Nghiệt duyên (2...
Nam Âm Âm
2024-09-11 09:34:44
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hoặc Cảnh Thành rốt cuộc vẫn bị một cú điện thoại đánh thức.
Tiếp điện thoại, liền nghe được Cố Nguyên ở bên kia kêu gào: “Anh họ hai, anh ở đâu? Bọn em tìm anh cả đêm, anh trốn ngoài hành tinh sao?”
Đầu nhức sắp nứt ra, nghe tiếng kêu gào này càng không tốt, đầu giống như muốn nổ tung.
Hoắc Cảnh Thành xoa mi tâm ngồi dậy, lúc này mới chú ý mình cả người chật vật.
Áo sơ mi luôn thẳng tắp cởi ra bốn nút, trước ngực rộng mở. Quần dài màu đậm càng tệ hại, khóa kéo còn chưa kéo lên, trên quần loang lổ nhiều màu, không biết là của anh hay là người phụ nữ kia lưu lại.
Anh nghiêm túc hồi tưởng chuyện tối qua, nhưng hoàn toàn đứt đoạn, trong đầu chỉ có hình ảnh vụn vặt.
Người phụ nữ kia rốt cuộc là ai? Từ đâu chui ra?
Anh rốt cuộc không có chút ký ức nào.
“Anh họ hai, hôm nay là lễ đính hôn của anh họ cả, ai tới trễ cũng được, nhưng anh là em trai không thể tới trễ! Nhưng mà nghe mẹ em nói, bên kia cô dâu đến bây giờ cũng chưa tới.” Không nghe được câu trả lời, Cố Nguyên tiếp tục nói.
Hoắc Cảnh Thành không nhanh không chậm đốt điếu thuốc cho mình, trầm giọng hỏi: “Trong ly rượu tối qua, các cậu đã táy máy tay chân?”
Trong lời nói lộ ra nguy hiểm.
Cố Nguyên biết không tránh thoát, đành phải thành thật khai báo: “Những người đó vốn vua đùa một chút, không nghĩ tới anh bị trúng. Anh, thật sự không phải cố ý, tăng thêm chút tình cảm mà.”
Hoắc Cảnh Thành cau mày, giọng trầm hơn: “Không có lần sau!”
Anh nóng nảy cúp điện thoại. Ánh mắt lướt qua sofa. Trên sofa có vết máu biểu thị cho trinh tiết của người con gái.
Ánh mắt anh sâu hơn.
Tối qua là lần đầu tiên của người phụ nữ kia. Nhưng e là lần đầu tiên này đối với cô ấy mà nói không tính là tốt. Từ hình ảnh vụn vặt, anh có thể kết luận, anh chưa từng ôn nhu với cô.
Hoắc Cảnh Thành cũng không ở lâu, trước khi rời đi, bị cái kẹp rớt dưới thảm thu hút sự chú ý.
Đây là của cô?
Quỷ thần xui khiến, anh khom người nhặt lên.
Người phụ nữ kia, tuy không biết là ai, nhưng tối qua anh rất thỏa mãn.
Hơn nữa, mùi vị của cô, rất ngọt.
…
Cảnh Phạm về thay quần áo khác, lúc rửa mặt chải đầu mới phát hiện hai cái kẹp trên đầu mình không biết một cái khi nào.
Đây là lúc mẹ sinh cô để lại cho cô, ý nghĩa đặc biệt, nhưng trước mắt, không thể nào trở lại KTV tìm.
Cô dùng mái tóc dài che dấu hôn trên cổ mình mới chạy tới hội trường.
Hai nhà Cảnh Hoắc đều là tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc Thành, cộng thêm lại là hôn nhân thương nghiệp, quy mô tiệc đính hôn này, có thể tưởng tượng được.
Hội trường bố trí rất lãng mạn.
Tân khách và thân nhân hai bên đều đã đến, đang bị tân khách vây quanh chúc mừng, tình cảnh tương đối náo nhiệt.
Sắc mặt bốn vị trưởng bối đều dào dạt vui mừng.
Những hình ảnh kia, lọt vào trong mắt Cảnh Phạm, trong lòng mơ hồ nổi lên bất an.
Hoặc Cảnh Thành rốt cuộc vẫn bị một cú điện thoại đánh thức.
Tiếp điện thoại, liền nghe được Cố Nguyên ở bên kia kêu gào: “Anh họ hai, anh ở đâu? Bọn em tìm anh cả đêm, anh trốn ngoài hành tinh sao?”
Đầu nhức sắp nứt ra, nghe tiếng kêu gào này càng không tốt, đầu giống như muốn nổ tung.
Hoắc Cảnh Thành xoa mi tâm ngồi dậy, lúc này mới chú ý mình cả người chật vật.
Áo sơ mi luôn thẳng tắp cởi ra bốn nút, trước ngực rộng mở. Quần dài màu đậm càng tệ hại, khóa kéo còn chưa kéo lên, trên quần loang lổ nhiều màu, không biết là của anh hay là người phụ nữ kia lưu lại.
Anh nghiêm túc hồi tưởng chuyện tối qua, nhưng hoàn toàn đứt đoạn, trong đầu chỉ có hình ảnh vụn vặt.
Người phụ nữ kia rốt cuộc là ai? Từ đâu chui ra?
Anh rốt cuộc không có chút ký ức nào.
“Anh họ hai, hôm nay là lễ đính hôn của anh họ cả, ai tới trễ cũng được, nhưng anh là em trai không thể tới trễ! Nhưng mà nghe mẹ em nói, bên kia cô dâu đến bây giờ cũng chưa tới.” Không nghe được câu trả lời, Cố Nguyên tiếp tục nói.
Hoắc Cảnh Thành không nhanh không chậm đốt điếu thuốc cho mình, trầm giọng hỏi: “Trong ly rượu tối qua, các cậu đã táy máy tay chân?”
Trong lời nói lộ ra nguy hiểm.
Cố Nguyên biết không tránh thoát, đành phải thành thật khai báo: “Những người đó vốn vua đùa một chút, không nghĩ tới anh bị trúng. Anh, thật sự không phải cố ý, tăng thêm chút tình cảm mà.”
Hoắc Cảnh Thành cau mày, giọng trầm hơn: “Không có lần sau!”
Anh nóng nảy cúp điện thoại. Ánh mắt lướt qua sofa. Trên sofa có vết máu biểu thị cho trinh tiết của người con gái.
Ánh mắt anh sâu hơn.
Tối qua là lần đầu tiên của người phụ nữ kia. Nhưng e là lần đầu tiên này đối với cô ấy mà nói không tính là tốt. Từ hình ảnh vụn vặt, anh có thể kết luận, anh chưa từng ôn nhu với cô.
Hoắc Cảnh Thành cũng không ở lâu, trước khi rời đi, bị cái kẹp rớt dưới thảm thu hút sự chú ý.
Đây là của cô?
Quỷ thần xui khiến, anh khom người nhặt lên.
Người phụ nữ kia, tuy không biết là ai, nhưng tối qua anh rất thỏa mãn.
Hơn nữa, mùi vị của cô, rất ngọt.
…
Cảnh Phạm về thay quần áo khác, lúc rửa mặt chải đầu mới phát hiện hai cái kẹp trên đầu mình không biết một cái khi nào.
Đây là lúc mẹ sinh cô để lại cho cô, ý nghĩa đặc biệt, nhưng trước mắt, không thể nào trở lại KTV tìm.
Cô dùng mái tóc dài che dấu hôn trên cổ mình mới chạy tới hội trường.
Hai nhà Cảnh Hoắc đều là tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc Thành, cộng thêm lại là hôn nhân thương nghiệp, quy mô tiệc đính hôn này, có thể tưởng tượng được.
Hội trường bố trí rất lãng mạn.
Tân khách và thân nhân hai bên đều đã đến, đang bị tân khách vây quanh chúc mừng, tình cảnh tương đối náo nhiệt.
Sắc mặt bốn vị trưởng bối đều dào dạt vui mừng.
Những hình ảnh kia, lọt vào trong mắt Cảnh Phạm, trong lòng mơ hồ nổi lên bất an.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro