Chap 190
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Phiền muộn suốt một đêm, đôi mắt có chút sưng và đau đầu.
Buổi sáng tỉnh dậy, cô rời giường thì suýt chút nữa đã không đứng dậy được. Cô xoa đầu, cố gắng chống người ngồi dậy. Cô xuống giường vệ sinh, hôm nay cô còn phải đi làm.
Khi bà quản gia gọi cô xuống nhà ăn sáng, mặc dù cô không muốn ăn nhưng vẫn phải ngoan ngoãn ăn một chút.
" Hiểu Nhiên sắc mặt cậu kém quá". Vừa gặp Lạc Hiểu Nhiên ở trước cửa công ty, Lưu Hiểu liền đi theo vừa đi vừa nói."Ừm, đêm qua mình sốt". Lạc Hiểu Nhiên thờ ơ trả lời." Hiểu Nhiên cậu gạt mình đúng không?. Đêm qua cậu đã khóc, Hoắc Cao Lãng đã nói chuyện với cậu chưa. Tên khốn đó đêm qua hắn có chăm sóc cậu hay không?". Lưu Hiểu tức tối hỏi." Mình không sao, về phòng làm việc đây"Thấy Lạc Hiểu Nhiên không muốn nói, Lưu Hiểu cũng hiểu ý mà im lặng, đợi Lạc Hiểu Nhiên đi rồi, cô ấy liền lấy điện thoại gọi đi, phải gọi đến cuộc thứ hai bên kia mới bắt máy.
Giọng nói còn ngáy ngủ của Lưu Mẫn vang lên: "em làm sao vậy, tìm chị gấp có việc gì sao".
" Chị gần đây Hiểu Nhiên có tìm chị không". Lưu Hiểu liền nói vào vấn đề." Không có, có việc gì sao".Lưu Hiểu thở một hơi tức giận nói: " chị, Hoắc Cao Lãng đòi ly hôn".
"Hả". Lưu Mẫn nghe tin tức này liền từ trên giường ngồi bật dậy: " Hiểu Hiểu em nói lại chị nghe"."Em nói là Hoắc Cao Lãng đòi ly hôn"." Em có biết là bao lâu không.""Cái này em không biết. Hôm trước, em thấy Hoắc Cao Lãng đưa cái con nhỏ Kiều gì đó. À Kiều Khả Mỹ đến công ty, lúc đó Hiểu Nhiên mới nói với em".Lưu Mẫn bên kia, vừa nhắm mắt lại thì nghe tiếng gõ cửa phòng liền nói: " Được rồi, như vậy đi, chị sẽ tìm Hiểu Nhiên. Có người tìm chị, tạm biệt".
- " Vâng, tạm biệt chị." Lưu Hiểu tắt máy, liền quay về phòng làm việc.
Lưu Mẫn ở bên đây đi đến mở cửa phòng, nhìn thấy người ngoài cửa, cô ấy không có định mời vào, đứng chắn ngang trước cửa hỏi: " Anh tìm ai".
"Tìm em." Người ngoài cửa không ai khác là Thẩm Ý Hiên: " không mời anh vào nhà sao."" Tôi không mời người lạ vào nhà, anh có việc gì cần nói, mời anh nói nhanh cho, tôi còn có việc bận". Lưu Mẫn lạnh nhạt nói."Mẫn Mẫn, chúng ta không thể ngồi xuống nói chuyện một lần sao"." Anh đã biết kết quả rồi, còn đến tìm tôi làm gì".Nhìn thái độ cương quyết lạnh nhạt của Lưu Mẫn, sắc mặt của Thẩm Ý Hiên có chút khó xử.
" Thẩm Ý Hiên, tôi hỏi anh, chuyện Hoắc Cao Lãng muốn ly hôn là thật sao"." Em biết rồi sao".Lưu Mẫn khẽ cười lạnh, cố nén tức giận: " Bọn đàn ông các anh, đều là lũ khốn nạn. Nhanh cút khỏi mắt tôi".
- " Mẫn Mẫn..."
Đáp lại Thẩm Y Hiên chỉ là tiếng đóng cửa: "rầm."
Buổi tối...
Lưu Mẫn ngồi trước mặt Lạc Hiểu Nhiên, nghiêm khắc hỏi: " tại sao lại giấu chị."
- "Em không muốn chị lo lắng".
Lưu Mẫn nhìn nét mặt rõ ràng ăn không ngon ngủ không yên của Lạc Hiểu Nhiên: " Đứa nhỏ vừa mất đi, cậu ta lại muốn ly hôn, chuyện khốn nạn gì đây. Lý do cậu ta muốn ly hôn em có biết không".
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu: " là vì đứa nhỏ".
" Chị, đừng nói nữa, chuyện đứa nhỏ là em sai". Lạc Hiểu Nhiên để cái ly cầm trên tay xuống." Hiểu Nhiên em không sai. Đứa nhỏ không ai muốn mất đi".Lưu Mẫn vô cùng tức giận nhưng thấy thái độ Lạc Hiểu Nhiên đột nhiên lãnh đạm, cũng không biết trong lòng
Lạc Hiểu Nhiên đã phải chịu đựng đến mức nào.
Kể cả là chị em thân thiết, nhưng nếu Lạc Hiếu Nhiên vẫn kiên quyết không nói ra thì cô ấy cũng không thể nào nhiều chuyện. Giúp đỡ bạn quên cả bản thân hay đồng ý với quyết định của bạn đều quan trọng như nhau. Nếu Lưu Mẫn cứ bất chấp vác dao đi tìm Hoắc Cao Lãng, có khi lại chỉ dẫn đến hậu quả ngược với mong muốn.
"Chị, uống với em chút rượu nhé". Lạc Hiểu Nhiên nói ra đề nghị của mình." Hiểu Nhiên".Ly rượu đã được Lạc Hiểu Nhiên đẩy đến trước mặt Lưu Mẫn.
Lạc Hiểu Nhiên uống ly rượu của mình, cô uống một hơi tầm 5, 6 ly.
Cô ngân nga theo bài hát trong quán đang phát.
"Từng có một câu nói rằng đời này có bao nhiêu mong ước.
Chẳng qua là mong một ngày qua giông bão vẫn bên nhau.
Nếu như cầu chẳng được.
Chấp niệm cả đời này chẳng thành.
Lòng này day dứt không nguôi.".
(Khó cầu tình yêu)
Lưu Mẫn thấy cô như vậy thì gọi: " Hiểu Nhiên".
- "Chị, chị nói xem hai người rõ ràng biết trước không có kết quả, tại sao lại gặp nhau làm gì. Chị, cảm giác khi đó của chị chắc chắn cũng sẽ khó chịu giống như em vậy phải không?". Lạc Hiểu Nhiên khẽ cười: " Em bị như vậy là đáng đời mà phải không, em vậy mà lại không nghe lời chị".
Nghe Lạc Hiểu Nhiên nói, Lưu Mẫn nhắm mắt lại một lúc từ từ mở ra, trong ánh mắt có chút tâm tư: " Hiểu Nhiên, bây giờ có nói gì nữa, thì chuyện cũng đã xảy ra, chị chỉ muốn hỏi em một điều."
Lạc Hiếu Nhiên gật đầu.
- "Em có hối hận không".
Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu: "Em không hối hận". Nước mắt Lạc Hiểu Nhiên từ từ chảy dài xuống: " Chị, em không muốn mất cuộc hôn nhân này".
- " Nếu không muốn thì hãy cố gắng giữ chặt lấy. Hiểu Nhiên chị không biết phải nói với em như thế nào, nhưng chị không muốn em trở thành phiên bản của chị.".
Buổi sáng tỉnh dậy, cô rời giường thì suýt chút nữa đã không đứng dậy được. Cô xoa đầu, cố gắng chống người ngồi dậy. Cô xuống giường vệ sinh, hôm nay cô còn phải đi làm.
Khi bà quản gia gọi cô xuống nhà ăn sáng, mặc dù cô không muốn ăn nhưng vẫn phải ngoan ngoãn ăn một chút.
" Hiểu Nhiên sắc mặt cậu kém quá". Vừa gặp Lạc Hiểu Nhiên ở trước cửa công ty, Lưu Hiểu liền đi theo vừa đi vừa nói."Ừm, đêm qua mình sốt". Lạc Hiểu Nhiên thờ ơ trả lời." Hiểu Nhiên cậu gạt mình đúng không?. Đêm qua cậu đã khóc, Hoắc Cao Lãng đã nói chuyện với cậu chưa. Tên khốn đó đêm qua hắn có chăm sóc cậu hay không?". Lưu Hiểu tức tối hỏi." Mình không sao, về phòng làm việc đây"Thấy Lạc Hiểu Nhiên không muốn nói, Lưu Hiểu cũng hiểu ý mà im lặng, đợi Lạc Hiểu Nhiên đi rồi, cô ấy liền lấy điện thoại gọi đi, phải gọi đến cuộc thứ hai bên kia mới bắt máy.
Giọng nói còn ngáy ngủ của Lưu Mẫn vang lên: "em làm sao vậy, tìm chị gấp có việc gì sao".
" Chị gần đây Hiểu Nhiên có tìm chị không". Lưu Hiểu liền nói vào vấn đề." Không có, có việc gì sao".Lưu Hiểu thở một hơi tức giận nói: " chị, Hoắc Cao Lãng đòi ly hôn".
"Hả". Lưu Mẫn nghe tin tức này liền từ trên giường ngồi bật dậy: " Hiểu Hiểu em nói lại chị nghe"."Em nói là Hoắc Cao Lãng đòi ly hôn"." Em có biết là bao lâu không.""Cái này em không biết. Hôm trước, em thấy Hoắc Cao Lãng đưa cái con nhỏ Kiều gì đó. À Kiều Khả Mỹ đến công ty, lúc đó Hiểu Nhiên mới nói với em".Lưu Mẫn bên kia, vừa nhắm mắt lại thì nghe tiếng gõ cửa phòng liền nói: " Được rồi, như vậy đi, chị sẽ tìm Hiểu Nhiên. Có người tìm chị, tạm biệt".
- " Vâng, tạm biệt chị." Lưu Hiểu tắt máy, liền quay về phòng làm việc.
Lưu Mẫn ở bên đây đi đến mở cửa phòng, nhìn thấy người ngoài cửa, cô ấy không có định mời vào, đứng chắn ngang trước cửa hỏi: " Anh tìm ai".
"Tìm em." Người ngoài cửa không ai khác là Thẩm Ý Hiên: " không mời anh vào nhà sao."" Tôi không mời người lạ vào nhà, anh có việc gì cần nói, mời anh nói nhanh cho, tôi còn có việc bận". Lưu Mẫn lạnh nhạt nói."Mẫn Mẫn, chúng ta không thể ngồi xuống nói chuyện một lần sao"." Anh đã biết kết quả rồi, còn đến tìm tôi làm gì".Nhìn thái độ cương quyết lạnh nhạt của Lưu Mẫn, sắc mặt của Thẩm Ý Hiên có chút khó xử.
" Thẩm Ý Hiên, tôi hỏi anh, chuyện Hoắc Cao Lãng muốn ly hôn là thật sao"." Em biết rồi sao".Lưu Mẫn khẽ cười lạnh, cố nén tức giận: " Bọn đàn ông các anh, đều là lũ khốn nạn. Nhanh cút khỏi mắt tôi".
- " Mẫn Mẫn..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đáp lại Thẩm Y Hiên chỉ là tiếng đóng cửa: "rầm."
Buổi tối...
Lưu Mẫn ngồi trước mặt Lạc Hiểu Nhiên, nghiêm khắc hỏi: " tại sao lại giấu chị."
- "Em không muốn chị lo lắng".
Lưu Mẫn nhìn nét mặt rõ ràng ăn không ngon ngủ không yên của Lạc Hiểu Nhiên: " Đứa nhỏ vừa mất đi, cậu ta lại muốn ly hôn, chuyện khốn nạn gì đây. Lý do cậu ta muốn ly hôn em có biết không".
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu: " là vì đứa nhỏ".
" Chị, đừng nói nữa, chuyện đứa nhỏ là em sai". Lạc Hiểu Nhiên để cái ly cầm trên tay xuống." Hiểu Nhiên em không sai. Đứa nhỏ không ai muốn mất đi".Lưu Mẫn vô cùng tức giận nhưng thấy thái độ Lạc Hiểu Nhiên đột nhiên lãnh đạm, cũng không biết trong lòng
Lạc Hiểu Nhiên đã phải chịu đựng đến mức nào.
Kể cả là chị em thân thiết, nhưng nếu Lạc Hiếu Nhiên vẫn kiên quyết không nói ra thì cô ấy cũng không thể nào nhiều chuyện. Giúp đỡ bạn quên cả bản thân hay đồng ý với quyết định của bạn đều quan trọng như nhau. Nếu Lưu Mẫn cứ bất chấp vác dao đi tìm Hoắc Cao Lãng, có khi lại chỉ dẫn đến hậu quả ngược với mong muốn.
"Chị, uống với em chút rượu nhé". Lạc Hiểu Nhiên nói ra đề nghị của mình." Hiểu Nhiên".Ly rượu đã được Lạc Hiểu Nhiên đẩy đến trước mặt Lưu Mẫn.
Lạc Hiểu Nhiên uống ly rượu của mình, cô uống một hơi tầm 5, 6 ly.
Cô ngân nga theo bài hát trong quán đang phát.
"Từng có một câu nói rằng đời này có bao nhiêu mong ước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng qua là mong một ngày qua giông bão vẫn bên nhau.
Nếu như cầu chẳng được.
Chấp niệm cả đời này chẳng thành.
Lòng này day dứt không nguôi.".
(Khó cầu tình yêu)
Lưu Mẫn thấy cô như vậy thì gọi: " Hiểu Nhiên".
- "Chị, chị nói xem hai người rõ ràng biết trước không có kết quả, tại sao lại gặp nhau làm gì. Chị, cảm giác khi đó của chị chắc chắn cũng sẽ khó chịu giống như em vậy phải không?". Lạc Hiểu Nhiên khẽ cười: " Em bị như vậy là đáng đời mà phải không, em vậy mà lại không nghe lời chị".
Nghe Lạc Hiểu Nhiên nói, Lưu Mẫn nhắm mắt lại một lúc từ từ mở ra, trong ánh mắt có chút tâm tư: " Hiểu Nhiên, bây giờ có nói gì nữa, thì chuyện cũng đã xảy ra, chị chỉ muốn hỏi em một điều."
Lạc Hiếu Nhiên gật đầu.
- "Em có hối hận không".
Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu: "Em không hối hận". Nước mắt Lạc Hiểu Nhiên từ từ chảy dài xuống: " Chị, em không muốn mất cuộc hôn nhân này".
- " Nếu không muốn thì hãy cố gắng giữ chặt lấy. Hiểu Nhiên chị không biết phải nói với em như thế nào, nhưng chị không muốn em trở thành phiên bản của chị.".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro