Chap 166
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Ban đêm, cô mặc đồ ngủ ngồi ở trên ghế lười ngoài ban công phòng ngủ, bầu trời đêm lấp lánh, màn hình điện thoại ở một bên chợt lóe sáng. Cô hít một hơi, cầm điện thoại lên, ở đầu dây bên kia thật lâu sau mới có tiếng nói.
" Hiểu Nhiên"."em đây, ông xã".Nghe giọng cô có chút không đúng, bên kia yên lặng, do dự một chút mới lên tiếng hỏi: " hôm nay em không khoẻ."
- " Không có, em chỉ hơi mệt một chút".
Hoắc Cao Lãng bên kia sắc mặt đen kịt: " anh gọi David tới khám cho em".
Lạc Hiểu Nhiên vẫn vô lực nói: " không cần, em ngủ một lúc sẽ ổn. Anh có khoẻ không". Cô nói sang chuyện khác.
"ừm , anh khoẻ. Anh nhớ em, bà xã"." em cũng nhớ anh."." trễ rồi em ngủ đi, ngủ ngon, bà xã"." vâng, vậy em đi ngủ nha, ông xã, em yêu anh." Nói xong, cô cúp điện thoại.Đôi mắt hơi nheo lại, cô nghe được âm thanh cửa phòng bị mở ra, mùi thơm từ chén cháo trên tay bà quản gia toả ra, cô vội đứng dậy, đi vào phòng, cô đưa tay muốn nhận lấy khẽ nói: " giờ này bác không ngủ còn nấu cháo cho con".
Bà quản gia không đưa cho cô cầm mà bưng đến để trên bàn rồi nói: " buổi chiều con ăn rất ít, tranh thủ cháo còn nóng, con ăn thêm một ít".
Lòng Lạc Hiểu Nhiên nóng dần lên, khoé mắt cô cũng đột nhiên nóng và đỏ lên, cô vội hít một hơi mỉm cười nói:
"Dạ, con cám ơn bác".
Nói xong, cô bắt đầu ăn cháo, ăn được hai ba muỗng, cô bắt đầu có cảm giác ngấy ngấy.
Trong bụng quặn lên từng cơn, cô vội uống vài ngụm nước.
Bà quản gia thấy lạ: " Hiểu Nhiên con sao vậy, thức ăn không ngon sao".
Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu: " dạ không ạ, nhưng con ăn cứ có cảm giác ngấy ngấy".
Bà quản gia nhìn vào chén cháo: " để bác cho người chuẩn bị chén khác cho con".
- "Dạ, không cần đâu ạ". Lạc Hiểu Nhiên múc một muỗng đưa lên miệng thổi vài cái liền ăn, lần này cháo vừa vào miệng cô đã bắt đầu muốn nôn.
- " oe….. oẹ". Cô bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Cô ở trong nhà vệ sinh, nôn hết những gì vừa nuốt vào, nôn tới xanh mặt cô mới bước ra. Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của bà quản gia cô vội trấn an: " bác con không sao đâu, có thể là buổi chiều con có chút cảm, hiện giờ ăn uống không ngon miệng".
Bà quản gia đi đến dìu cô về giường: " con có chắc không".
- "Dạ, con ngủ là sẽ ổn, bác cũng quay về ngủ đi, không còn sớm nữa, đừng lo cho con".
Căn phòng phút chốc liền yên tĩnh, có thể do quá mệt, Lạc Hiểu Nhiên nhanh chóng ngủ đi, nhưng hôm nay, cô ngủ tới hơn tám giờ vẫn chưa dậy, bà quản gia buộc lòng phải lên gọi. Gọi một lúc vẫn không thấy cô trả lời, bà đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cô nằm trên giường, mắt nhắm chặt, mà mặt mũi nhợt nhạt, miệng hé nói mớ một cái gì đó bà không nghe rõ, khi bà đưa tay lên trán sờ mới phát hiện cô sốt quá cao.
Trong lúc hoảng hốt, bà liền lay mạnh cô gọi: " Hiểu Nhiên, con nghe bác gọi không".
Bà tức tốc đi gọi cho David.
Khi David đến nơi, liền khám bệnh cho cô, sau đó dặn dò bà quản gia: " bác nấu cho người nấu sẵn ít cháo, khi cô ấy tỉnh thì cho cô ấy ăn".
Bà quản gia thấy David không có tiêm thuốc cũng không để thuốc lại căn dặn bà cho uống lúc nào liền nhanh chóng hỏi: " Cậu không tiêm thuốc cho Hiểu Nhiên sao, buổi sáng con bé sốt rất cao".
David nhìn Lạc Hiểu Nhiên trên giường một chút rồi nói: " bác dùng khăn ấm lau người để hạ nhiệt cho cô ấy, hiện giờ cô ấy không thích hợp để tiêm thuốc". ()
Bà quản gia cũng không thắc mắc nhiều liền làm theo lời David nói.
Ở lại thêm một lúc đo nhiệt độ cho Lạc Hiểu Nhiên thấy giảm xuống lúc này David mới ra về. Lên xe liền gọi đi một cuộc gọi.
Đến khi, Lạc Hiểu Nhiên mơ màng mở mắt ra, trong phòng đã có một hương bạc hà quen thuộc. Cô đưa tay sờ lên trán, cổ họng ngứa làm cô ho vài cái.
Tiếng ho của cô, đã làm người nào đó đang nghe điện thoại ngoài ban công, vội nói: " như vậy đi, tôi gọi lại sau".
Liền tắt máy, quay người đi vào trong phòng.
Hoắc Cao Lãng đi vào thì thấy Lạc Hiểu Nhiên cau mày xoa hai bên thái dương rồi mở mắt ra, đầu cô có chút đau, cổ họng hơi rát.
- "em tỉnh rồi, có chỗ nào còn khó chịu không". Hoắc Cao Lãng nói.
Nhìn thấy Hoắc Cao Lãng cô hơi bất ngờ, một lúc mới lên tiếng: " anh về khi nào thế".
- "Em bệnh đến mức khờ luôn anh có thể không về sao." Hoắc Cao Lãng vừa sờ trán cô kiểm tra nhiệt độ vừa nói.
Lạc Hiểu Nhiên cau mày: " bệnh có một chút làm sao khờ được".
- "Đúng là em bệnh một chút không khờ được, nhưng bảo bối nhỏ sẽ khó chịu". Nói xong anh sờ lên bụng cô, ánh mắt dịu dàng đôi chút.
Anh quay về cũng là chuyện bất đắc dĩ, lẽ ra, nếu cô chỉ bệnh nhẹ, chắc hẳn là David sẽ không nói cho anh, nhưng lần này lại xuất hiện một bảo bối nhỏ, buộc lòng David phải báo cho anh. Khi nghe được tin tức này anh cũng rất bất ngờ, phải rất lâu anh mới xác định lại một lần nữa.
Lạc Hiểu Nhiên khó hiểu: "anh nói cái gì bảo bối nhỏ."
Hoắc Cao Lãng gật đầu: " Lạc Hiểu Nhiên, em mang thai rồi, ở đây có bảo bối nhỏ rồi".
Lạc Hiếu Nhiên lập tức ngạc nhiên nhìn anh : "Hả?
Tin tức này Lạc Hiểu Nhiên cũng rất bất ngờ, cô đặt lên bụng mình, cô mang thai rồi.
Cũng không biết là nên vui hay nên buồn.
" Hả cái gì,"" làm sao vậy, không vui sao". Hoắc Cao Lãng đặt tay mình lên tay Lạc Hiểu Nhiên, trầm giọng hỏi: " sao ngẩn ra vậy."Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu: " không có, chỉ là em có chút bất ngờ". Cô không thể tin nổi, nhìn anh : " em thật sự có thai sao".
Hoắc Cao Lãng buồn cười nhưng không cười, nhìn cô: " thế em nghĩ tại sao anh lại ở đây, anh nói em đừng buồn, nếu thật sự không phải chuyện lớn thế này, David chắc chắn sẽ không gọi điện cho anh".
Anh đỡ cô ngồi dậy: "thức dậy ăn một chút gì nhé".
Lạc Hiếu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.
Dưới nhà bà quản gia cũng đã chuẩn bị đồ ăn cho cô, nghe được tin Lạc Hiểu Nhiên mang thai, bà quản gia vui mừng ra mặt, vừa thấy cô xuống bà liền cười: " Hiểu Nhiên, đến đây ăn chút cháo đi, bác biết con khó ăn, hôm nay nấu cháo táo đỏ cho dễ ăn, và đặc biệt rất tốt cho phụ nữ mang thai. Ăn nhiều một chút nhé".
Vừa dọn bà vừa luyên thuyên nói. Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu cười nhẹ: " cám ơn bác".
Cô chậm rãi ăn, Hoắc Cao Lãng ngồi bên cạnh ánh mắt ôn nhu đặt trên người cô, anh chủ động dời thức ăn đến trước mặt cô: "ăn nhiều một chút, em gầy quá, sau này bụng lớn sẽ rất mệt mỏi."
Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười: " cũng còn lâu lắm mà. Cao Lãng có phải em đang mơ không". Cô vẫn hoàn toàn chưa thích nghi được với tin tức này, nó đến quá bất ngờ.
Hoắc Cao Lãng cười lắc đầu: " lúc David báo cho anh, anh cũng tưởng là mơ, nhưng khi quay về thấy em nằm trên giường bệnh thì anh biết đó không phải là mơ".
- "công việc anh không bận nữa sao". Lạc Hiểu Nhiên hỏi.
" công việc anh không bận nữa sao". Lạc Hiểu Nhiên hỏi." Bận, nhưng em bệnh thì anh không thể không về". Hoắc Cao Lãng vừa nói vừa cầm khăn giấy lau bên khoé miệng cho cô.Trong lòng, Lạc Hiểu Nhiên phút chốc ấm áp, cô ngầng đầu nhìn anh cố tình hỏi: "không phải vì bảo bối nhỏ sao."
- " Không quan trọng bằng em". Hoắc Cao Lãng trả lời không một chút do dự.
Sau khi Lạc Hiểu Nhiên ăn xong, anh liền bế cô vào phòng, sau đó liền vào thư phòng, đến buổi tối mới quay trở về.
" Hiểu Nhiên"."em đây, ông xã".Nghe giọng cô có chút không đúng, bên kia yên lặng, do dự một chút mới lên tiếng hỏi: " hôm nay em không khoẻ."
- " Không có, em chỉ hơi mệt một chút".
Hoắc Cao Lãng bên kia sắc mặt đen kịt: " anh gọi David tới khám cho em".
Lạc Hiểu Nhiên vẫn vô lực nói: " không cần, em ngủ một lúc sẽ ổn. Anh có khoẻ không". Cô nói sang chuyện khác.
"ừm , anh khoẻ. Anh nhớ em, bà xã"." em cũng nhớ anh."." trễ rồi em ngủ đi, ngủ ngon, bà xã"." vâng, vậy em đi ngủ nha, ông xã, em yêu anh." Nói xong, cô cúp điện thoại.Đôi mắt hơi nheo lại, cô nghe được âm thanh cửa phòng bị mở ra, mùi thơm từ chén cháo trên tay bà quản gia toả ra, cô vội đứng dậy, đi vào phòng, cô đưa tay muốn nhận lấy khẽ nói: " giờ này bác không ngủ còn nấu cháo cho con".
Bà quản gia không đưa cho cô cầm mà bưng đến để trên bàn rồi nói: " buổi chiều con ăn rất ít, tranh thủ cháo còn nóng, con ăn thêm một ít".
Lòng Lạc Hiểu Nhiên nóng dần lên, khoé mắt cô cũng đột nhiên nóng và đỏ lên, cô vội hít một hơi mỉm cười nói:
"Dạ, con cám ơn bác".
Nói xong, cô bắt đầu ăn cháo, ăn được hai ba muỗng, cô bắt đầu có cảm giác ngấy ngấy.
Trong bụng quặn lên từng cơn, cô vội uống vài ngụm nước.
Bà quản gia thấy lạ: " Hiểu Nhiên con sao vậy, thức ăn không ngon sao".
Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu: " dạ không ạ, nhưng con ăn cứ có cảm giác ngấy ngấy".
Bà quản gia nhìn vào chén cháo: " để bác cho người chuẩn bị chén khác cho con".
- "Dạ, không cần đâu ạ". Lạc Hiểu Nhiên múc một muỗng đưa lên miệng thổi vài cái liền ăn, lần này cháo vừa vào miệng cô đã bắt đầu muốn nôn.
- " oe….. oẹ". Cô bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Cô ở trong nhà vệ sinh, nôn hết những gì vừa nuốt vào, nôn tới xanh mặt cô mới bước ra. Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của bà quản gia cô vội trấn an: " bác con không sao đâu, có thể là buổi chiều con có chút cảm, hiện giờ ăn uống không ngon miệng".
Bà quản gia đi đến dìu cô về giường: " con có chắc không".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- "Dạ, con ngủ là sẽ ổn, bác cũng quay về ngủ đi, không còn sớm nữa, đừng lo cho con".
Căn phòng phút chốc liền yên tĩnh, có thể do quá mệt, Lạc Hiểu Nhiên nhanh chóng ngủ đi, nhưng hôm nay, cô ngủ tới hơn tám giờ vẫn chưa dậy, bà quản gia buộc lòng phải lên gọi. Gọi một lúc vẫn không thấy cô trả lời, bà đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cô nằm trên giường, mắt nhắm chặt, mà mặt mũi nhợt nhạt, miệng hé nói mớ một cái gì đó bà không nghe rõ, khi bà đưa tay lên trán sờ mới phát hiện cô sốt quá cao.
Trong lúc hoảng hốt, bà liền lay mạnh cô gọi: " Hiểu Nhiên, con nghe bác gọi không".
Bà tức tốc đi gọi cho David.
Khi David đến nơi, liền khám bệnh cho cô, sau đó dặn dò bà quản gia: " bác nấu cho người nấu sẵn ít cháo, khi cô ấy tỉnh thì cho cô ấy ăn".
Bà quản gia thấy David không có tiêm thuốc cũng không để thuốc lại căn dặn bà cho uống lúc nào liền nhanh chóng hỏi: " Cậu không tiêm thuốc cho Hiểu Nhiên sao, buổi sáng con bé sốt rất cao".
David nhìn Lạc Hiểu Nhiên trên giường một chút rồi nói: " bác dùng khăn ấm lau người để hạ nhiệt cho cô ấy, hiện giờ cô ấy không thích hợp để tiêm thuốc". ()
Bà quản gia cũng không thắc mắc nhiều liền làm theo lời David nói.
Ở lại thêm một lúc đo nhiệt độ cho Lạc Hiểu Nhiên thấy giảm xuống lúc này David mới ra về. Lên xe liền gọi đi một cuộc gọi.
Đến khi, Lạc Hiểu Nhiên mơ màng mở mắt ra, trong phòng đã có một hương bạc hà quen thuộc. Cô đưa tay sờ lên trán, cổ họng ngứa làm cô ho vài cái.
Tiếng ho của cô, đã làm người nào đó đang nghe điện thoại ngoài ban công, vội nói: " như vậy đi, tôi gọi lại sau".
Liền tắt máy, quay người đi vào trong phòng.
Hoắc Cao Lãng đi vào thì thấy Lạc Hiểu Nhiên cau mày xoa hai bên thái dương rồi mở mắt ra, đầu cô có chút đau, cổ họng hơi rát.
- "em tỉnh rồi, có chỗ nào còn khó chịu không". Hoắc Cao Lãng nói.
Nhìn thấy Hoắc Cao Lãng cô hơi bất ngờ, một lúc mới lên tiếng: " anh về khi nào thế".
- "Em bệnh đến mức khờ luôn anh có thể không về sao." Hoắc Cao Lãng vừa sờ trán cô kiểm tra nhiệt độ vừa nói.
Lạc Hiểu Nhiên cau mày: " bệnh có một chút làm sao khờ được".
- "Đúng là em bệnh một chút không khờ được, nhưng bảo bối nhỏ sẽ khó chịu". Nói xong anh sờ lên bụng cô, ánh mắt dịu dàng đôi chút.
Anh quay về cũng là chuyện bất đắc dĩ, lẽ ra, nếu cô chỉ bệnh nhẹ, chắc hẳn là David sẽ không nói cho anh, nhưng lần này lại xuất hiện một bảo bối nhỏ, buộc lòng David phải báo cho anh. Khi nghe được tin tức này anh cũng rất bất ngờ, phải rất lâu anh mới xác định lại một lần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Hiểu Nhiên khó hiểu: "anh nói cái gì bảo bối nhỏ."
Hoắc Cao Lãng gật đầu: " Lạc Hiểu Nhiên, em mang thai rồi, ở đây có bảo bối nhỏ rồi".
Lạc Hiếu Nhiên lập tức ngạc nhiên nhìn anh : "Hả?
Tin tức này Lạc Hiểu Nhiên cũng rất bất ngờ, cô đặt lên bụng mình, cô mang thai rồi.
Cũng không biết là nên vui hay nên buồn.
" Hả cái gì,"" làm sao vậy, không vui sao". Hoắc Cao Lãng đặt tay mình lên tay Lạc Hiểu Nhiên, trầm giọng hỏi: " sao ngẩn ra vậy."Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu: " không có, chỉ là em có chút bất ngờ". Cô không thể tin nổi, nhìn anh : " em thật sự có thai sao".
Hoắc Cao Lãng buồn cười nhưng không cười, nhìn cô: " thế em nghĩ tại sao anh lại ở đây, anh nói em đừng buồn, nếu thật sự không phải chuyện lớn thế này, David chắc chắn sẽ không gọi điện cho anh".
Anh đỡ cô ngồi dậy: "thức dậy ăn một chút gì nhé".
Lạc Hiếu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.
Dưới nhà bà quản gia cũng đã chuẩn bị đồ ăn cho cô, nghe được tin Lạc Hiểu Nhiên mang thai, bà quản gia vui mừng ra mặt, vừa thấy cô xuống bà liền cười: " Hiểu Nhiên, đến đây ăn chút cháo đi, bác biết con khó ăn, hôm nay nấu cháo táo đỏ cho dễ ăn, và đặc biệt rất tốt cho phụ nữ mang thai. Ăn nhiều một chút nhé".
Vừa dọn bà vừa luyên thuyên nói. Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu cười nhẹ: " cám ơn bác".
Cô chậm rãi ăn, Hoắc Cao Lãng ngồi bên cạnh ánh mắt ôn nhu đặt trên người cô, anh chủ động dời thức ăn đến trước mặt cô: "ăn nhiều một chút, em gầy quá, sau này bụng lớn sẽ rất mệt mỏi."
Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười: " cũng còn lâu lắm mà. Cao Lãng có phải em đang mơ không". Cô vẫn hoàn toàn chưa thích nghi được với tin tức này, nó đến quá bất ngờ.
Hoắc Cao Lãng cười lắc đầu: " lúc David báo cho anh, anh cũng tưởng là mơ, nhưng khi quay về thấy em nằm trên giường bệnh thì anh biết đó không phải là mơ".
- "công việc anh không bận nữa sao". Lạc Hiểu Nhiên hỏi.
" công việc anh không bận nữa sao". Lạc Hiểu Nhiên hỏi." Bận, nhưng em bệnh thì anh không thể không về". Hoắc Cao Lãng vừa nói vừa cầm khăn giấy lau bên khoé miệng cho cô.Trong lòng, Lạc Hiểu Nhiên phút chốc ấm áp, cô ngầng đầu nhìn anh cố tình hỏi: "không phải vì bảo bối nhỏ sao."
- " Không quan trọng bằng em". Hoắc Cao Lãng trả lời không một chút do dự.
Sau khi Lạc Hiểu Nhiên ăn xong, anh liền bế cô vào phòng, sau đó liền vào thư phòng, đến buổi tối mới quay trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro