Nghiệt duyên (4...
Nam Âm Âm
2024-09-11 09:34:44
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dưới đài, thanh âm không biết xấu hổ, thanh âm khinh bỉ, truyền thông hưng phấn thét chói tai, thay nhau vang lên, tựa như kim chui vào tai cô.
Cô quả nhiên bị gài bẫy, tối qua ly rượu Vân Mẫn Mẫn cho mình quả thật có vấn đề.
Vào thời khắc này, cửa hội trường bỗng nhiên mở ra.
Cảnh Phạm đã chật vật tới cực điểm, đầu lại mê man.
Cô theo bản năng giương mắt nhìn, người đến khiến cô ngẩn ra. Tay xuôi bên người không khỏi siết chặt.
Hoắc Cảnh Thành khoan thai tới chậm đứng ở cửa.
Hiển nhiên anh không biết trên đài đang có chuyện gì, mi tâm nghi ngờ nhíu lại. Đây không phải là lễ đính hôn sao? Sao sắc mặt mọi người đều như tang lễ?
“Hoang đường! Vô sỉ!” Mẹ Hoắc - Văn Bái giận đến cả người phát run, đột nhiên xông lên, cho Cảnh Phạm một bạt tai: “Không nghĩ tới Cảnh Phạm cô là đồ không biết xấu hổ như vậy!”
Văn Bái ra tay nặng, Cảnh Phạm bị đánh, thân thể lảo đảo, thiếu chút nữa ngã nhào dưới đất.
Cô thật vất vả đứng vững, bên tai ong ong, trong miệng đã có mùi máu tanh.
Những lời mắng cô vừa rồi, cô không cảm thấy có gì, nhưng vào giờ phút này, Hoắc Cảnh Thành đứng trước mặt mình, những lời đó bắt đầu trở nên vô cùng chói tai, kim châm muối xát.
“Mọi người đều rằng cô ta là một cô gái tốt, nhưng thật ra cuộc sống riêng của cô ta cực kỳ hỗn loạn. Tôi không đành lòng Hoắc thiếu gia anh bị cô ta lừa dối, cho nên mới tới vạch trần cô ta. Hoắc thiếu gia, những vết hôn trên người Cảnh Phạm, không phải là anh lưu lại phải không?”
Thanh âm Vân Mẫn Mẫn vang lên lần nữa, nói với Hoắc Quân Thâm, dĩ nhiên là thêm dầu vào lửa.
Ánh mắt Cảnh Phạm thẳng tắp nhìn về phía Hoắc Cảnh Thành.
Lúc này anh đã rõ đang xảy ra chuyện gì.
Cảnh Phạm nhìn ra từ mặt anh ưu tư như mọi người – khinh bỉ, vô liêm sỉ.
Anh cũng cảm thấy cô là dâm phụ sao?
Người đàn ông này, hiển nhiên quên, tối qua anh ở trong thân thể mình, rong ruổi niềm vui tràn trề bao nhiêu.
Đáy lòng Cảnh Phạm khổ sở, khóe miệng không ngừng chảy máu, Cảnh Uyên đau lòng ôm lấy cô, quấn âu phục quanh người cô: “Phạm Phạm, anh dẫn em đi. Bất kể tối qua đã xảy ra chuyện gì, chúng ta rời khỏi đây trước!”
Cảnh Uyên ôm cô, cô rốt cuộc có chút sức lực, chịu đựng ánh mắt lạnh lùng và khinh bỉ của Hoắc Cảnh Thành, nặng nề đi xuống.
Lúc đến gần Vân Mẫn Mẫn, ánh mắt lạnh lùng quét qua, tay đưa ra, một bạt tai dứt khoát.
Vân Mẫn Mẫn bị tát lảo đảo, ngã xuống đất.
Cô ta che mặt sưng đỏ, căm hận trợn mắt nhìn Cảnh Phạm, đối diện ánh mắt lạnh như băng của cô, nhất thời giận không dám nói.
Cảnh Phạm lần nữa cất bước đi ra cửa.
Hoắc Cảnh Thành đi vào trong.
Càng đi càng gần, cô càng cảm nhận được hơi thở rét lạnh tàn ác trên người người đàn ông.
Hai người, lúc sát vai mà qua…
Cảnh Phạm đột nhiên đưa tay, kéo ống tay áo anh.
Tất cả mọi người đều sửng sốt. Đầu Cảnh Phạm này bị lừa đá? Lúc này rồi, còn dám trêu chọc người Hoắc gia? Hơn nữa, là Hoắc Nhị thiếu gia xưa nay tính cách rất kém.
Cảnh Uyên cũng sửng sốt, nghi ngờ nhìn cô: “Phạm Phạm?”
“Buông tay!” Thanh âm lãnh khốc, không chút lưu tình.
Hoắc Cảnh Thành chán ghét nhìn năm ngón tay nhỏ trắng như tuyết đang kéo âu phục mình.
Cảnh Phạm này, trước kia anh đã gặp mấy lần, tướng mạo thanh thuần, nhìn khôn khéo, nhưng ai nào biết dưới da mặt thuần khiết lại làm chuyện gì người ta không biết?
Trước kia từng ngủ với mấy người đàn ông cũng không sao, có quá nhiều bạn trai cũng không sao, xã hội hiện đại, đây không phải chuyện gì ly kỳ. Nhưng đêm trước đính hôn với Quân Thâm lại cùng người đàn ông khác dính dấp không rõ, đây chính là đại kỵ.
Dưới đài, thanh âm không biết xấu hổ, thanh âm khinh bỉ, truyền thông hưng phấn thét chói tai, thay nhau vang lên, tựa như kim chui vào tai cô.
Cô quả nhiên bị gài bẫy, tối qua ly rượu Vân Mẫn Mẫn cho mình quả thật có vấn đề.
Vào thời khắc này, cửa hội trường bỗng nhiên mở ra.
Cảnh Phạm đã chật vật tới cực điểm, đầu lại mê man.
Cô theo bản năng giương mắt nhìn, người đến khiến cô ngẩn ra. Tay xuôi bên người không khỏi siết chặt.
Hoắc Cảnh Thành khoan thai tới chậm đứng ở cửa.
Hiển nhiên anh không biết trên đài đang có chuyện gì, mi tâm nghi ngờ nhíu lại. Đây không phải là lễ đính hôn sao? Sao sắc mặt mọi người đều như tang lễ?
“Hoang đường! Vô sỉ!” Mẹ Hoắc - Văn Bái giận đến cả người phát run, đột nhiên xông lên, cho Cảnh Phạm một bạt tai: “Không nghĩ tới Cảnh Phạm cô là đồ không biết xấu hổ như vậy!”
Văn Bái ra tay nặng, Cảnh Phạm bị đánh, thân thể lảo đảo, thiếu chút nữa ngã nhào dưới đất.
Cô thật vất vả đứng vững, bên tai ong ong, trong miệng đã có mùi máu tanh.
Những lời mắng cô vừa rồi, cô không cảm thấy có gì, nhưng vào giờ phút này, Hoắc Cảnh Thành đứng trước mặt mình, những lời đó bắt đầu trở nên vô cùng chói tai, kim châm muối xát.
“Mọi người đều rằng cô ta là một cô gái tốt, nhưng thật ra cuộc sống riêng của cô ta cực kỳ hỗn loạn. Tôi không đành lòng Hoắc thiếu gia anh bị cô ta lừa dối, cho nên mới tới vạch trần cô ta. Hoắc thiếu gia, những vết hôn trên người Cảnh Phạm, không phải là anh lưu lại phải không?”
Thanh âm Vân Mẫn Mẫn vang lên lần nữa, nói với Hoắc Quân Thâm, dĩ nhiên là thêm dầu vào lửa.
Ánh mắt Cảnh Phạm thẳng tắp nhìn về phía Hoắc Cảnh Thành.
Lúc này anh đã rõ đang xảy ra chuyện gì.
Cảnh Phạm nhìn ra từ mặt anh ưu tư như mọi người – khinh bỉ, vô liêm sỉ.
Anh cũng cảm thấy cô là dâm phụ sao?
Người đàn ông này, hiển nhiên quên, tối qua anh ở trong thân thể mình, rong ruổi niềm vui tràn trề bao nhiêu.
Đáy lòng Cảnh Phạm khổ sở, khóe miệng không ngừng chảy máu, Cảnh Uyên đau lòng ôm lấy cô, quấn âu phục quanh người cô: “Phạm Phạm, anh dẫn em đi. Bất kể tối qua đã xảy ra chuyện gì, chúng ta rời khỏi đây trước!”
Cảnh Uyên ôm cô, cô rốt cuộc có chút sức lực, chịu đựng ánh mắt lạnh lùng và khinh bỉ của Hoắc Cảnh Thành, nặng nề đi xuống.
Lúc đến gần Vân Mẫn Mẫn, ánh mắt lạnh lùng quét qua, tay đưa ra, một bạt tai dứt khoát.
Vân Mẫn Mẫn bị tát lảo đảo, ngã xuống đất.
Cô ta che mặt sưng đỏ, căm hận trợn mắt nhìn Cảnh Phạm, đối diện ánh mắt lạnh như băng của cô, nhất thời giận không dám nói.
Cảnh Phạm lần nữa cất bước đi ra cửa.
Hoắc Cảnh Thành đi vào trong.
Càng đi càng gần, cô càng cảm nhận được hơi thở rét lạnh tàn ác trên người người đàn ông.
Hai người, lúc sát vai mà qua…
Cảnh Phạm đột nhiên đưa tay, kéo ống tay áo anh.
Tất cả mọi người đều sửng sốt. Đầu Cảnh Phạm này bị lừa đá? Lúc này rồi, còn dám trêu chọc người Hoắc gia? Hơn nữa, là Hoắc Nhị thiếu gia xưa nay tính cách rất kém.
Cảnh Uyên cũng sửng sốt, nghi ngờ nhìn cô: “Phạm Phạm?”
“Buông tay!” Thanh âm lãnh khốc, không chút lưu tình.
Hoắc Cảnh Thành chán ghét nhìn năm ngón tay nhỏ trắng như tuyết đang kéo âu phục mình.
Cảnh Phạm này, trước kia anh đã gặp mấy lần, tướng mạo thanh thuần, nhìn khôn khéo, nhưng ai nào biết dưới da mặt thuần khiết lại làm chuyện gì người ta không biết?
Trước kia từng ngủ với mấy người đàn ông cũng không sao, có quá nhiều bạn trai cũng không sao, xã hội hiện đại, đây không phải chuyện gì ly kỳ. Nhưng đêm trước đính hôn với Quân Thâm lại cùng người đàn ông khác dính dấp không rõ, đây chính là đại kỵ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro