vị lão giả thoạt nhìn lớn tuổi một chút lên tiếng, lão giả này đầu đầy tóc trắng, trên trán có mấy đạo dấu vết màu xám tro nhàn nhạt, còn có làn da màu nâu đậm kia để cho hắn hiển nhiên tách biệt ra với những người khác. Lão ma tộc này tên là Á Thịnh, địa vị rất cao, mặc dù một thân tu vi không đạt tới cảnh giới Ngụy Thánh, nhưng địa vị của lão so với Ma tộc Đại tướng quân Ngưu Giác Vương này chỉ cao hơn chứ không thấp.
- Á lão mời nói!
Đối với vị lão tướng quân Á Thịnh này, Ngưu Giác Vương vẫn là hết sức tôn trọng, cho nên lúc lão nói chuyện, Ngưu Giác Vương vung tay lên để cho thị vệ đều ngừng lại.
- A... Ngưu Giác Vương, ngươi đi chết đi.
Lúc này Xích Nhãn ma tướng chợt quát một tiếng, Hổ Đầu Đại Trát đao ở trong tay chợt vung lên hướng Ngưu Giác Vương bổ xuống.
- Cẩn thận!
- Muốn chết!
Ngưu Giác Vương hoàn toàn nổi giận, Xích Nhãn ma tướng này thật không biết trời cao đất rộng, lúc này làm dám động thủ với một Đại tướng quân như hắn, hơn nữa còn là đánh lén, ý muốn đưa mình vào tử địa, đây thật đúng là không thể tha thứ rồi, vốn nghĩ chính mình còn muốn tha cho hắn một mạng, hiện tại xem ra là không được rồi.
- Diệt Tiên Thí Thần chưởng, diệt cho ta!
Chỉ thấy Ngưu Giác Vương vung tay lên, một đạo hư ảnh thủ chưởng cự đại nhất thời trống rỗng mà hiện.
- Thình thịch...
Dưới va chạm, một tiếng vang thật lớn, Xích Nhãn ma tướng bị một kích kia oanh ra mấy chục thước mà Ngưu Giác Vương cũng là lùi về phía sau mười mấy bước.
- Dừng tay, tất cả dừng tay, chẳng lẽ các ngươi muốn chúng ta bộc lộ ra ngoài sao? Phải biết rằng nơi này cũng không phải là Ma giới, nơi này là Tiên giới, một khi chúng ta bộc lộ ra gnoaif mà nói, chuyện liền phiền toái, còn không hoàn thành giao phó của Ma chủ đại nhân, đó là nên làm như thế nào cho phải?
Thấy hai người gây chiến, mọi người ở tại chỗ nhất thời quá sợ hãi, đánh nhau như vậy mà nói sẽ kinh động đến những gia hỏa kia của Tiên giới, bộc lộ ra ngoài, theo đó chính là vô tận công kích đến từ Tiên giới.
Mặc dù nói bây giờ ở chỗ này đều là đặc chủng binh lính, từng người so với binh lính bình thường đều mạnh hơn mấy lần, sức chiến đấu chân chính của năm ngàn vạn người đủ sức để sánh nang với hơn một ức quân đội, nhưng mà mục đích lần này là vì đồ vật, một khi thành công, như vậy chiếm lĩnh Tiên giới liền dễ dàng hơn nhiều.
Cho nên chỉ là một cái thành trì nhỏ nhưng sẽ phái ra đội hình khổng lồ như thế.
- Không giết hắn thì không đủ để phục chúng, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, quân đội có quân pháp, hắn đây là xúc phạm quân pháp nghiêm trọng, không giết hắn thì như thế nào phục chúng? Các ngươi nói đi?
Lúc này Ngưu Giác Vương đã tức giận đến cực điểm, vỗ bàn nói.
- Hừ, ta xem người nào dám động thủ với ta? Tam nhãn Ma tộc ta chưa bao giờ sợ người nào.
Xích Nhãn ma tướng một bộ không đem bất luận kẻ nào coi vào trong mắt.
- Khẩu khí thật lớn, ngươi cho rằng Ma giới là của Tam nhãn Ma tộc ngươi hay sao? Không sai, ta thừa nhận Tam nhãn Ma tộc ngươi cường đại, nhưng hiện ở chỗ này là ta làm chủ, ta mới là Đại tướng quân của một chi quân đội này, ngươi đã xúc phạm quân pháp, người nào tới đây cũng không có cách nào giữ được ngươi, cho dù là thục phụ Tam nhãn ma tôn của ngươi.
Ngưu Giác Vương chợt quát một tiếng, hổ phù trong tay vừa động hóa thành một đạo lưới lớn quỷ dị, trong nháy mắt đem Xích Nhãn ma tướng bao phủ.
- Ma tôn Hổ phù, Ma chủ đại nhân lại đem vật này cho ngươi?
Vừa nhìn thấy vật này, mọi người giật mình không thôi, Ma tôn Hổ phù này, bọn họ đương nhiên là biết, vật này là một Tiên thiên linh bảo, quan trọng nhất là vật này có uy lực vô cùng, ở trong quân đội có thể phát huy ra uy lực cường đại, một khi phát sinh chiến tranh, quân đội xuất chinh đều sẽ tiến hành tế tự, tất cả mọi người uống xong huyết tửu sẽ bị Ma tôn Hổ phù này áp chế. Bất luận kẻ nào ở trước Ma tôn Hổ phù đều là không có lực phản kháng, giống như là người bình thường chỉ có thể mặc người ta chém giết, vật này bình thường đều là Ma tôn đại nhân cầm trong tay, là tượng trưng cho địa vị, ở trong đại chiến là tất cả tam quân tướng lĩnh.
Nhưng hôm nay Ma tôn Hổ phù này lại ở trong tay Ngưu Giác Vương, điều này làm cho mọi người sao không kinh ngạc.
Lúc này sắc mặt của Xích Nhãn ma tướng xanh mét, chuyện phiền toái rồi, đã biết lần này hoàn toàn thua rồi.
- Người đâu, áp giải hắn xuống chém đầu!
Ngưu Giác Vương vung tay lên, lạnh lùng nói.
- Ngươi dám, Ngưu Giác Vương, ngươi dám, thúc phụ ta nhưng là Tam Nhãn ma tôn.
Sau khi bị Ma tôn Hổ phù phong bế tu vi, Xích Nhãn ma tướng không giãy dụa được, thấy Ngưu Giác Vương lại muốn giết mình, nhất thời có chút hoảng sợ rồi, Ngưu Giác Vương này chính là kẻ điên, kẻ điên liều lĩnh, hắn liền chỉ có một người, không có gia tộc, muốn diệt tộc hay gì đó tự nhiên là đều không sợ, hi vọng duy nhất chính là kẻ điên này sợ chết, lo lắng bị thúc phụ của mình trả thù, nếu không hắn thật có thể sẽ giết mình.
- Tam nhãn ma tôn, Tam nhãn ma tôn thì như thế nào? Chẳng lẽ hắn còn có thể to hơn Ma chủ sao? Tam nhãn ma tôn ở trong mắt Ma chủ đều không là gì, muốn hắn chết thì hắn phải chết.
Ngưu Giác Vương hừ lạnh một tiếng nói.
- Ngươi... Ngươi là người của Ma chủ?
Nghe đến đây, Xích Nhãn ma tướng tâm như tro tàn, nếu như hắn thật là thân tín của Ma chủ mà nói, vậy thúc phụ Tam nhãn ma tôn của mình tuyệt đối không thể vì mình mà đi tìm Ma chủ báo thù, mặc dù thúc phụ rất cưng chiều mình nhưng trong lòng Xích Nhãn ma tướng cũng rõ ràng, một khi chống lại Ma chủ mà nói, cả Tam nhãn gia tộc đều xong rồi, Tam nhãn ma tộc ở Ma giới mặc dù hùng bá một phương, nhưng so sánh với Ma chủ thì kém nhiều lắm.
- HỪ, hiện tại muốn cầu xin sao, chậm rồi, người đâu, kéo ra ngoài chém cho ta!
- Không... Không nên, đừng giết ta, đừng giết ta, Ngưu Giác Vương, ta biết sai rồi, ngươi tha cho ta lần này, cái gì ta cũng nghe theo ngươi, ta nghe theo ngươi hết, ta đảm bảo ngươi nói cái gì ta liền đi làm cái đó.
Nhìn thấy Ngưu Giác Vương cư nhiên làm thật, trong lòng Xích Nhãn ma tướng nhất thời hoảng sợ, không ngừng cầu xin tha thứu nói.
- Ngưu Giác Vương, ngươi dám!
Lúc này đây, Xích Nhãn ma tướng cũng ý thức được không đúng, hiện ở chỗ này cũng không phải là Ma giới, cũng không phải là ở trong địa bàn của Tam nhãn Ma tộc, nơi này lớn nhất chính là vị Đại tướng quân Ngưu Giác Vương, chính mình bất quá là một gã thiên tướng mà thôi.
- Hừ, bắt lại!
Ngưu Giác ma tộc hừ lạnh một tiếng, nhất thời bốn phía đi ra mười mấy tên hộ vệ, những hộ vệ này từng người đều có tu vi Đại La Kim Tiên, trong tay cầm vũ khí giống như xiềng xích, sau khi Ngưu giác Ma tộc ra lệnh một tiếng, bọn họ từng người sắc mặt không chút thay đổi đi tới Xích Nhãn ma tướng.
- Đại tướng quân, nghe ta một lời!
Lúc này một vị lão giả thoạt nhìn lớn tuổi một chút lên tiếng, lão giả này đầu đầy tóc trắng, trên trán có mấy đạo dấu vết màu xám tro nhàn nhạt, còn có làn da màu nâu đậm kia để cho hắn hiển nhiên tách biệt ra với những người khác. Lão ma tộc này tên là Á Thịnh, địa vị rất cao, mặc dù một thân tu vi không đạt tới cảnh giới Ngụy Thánh, nhưng địa vị của lão so với Ma tộc Đại tướng quân Ngưu Giác Vương này chỉ cao hơn chứ không thấp.
- Á lão mời nói!
Đối với vị lão tướng quân Á Thịnh này, Ngưu Giác Vương vẫn là hết sức tôn trọng, cho nên lúc lão nói chuyện, Ngưu Giác Vương vung tay lên để cho thị vệ đều ngừng lại.
- A... Ngưu Giác Vương, ngươi đi chết đi.
Lúc này Xích Nhãn ma tướng chợt quát một tiếng, Hổ Đầu Đại Trát đao ở trong tay chợt vung lên hướng Ngưu Giác Vương bổ xuống.
- Cẩn thận!
- Muốn chết!
Ngưu Giác Vương hoàn toàn nổi giận, Xích Nhãn ma tướng này thật không biết trời cao đất rộng, lúc này làm dám động thủ với một Đại tướng quân như hắn, hơn nữa còn là đánh lén, ý muốn đưa mình vào tử địa, đây thật đúng là không thể tha thứ rồi, vốn nghĩ chính mình còn muốn tha cho hắn một mạng, hiện tại xem ra là không được rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Diệt Tiên Thí Thần chưởng, diệt cho ta!
Chỉ thấy Ngưu Giác Vương vung tay lên, một đạo hư ảnh thủ chưởng cự đại nhất thời trống rỗng mà hiện.
- Thình thịch...
Dưới va chạm, một tiếng vang thật lớn, Xích Nhãn ma tướng bị một kích kia oanh ra mấy chục thước mà Ngưu Giác Vương cũng là lùi về phía sau mười mấy bước.
- Dừng tay, tất cả dừng tay, chẳng lẽ các ngươi muốn chúng ta bộc lộ ra ngoài sao? Phải biết rằng nơi này cũng không phải là Ma giới, nơi này là Tiên giới, một khi chúng ta bộc lộ ra gnoaif mà nói, chuyện liền phiền toái, còn không hoàn thành giao phó của Ma chủ đại nhân, đó là nên làm như thế nào cho phải?
Thấy hai người gây chiến, mọi người ở tại chỗ nhất thời quá sợ hãi, đánh nhau như vậy mà nói sẽ kinh động đến những gia hỏa kia của Tiên giới, bộc lộ ra ngoài, theo đó chính là vô tận công kích đến từ Tiên giới.
Mặc dù nói bây giờ ở chỗ này đều là đặc chủng binh lính, từng người so với binh lính bình thường đều mạnh hơn mấy lần, sức chiến đấu chân chính của năm ngàn vạn người đủ sức để sánh nang với hơn một ức quân đội, nhưng mà mục đích lần này là vì đồ vật, một khi thành công, như vậy chiếm lĩnh Tiên giới liền dễ dàng hơn nhiều.
Cho nên chỉ là một cái thành trì nhỏ nhưng sẽ phái ra đội hình khổng lồ như thế.
- Không giết hắn thì không đủ để phục chúng, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, quân đội có quân pháp, hắn đây là xúc phạm quân pháp nghiêm trọng, không giết hắn thì như thế nào phục chúng? Các ngươi nói đi?
Lúc này Ngưu Giác Vương đã tức giận đến cực điểm, vỗ bàn nói.
- Hừ, ta xem người nào dám động thủ với ta? Tam nhãn Ma tộc ta chưa bao giờ sợ người nào.
Xích Nhãn ma tướng một bộ không đem bất luận kẻ nào coi vào trong mắt.
- Khẩu khí thật lớn, ngươi cho rằng Ma giới là của Tam nhãn Ma tộc ngươi hay sao? Không sai, ta thừa nhận Tam nhãn Ma tộc ngươi cường đại, nhưng hiện ở chỗ này là ta làm chủ, ta mới là Đại tướng quân của một chi quân đội này, ngươi đã xúc phạm quân pháp, người nào tới đây cũng không có cách nào giữ được ngươi, cho dù là thục phụ Tam nhãn ma tôn của ngươi.
Ngưu Giác Vương chợt quát một tiếng, hổ phù trong tay vừa động hóa thành một đạo lưới lớn quỷ dị, trong nháy mắt đem Xích Nhãn ma tướng bao phủ.
- Ma tôn Hổ phù, Ma chủ đại nhân lại đem vật này cho ngươi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nhìn thấy vật này, mọi người giật mình không thôi, Ma tôn Hổ phù này, bọn họ đương nhiên là biết, vật này là một Tiên thiên linh bảo, quan trọng nhất là vật này có uy lực vô cùng, ở trong quân đội có thể phát huy ra uy lực cường đại, một khi phát sinh chiến tranh, quân đội xuất chinh đều sẽ tiến hành tế tự, tất cả mọi người uống xong huyết tửu sẽ bị Ma tôn Hổ phù này áp chế. Bất luận kẻ nào ở trước Ma tôn Hổ phù đều là không có lực phản kháng, giống như là người bình thường chỉ có thể mặc người ta chém giết, vật này bình thường đều là Ma tôn đại nhân cầm trong tay, là tượng trưng cho địa vị, ở trong đại chiến là tất cả tam quân tướng lĩnh.
Nhưng hôm nay Ma tôn Hổ phù này lại ở trong tay Ngưu Giác Vương, điều này làm cho mọi người sao không kinh ngạc.
Lúc này sắc mặt của Xích Nhãn ma tướng xanh mét, chuyện phiền toái rồi, đã biết lần này hoàn toàn thua rồi.
- Người đâu, áp giải hắn xuống chém đầu!
Ngưu Giác Vương vung tay lên, lạnh lùng nói.
- Ngươi dám, Ngưu Giác Vương, ngươi dám, thúc phụ ta nhưng là Tam Nhãn ma tôn.
Sau khi bị Ma tôn Hổ phù phong bế tu vi, Xích Nhãn ma tướng không giãy dụa được, thấy Ngưu Giác Vương lại muốn giết mình, nhất thời có chút hoảng sợ rồi, Ngưu Giác Vương này chính là kẻ điên, kẻ điên liều lĩnh, hắn liền chỉ có một người, không có gia tộc, muốn diệt tộc hay gì đó tự nhiên là đều không sợ, hi vọng duy nhất chính là kẻ điên này sợ chết, lo lắng bị thúc phụ của mình trả thù, nếu không hắn thật có thể sẽ giết mình.
- Tam nhãn ma tôn, Tam nhãn ma tôn thì như thế nào? Chẳng lẽ hắn còn có thể to hơn Ma chủ sao? Tam nhãn ma tôn ở trong mắt Ma chủ đều không là gì, muốn hắn chết thì hắn phải chết.
Ngưu Giác Vương hừ lạnh một tiếng nói.
- Ngươi... Ngươi là người của Ma chủ?
Nghe đến đây, Xích Nhãn ma tướng tâm như tro tàn, nếu như hắn thật là thân tín của Ma chủ mà nói, vậy thúc phụ Tam nhãn ma tôn của mình tuyệt đối không thể vì mình mà đi tìm Ma chủ báo thù, mặc dù thúc phụ rất cưng chiều mình nhưng trong lòng Xích Nhãn ma tướng cũng rõ ràng, một khi chống lại Ma chủ mà nói, cả Tam nhãn gia tộc đều xong rồi, Tam nhãn ma tộc ở Ma giới mặc dù hùng bá một phương, nhưng so sánh với Ma chủ thì kém nhiều lắm.
- HỪ, hiện tại muốn cầu xin sao, chậm rồi, người đâu, kéo ra ngoài chém cho ta!
- Không... Không nên, đừng giết ta, đừng giết ta, Ngưu Giác Vương, ta biết sai rồi, ngươi tha cho ta lần này, cái gì ta cũng nghe theo ngươi, ta nghe theo ngươi hết, ta đảm bảo ngươi nói cái gì ta liền đi làm cái đó.
Nhìn thấy Ngưu Giác Vương cư nhiên làm thật, trong lòng Xích Nhãn ma tướng nhất thời hoảng sợ, không ngừng cầu xin tha thứu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro