Chap 169
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Bà vào phòng suốt cả buổi chiều, mặc kệ Lạc Hiểu Nhiên nói với bà như thế nào, từ đầu đến cuối bà vẫn không đáp lại cô một câu.
Lạc Hiểu Nhiên quỳ gối bên ngoài cửa phòng, cầu xin nói: " bà ngoại, bà đừng giận con nữa được không, bà ra ăn cơm đi, được không."
Bà ngoại trong phòng không ngừng lau đi nước mắt, nhưng vẫn không trả lời Lạc Hiểu Nhiên. Bà không biết đã tạo nghiệp chướng gì, để con gái và cháu gái phải như thế này. Đứa nhỏ bà yêu thương nhất, bây giờ bà phải tự mình làm điều ác nhất đối với nó.
Mắt Lạc Hiểu Nhiên ngân ngấn nước, gõ gõ cánh cửa phòng bà: "Bà ngoại."
Lạc Hiểu Nhiên vẫn quỳ gối ngoài cửa phòng, cầu xin nói: " Bà ngoại, con biết bà giận con, nhưng Hiểu Nhiên xin bà đừng giày vò bản thân được không.".
Cửa phòng đột nhiên mở ra, thân hình Lạc Hiểu Nhiên chợt lảo đảo, thiếu chút nữa đã bị ngã xuống, cũng may là bà ngoại kịp thời đưa tay ra kéo cô lại.
Lạc Hiểu Nhiên thừa dịp đó ôm lấy bà, "Bà ngoại."
Bà ngoại nói bằng giọng trách móc, "Đừng có quỳ nữa, không tốt cho đứa nhỏ".
Bất kể ai khi nghe lời này của bà ngoại cũng có thể hiểu thật ra là bà không muốn Lạc Hiểu Nhiên tiếp tục quỳ chịu khổ.
Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu, nước mắt như trân châu đứt dây rơi xuống: " bà ngoại, bà đừng giận con nữa được không".
Bà ngoại lớn tiếng lên án, "Con bảo bà làm sao có thể không giận cho con?. Bà không biết bà đã gây ra cái nghiệp chướng gì, để tạo nên một cái cảnh như vậy. Con gái lại thay mặt con của chồng đi tranh giành đàn ông với cháu gái của mình."
Lạc Hiểu Nhiên nức nở: " bà ngoại, bà đừng quan tâm lời bà ấy nói. Con và Cao Lãng không như bà ấy nói với bà."
- " Thật tình bà không biết phải nói với con như thế nào". Giọng bà ngoại lúc này cũng bị đứt quãng.
Hai mắt Lạc Hiểu Nhiên ràn rụa nước mắt: "xin bà cho con thêm một chút thời gian, con sẽ ly hôn. Bà đừng tự giày vò bản thân nữa, sức khoẻ của bà không tốt, bà đừng làm con lo lắng".
Bà ngoại bởi vì khóc cả buổi chiều nên tiếng nói cũng trở nên khàn khàn, " Hiểu Nhiên, không phải bà muốn chia rẽ hạnh phúc của con, mà là mẹ con sẽ thật sự không buông tha cho con..."
Hai mắt đẫm lệ, Lạc Hiểu Nhiên từ từ rũ xuống hàng lông mi dài.
Buổi tối Lạc Hiểu Nhiên ngồi trong phòng khách, cuối cùng tâm trạng hoảng loạn bất an cũng đã giảm xuống.
Cô và bà ngoại mỗi người một nơi, bà ngoại cố ý né tránh cô, nên buổi chiều sau khi dùng cơm xong đã về phòng.
Cô nhìn căn phòng khách vắng lặng thì thở dài bất lực, nếu là bình thường cô và bà sẽ ngồi ở đây nói chuyện. Còn hiện giờ chỉ cần thấy mặt bà, cô cảm giác bản thân rất tội lỗi không thể nào rửa sạch được.
Lạc Hiểu Nhiên biết rõ những lời Giang Uyển nói với bà là những lời nói rất khó nghe. Giang Uyển đã giày vò và đay nghiến bà, nên bà ngoại mới trở nên như vậy.
Lạc Hiểu Nhiên xoa nhẹ bụng, nở nụ cười chua chát. Cô phải làm sao đây...
Điện thoại reo lên, lòng cô liền thấp thỏm bất an.
Giọng cô run run nhận điện thoại: " Ông xã..."
Hoắc Cao Lãng bên kia dịu dàng hỏi cô: "bà xã, làm sao vậy, trong người không thoải mái sao".
- " Không có, em khoẻ".
Giọng nói bên kia lại trầm trầm vang lên rất êm tai: "ừm, khoe là tốt rồi. Bà ngoại gọi em về là có việc gì".
Hô hấp cô chợt căng thẳng, giọng nói không kiểm chế được mà run lên: " không....không có việc gì. Chỉ... chỉ là bà nhớ em".
"ừm". Hoắc Cao Lãng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng anh không muốn hỏi, anh không muốn cô suy nghĩ nhiều ảnh hưởng đến cô và đứa nhỏ: "em ở lại chơi với bà ngoại thêm vài ngày đi, không cần quay trở về gấp quá. Công việc của em, anh sẽ cho người sắp xếp"." Dạ".Trầm mặc một lúc, Hoắc Cao Lãng mới gọi: " Hiểu Nhiên, đêm nay anh sẽ bay qua Anh quốc, khi nào quay về nhớ gọi tài xế đến đón. Trời sắp có tuyết rơi rồi, em nhớ mặc áo ấm nhé, anh sẽ cố gắng về đón giáng sinh cùng em chịu không."
Từng lời anh nói trong điện thoại, làm Lạc Hiểu Nhiên không kiềm nén được rưng rưng nước mắt, cô cố gắng cắn chặt tay không để cho anh biết cô khóc: " ừm, ông xã, em biết rồi. Anh đừng lo cho em".
Hoắc Cao Lãng hạ cửa xe xuống, anh thổi nhẹ một làn khói thuốc: " lúc này thật muốn ôm lấy em". Từ Giang Thành về anh đã đi thẳng ra sân bay.
"Em cũng vậy." Thật lòng, lúc này Lạc Hiểu Nhiên rất muốn được dựa vào lòng Hoắc Cao Lãng, để cô cảm giác mình được chở che. Cô đã quá mệt mỏi rồi."Ngoan". Hoắc Cao Lãng cười nhẹ: " đi ngủ sớm một chút, anh có chút việc. Tạm biệt em, bà xã, ngủ ngon".Buông điện thoại xuống, nước mắt nhanh chóng ngưng tụ quanh viền mắt, Lạc Hiểu Nhiên uất ức che miệng khóc nức nở.
Khách sạn Golden là khách sạn chuẩn sáu sao của nước Anh. Gọi là khách sạn tiêu chuẩn là vì ở thành phố này có rất nhiều sự kiện, buổi tiệc nhưng chỉ ở đây là tổ chức nhiều nhất.
Sau khi xuống xe, Hoắc Cao Lãng liền đi vào trong.
Giang Kiêu đi bên cạnh lên tiếng: " bao lâu không ngủ rồi. Còn ổn không".
- "ổn". Hoắc Cao Lãng bỏ tay vào túi quần hờ hững.
Vào phòng Hoắc Cao Lãng đã thấy Kiều Nhất Minh ngồi ở đó. Anh ngồi vào vị trí giữa bàn, anh cười lạnh: " không biết, có việc gì khiến ông Kiều sang đến đây tìm tôi."
-"Cậu Hoắc, chổ này của cậu quả là vô cùng tốt". Kiều Nhất Minh ngồi trên ghế đối diện, đối với Hoắc Cao Lãng giơ ngón tay cái lên, đối với anh thưởng thức không chút nào che giấu.
Hoắc Cao Lãng từ bao thuốc lá rút ra một điếu thuốc, kẹp ở đầu ngón tay thưởng thức một hồi, lúc này mới ngậm trong miệng, anh híp mắt châm điếu thuốc lá, hút một hơi.
- " Ông Kiều, hôm nay có nhã hứng tìm tôi, không phải chỉ để thưởng thức khách sạn của chúng tôi chứ".
Kiều Nhất Minh cười: " tôi chỉ tán thưởng vài câu". Ông ta thở dài một hơi: " Khả Mỹ nhà tôi, vì cậu mà gần đây tâm tình không tốt, sau khi xuất viện về nhà cái gì cũng không chịu làm, suốt ngày chỉ nhốt mình trong phòng.
Con bé vì chuyện hôn ước mà bà cụ Hoắc nói, trong lòng có bao nhiêu hưng phấn, bao nhiêu mong chờ. Cậu lại một bước liền đi kết hôn, bức con bé đến mức phải tự tử."
Hoắc Cao Lãng cũng đã đoán trước được Kiều Nhất Minh chủ động tìm đến mình nhất định là có liên quan đến
Kiều Khả Mỹ. Anh bất động thanh sắc phun nhã khói thuốc, mảng lớn khói mù lượn lờ, cản đi phần lớn biếu tình trên khuôn mặt.
Lão hồ ly Kiều Nhất Minh, trong lòng biết rõ, Hoắc Cao Lãng này so với cha anh Hoắc Nguyên Lãng còn khó đối phó hơn.
Nếu không phải tình trạng con gái như vậy, hơn nữa bên nhà họ Hoắc lại không có động tĩnh gì .Khi mọi cách rơi vào đường cùng, ông chỉ có thể chọn chủ động tới gặp Hoắc Cao Lãng.
Kiều Nhất Minh thấy anh không có động tĩnh, nén giận trong lòng, tiếp tục đưa khuôn mặt hư nhược tươi cười:
" cậu Hoắc,".
-" Ông Kiều."
Hoắc Cao Lãng đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm trầm cắt đứt lời Kiều Nhất Minh nói, anh đưa tay bún một cái bụi thuốc, động tác làm biếng: " nói đến cùng, là ông chỉ muốn tôi đi gặp Kiều Khả Mỹ".
Kiều Nhất Minh cười ha hả.
Hoắc Cao Lãng thấy Kiều Nhất Minh trực tiếp đi vào chính đề, cũng không có hứng thú thể hiện khuôn mặt tươi cười dối trá trước mặt ông ta nữa, hừ lạnh một tiếng, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn: " thứ nhất, chuyện hôn ước là do các người tự sắp xếp. Thứ hai, tôi không bức ai phải tự tử. Tình huống lúc này, nếu mà tôi đi gặp Kiều Khả Mỹ chỉ cho cô ta thêm hy vọng giả tạo. Thứ ba, muốn bước vào cửa nhà họ Hoắc chúng tôi, thì cô ta không xứng".
" Cậu Hoắc, cậu cũng quá tự cao rồi. Nhà họ Hoắc cũng không phải đơn giản là nhìn Khả Mỹ vừa mắt. Tôi nói như vậy đúng không.". Kiều Nhất Minh nghe Hoắc Cao Lãng nói sắc mặt tái xanh."Thì ra chuyện này ông cũng biết, ông không ngu như tôi tưởng". Hoắc Cao Lãng lạnh lùng cắt đứt lời Kiều Nhất Minh nói, giọng nói càng táo bạo: " Ba tôi có thể bị qua mặt, nhưng tôi thì không. Ban đầu, tôi chỉ muốn épKiều gia các người chủ động hủỷ bỏ cái hôn ước kia, nhưng hiện tại đã đi quá xa rồi".
" Tôi cũng muốn nói với cậu, Khả Mỹ đã đi đến bước này tôi cũng không thể dừng tay lại nữa"." Ông Kiều".
Lạc Hiểu Nhiên quỳ gối bên ngoài cửa phòng, cầu xin nói: " bà ngoại, bà đừng giận con nữa được không, bà ra ăn cơm đi, được không."
Bà ngoại trong phòng không ngừng lau đi nước mắt, nhưng vẫn không trả lời Lạc Hiểu Nhiên. Bà không biết đã tạo nghiệp chướng gì, để con gái và cháu gái phải như thế này. Đứa nhỏ bà yêu thương nhất, bây giờ bà phải tự mình làm điều ác nhất đối với nó.
Mắt Lạc Hiểu Nhiên ngân ngấn nước, gõ gõ cánh cửa phòng bà: "Bà ngoại."
Lạc Hiểu Nhiên vẫn quỳ gối ngoài cửa phòng, cầu xin nói: " Bà ngoại, con biết bà giận con, nhưng Hiểu Nhiên xin bà đừng giày vò bản thân được không.".
Cửa phòng đột nhiên mở ra, thân hình Lạc Hiểu Nhiên chợt lảo đảo, thiếu chút nữa đã bị ngã xuống, cũng may là bà ngoại kịp thời đưa tay ra kéo cô lại.
Lạc Hiểu Nhiên thừa dịp đó ôm lấy bà, "Bà ngoại."
Bà ngoại nói bằng giọng trách móc, "Đừng có quỳ nữa, không tốt cho đứa nhỏ".
Bất kể ai khi nghe lời này của bà ngoại cũng có thể hiểu thật ra là bà không muốn Lạc Hiểu Nhiên tiếp tục quỳ chịu khổ.
Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu, nước mắt như trân châu đứt dây rơi xuống: " bà ngoại, bà đừng giận con nữa được không".
Bà ngoại lớn tiếng lên án, "Con bảo bà làm sao có thể không giận cho con?. Bà không biết bà đã gây ra cái nghiệp chướng gì, để tạo nên một cái cảnh như vậy. Con gái lại thay mặt con của chồng đi tranh giành đàn ông với cháu gái của mình."
Lạc Hiểu Nhiên nức nở: " bà ngoại, bà đừng quan tâm lời bà ấy nói. Con và Cao Lãng không như bà ấy nói với bà."
- " Thật tình bà không biết phải nói với con như thế nào". Giọng bà ngoại lúc này cũng bị đứt quãng.
Hai mắt Lạc Hiểu Nhiên ràn rụa nước mắt: "xin bà cho con thêm một chút thời gian, con sẽ ly hôn. Bà đừng tự giày vò bản thân nữa, sức khoẻ của bà không tốt, bà đừng làm con lo lắng".
Bà ngoại bởi vì khóc cả buổi chiều nên tiếng nói cũng trở nên khàn khàn, " Hiểu Nhiên, không phải bà muốn chia rẽ hạnh phúc của con, mà là mẹ con sẽ thật sự không buông tha cho con..."
Hai mắt đẫm lệ, Lạc Hiểu Nhiên từ từ rũ xuống hàng lông mi dài.
Buổi tối Lạc Hiểu Nhiên ngồi trong phòng khách, cuối cùng tâm trạng hoảng loạn bất an cũng đã giảm xuống.
Cô và bà ngoại mỗi người một nơi, bà ngoại cố ý né tránh cô, nên buổi chiều sau khi dùng cơm xong đã về phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nhìn căn phòng khách vắng lặng thì thở dài bất lực, nếu là bình thường cô và bà sẽ ngồi ở đây nói chuyện. Còn hiện giờ chỉ cần thấy mặt bà, cô cảm giác bản thân rất tội lỗi không thể nào rửa sạch được.
Lạc Hiểu Nhiên biết rõ những lời Giang Uyển nói với bà là những lời nói rất khó nghe. Giang Uyển đã giày vò và đay nghiến bà, nên bà ngoại mới trở nên như vậy.
Lạc Hiểu Nhiên xoa nhẹ bụng, nở nụ cười chua chát. Cô phải làm sao đây...
Điện thoại reo lên, lòng cô liền thấp thỏm bất an.
Giọng cô run run nhận điện thoại: " Ông xã..."
Hoắc Cao Lãng bên kia dịu dàng hỏi cô: "bà xã, làm sao vậy, trong người không thoải mái sao".
- " Không có, em khoẻ".
Giọng nói bên kia lại trầm trầm vang lên rất êm tai: "ừm, khoe là tốt rồi. Bà ngoại gọi em về là có việc gì".
Hô hấp cô chợt căng thẳng, giọng nói không kiểm chế được mà run lên: " không....không có việc gì. Chỉ... chỉ là bà nhớ em".
"ừm". Hoắc Cao Lãng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng anh không muốn hỏi, anh không muốn cô suy nghĩ nhiều ảnh hưởng đến cô và đứa nhỏ: "em ở lại chơi với bà ngoại thêm vài ngày đi, không cần quay trở về gấp quá. Công việc của em, anh sẽ cho người sắp xếp"." Dạ".Trầm mặc một lúc, Hoắc Cao Lãng mới gọi: " Hiểu Nhiên, đêm nay anh sẽ bay qua Anh quốc, khi nào quay về nhớ gọi tài xế đến đón. Trời sắp có tuyết rơi rồi, em nhớ mặc áo ấm nhé, anh sẽ cố gắng về đón giáng sinh cùng em chịu không."
Từng lời anh nói trong điện thoại, làm Lạc Hiểu Nhiên không kiềm nén được rưng rưng nước mắt, cô cố gắng cắn chặt tay không để cho anh biết cô khóc: " ừm, ông xã, em biết rồi. Anh đừng lo cho em".
Hoắc Cao Lãng hạ cửa xe xuống, anh thổi nhẹ một làn khói thuốc: " lúc này thật muốn ôm lấy em". Từ Giang Thành về anh đã đi thẳng ra sân bay.
"Em cũng vậy." Thật lòng, lúc này Lạc Hiểu Nhiên rất muốn được dựa vào lòng Hoắc Cao Lãng, để cô cảm giác mình được chở che. Cô đã quá mệt mỏi rồi."Ngoan". Hoắc Cao Lãng cười nhẹ: " đi ngủ sớm một chút, anh có chút việc. Tạm biệt em, bà xã, ngủ ngon".Buông điện thoại xuống, nước mắt nhanh chóng ngưng tụ quanh viền mắt, Lạc Hiểu Nhiên uất ức che miệng khóc nức nở.
Khách sạn Golden là khách sạn chuẩn sáu sao của nước Anh. Gọi là khách sạn tiêu chuẩn là vì ở thành phố này có rất nhiều sự kiện, buổi tiệc nhưng chỉ ở đây là tổ chức nhiều nhất.
Sau khi xuống xe, Hoắc Cao Lãng liền đi vào trong.
Giang Kiêu đi bên cạnh lên tiếng: " bao lâu không ngủ rồi. Còn ổn không".
- "ổn". Hoắc Cao Lãng bỏ tay vào túi quần hờ hững.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vào phòng Hoắc Cao Lãng đã thấy Kiều Nhất Minh ngồi ở đó. Anh ngồi vào vị trí giữa bàn, anh cười lạnh: " không biết, có việc gì khiến ông Kiều sang đến đây tìm tôi."
-"Cậu Hoắc, chổ này của cậu quả là vô cùng tốt". Kiều Nhất Minh ngồi trên ghế đối diện, đối với Hoắc Cao Lãng giơ ngón tay cái lên, đối với anh thưởng thức không chút nào che giấu.
Hoắc Cao Lãng từ bao thuốc lá rút ra một điếu thuốc, kẹp ở đầu ngón tay thưởng thức một hồi, lúc này mới ngậm trong miệng, anh híp mắt châm điếu thuốc lá, hút một hơi.
- " Ông Kiều, hôm nay có nhã hứng tìm tôi, không phải chỉ để thưởng thức khách sạn của chúng tôi chứ".
Kiều Nhất Minh cười: " tôi chỉ tán thưởng vài câu". Ông ta thở dài một hơi: " Khả Mỹ nhà tôi, vì cậu mà gần đây tâm tình không tốt, sau khi xuất viện về nhà cái gì cũng không chịu làm, suốt ngày chỉ nhốt mình trong phòng.
Con bé vì chuyện hôn ước mà bà cụ Hoắc nói, trong lòng có bao nhiêu hưng phấn, bao nhiêu mong chờ. Cậu lại một bước liền đi kết hôn, bức con bé đến mức phải tự tử."
Hoắc Cao Lãng cũng đã đoán trước được Kiều Nhất Minh chủ động tìm đến mình nhất định là có liên quan đến
Kiều Khả Mỹ. Anh bất động thanh sắc phun nhã khói thuốc, mảng lớn khói mù lượn lờ, cản đi phần lớn biếu tình trên khuôn mặt.
Lão hồ ly Kiều Nhất Minh, trong lòng biết rõ, Hoắc Cao Lãng này so với cha anh Hoắc Nguyên Lãng còn khó đối phó hơn.
Nếu không phải tình trạng con gái như vậy, hơn nữa bên nhà họ Hoắc lại không có động tĩnh gì .Khi mọi cách rơi vào đường cùng, ông chỉ có thể chọn chủ động tới gặp Hoắc Cao Lãng.
Kiều Nhất Minh thấy anh không có động tĩnh, nén giận trong lòng, tiếp tục đưa khuôn mặt hư nhược tươi cười:
" cậu Hoắc,".
-" Ông Kiều."
Hoắc Cao Lãng đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm trầm cắt đứt lời Kiều Nhất Minh nói, anh đưa tay bún một cái bụi thuốc, động tác làm biếng: " nói đến cùng, là ông chỉ muốn tôi đi gặp Kiều Khả Mỹ".
Kiều Nhất Minh cười ha hả.
Hoắc Cao Lãng thấy Kiều Nhất Minh trực tiếp đi vào chính đề, cũng không có hứng thú thể hiện khuôn mặt tươi cười dối trá trước mặt ông ta nữa, hừ lạnh một tiếng, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn: " thứ nhất, chuyện hôn ước là do các người tự sắp xếp. Thứ hai, tôi không bức ai phải tự tử. Tình huống lúc này, nếu mà tôi đi gặp Kiều Khả Mỹ chỉ cho cô ta thêm hy vọng giả tạo. Thứ ba, muốn bước vào cửa nhà họ Hoắc chúng tôi, thì cô ta không xứng".
" Cậu Hoắc, cậu cũng quá tự cao rồi. Nhà họ Hoắc cũng không phải đơn giản là nhìn Khả Mỹ vừa mắt. Tôi nói như vậy đúng không.". Kiều Nhất Minh nghe Hoắc Cao Lãng nói sắc mặt tái xanh."Thì ra chuyện này ông cũng biết, ông không ngu như tôi tưởng". Hoắc Cao Lãng lạnh lùng cắt đứt lời Kiều Nhất Minh nói, giọng nói càng táo bạo: " Ba tôi có thể bị qua mặt, nhưng tôi thì không. Ban đầu, tôi chỉ muốn épKiều gia các người chủ động hủỷ bỏ cái hôn ước kia, nhưng hiện tại đã đi quá xa rồi".
" Tôi cũng muốn nói với cậu, Khả Mỹ đã đi đến bước này tôi cũng không thể dừng tay lại nữa"." Ông Kiều".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro