Chap 194
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Khi Lưu Mẫn đi rồi, căn phòng trở nên im ắng, Lạc Hiểu Nhiên nằm xuống ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại đã hơn mười giờ đêm. Cô thấy bà quản gia ngồi đằng kia thì hỏi: "Bác..."
Bà quản gia thấy cô tỉnh thì đến đỡ cô ngồi dậy rót cho cô của cốc nước: " Con tỉnh rồi".
Lạc Hiểu Nhiên nhận cốc nước uống vài hớp rồi hỏi: " Bác, hôm nay anh ấy có đến không".
Bà quản gia biết rõ là cô hỏi ai: "Chắc cậu chủ còn bận việc, bác đã báo với cậu chủ là con tỉnh rồi".
Lạc Hiểu Nhiên nghe thấy liền lập tức nhìn sang chỗ khác, sau đó nhẹ nói: " Bác, con muốn ăn cháo, bác đi mua cho con được không".
- " Được, bác đi ngay đây".
Bà quản gia đi rồi, cô lập tức lấy điện thoại, cầm điện thoại trên tay chần chừ một lúc mới gọi đi.
Lạc Hiểu Nhiên áp điện thoại lên tai một lúc mới có người nhận máy.
Giọng của anh ở đầu dây bên kia tùy ý hời hợt: " chuyện gì. Tôi không có thời gian để xem cô diễn trò bệnh để lấy tình thương từ tôi đâu. Lạc Hiểu Nhiên, dùng cách tự hành hạ mình để thu hút sự chú ý của tôi là hành động ngu xuẩn nhất."
Lạc Hiều Nhiên vốn không trông mong anh sẽ hỏi thăm mình, nhưng nghe anh nói những lời này thì cô vẫn cảm thấy băng giá tận tim.
- "Anh nghĩ em là người như vậy sao".
Giọng Hoắc Cao Lãng không chút lay động, tuyệt đối không để người khác đoán ra được cảm xúc của mình: " Tôi không nghĩ, nhưng rõ ràng cô là như vậy. Không cần cứ bệnh một chút thì tìm tôi trở về nhà".
Bây giờ quả thật Lạc Hiểu Nhiên không còn sức lực mà hỏi đi hỏi lại những chuyện không quan trọng đối với mình, cô nắm điện thoại thật chặt, lặp lại câu hỏi: "Anh thật sự là cả đời này em không ly hôn thì cả đời này anh sẽ không quay về nhà sao".
Không có tiếng trả lời.
Hoắc Cao Lãng trực tiếp ngắt điện thoại.
Điện thoại vang lên tiếng tút lạnh như băng. Lạc Hiểu Nhiên nghe đến nửa ngày, dường như không chắc có phải anh cứ như vậy mà tắt điện thoại hay không, lại dường như không tin nổi anh cứ ngang nhiên tắt điện thoại như vậy, một câu thừa thãi cũng không thèm nói với cô.
Bàn tay Lạc Hiểu Nhiên đưa lên lau giọt nước mắt không biết rơi từ lúc nào.
Hoá ra, trước giờ anh luôn cho là cô diễn trò để chối buộc anh.
Lạc Hiểu Nhiên nheo mắt, cười nhạo suy nghĩ nực cười.
Cuộc sống tươi đẹp như vậy, thế giới rộng lớn như vậy, nếu tình cảm có vấn đề thì phải nghĩ cách giải quyết, thế nào rồi cũng sẽ có một con đường để đi. Chẳng qua bây giờ cô tạm thời chưa tìm được lối ra mà thôi, cô không nghĩ quẩn, càng không trở nên cực đoan hèn yếu như vậy.
Điện thoại đột nhiên vang lên thông báo tin nhắn.
- " Ngay cả chuyện sống cho tốt cuộc đời của mình cô cũng không làm được. Thì nghĩ làm gì đến chuyện cùng người khác sống tốt cuộc đời còn lại. Lúc này đây chắc cô rất hận tôi, nếu hận tôi thì cố gắng tự mình sống cho tốt, sau đó thì quay lại tìm tôi mà trả thù, tôi luôn sẵn sàng. Còn giờ thì đi ngủ đi.".
Đọc tin nhắn , Lạc Hiểu Nhiên nâng mắt lên cười.
Anh quan tâm đến sống chết của cô, nhưng về mặt tình cảm lại cố ý không cho cô đến gần.
Thú vị.
Thật là thú vị.
Nếu như anh thật sự hi vọng cô sống tốt đến thế.
Vậy thì Hoắc Cao Lãng, bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ sống hết sức thoải mái, hết sức đặc sắc, đặc sắc đến rực rỡ, khiến anh có tránh cũng không tránh được! Đâu đâu anh cũng nhìn thấy hình bóng của cô!
Kể từ đêm hôm đó đến khi Lạc Hiều Nhiên về nhà không gặp Hoắc Cao Lãng thêm một lần nào nữa.
Mùa đông ở thành phố D năm nay lạnh hơn nhiều so với mấy năm trước, buổi sáng vừa tỉnh dậy điện thoại đột nhiên đồ chuông, thoáng nhìn màn hình hiển thị, là số lạ do dự một lúc cô cũng nhận máy. Lạc Hiểu Nhiên mặc chiếc quần dài màu đen, áo len cổ cao màu trắng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo măng tô màu nâu, cùng khăn choàng cùng màu.
Ngoài cửa sổ quán cà phê, dòng người qua lại ngược xuôi như thoi đưa. Còn trong quán. Im lặng như tờ, không gian xung quanh tràn ngập hương cà phê dịu nhẹ, âm hưởng nhạc jazz du dương. Thế nhưng, dường như lại không hợp với đề tài nói chuyện của cô và Kiều Khả Mỹ.
Lúc Lạc Hiểu Nhiên đẩy cửa quán cà phê bước vào, đã thu hút không ít ánh mắt.
Không ngờ một thời gian không gặp tinh thần của Kiều Khả Mỹ đã tốt hơn rất nhiều.
Tóc dài xoăn lọn, toát lên sức hấp dẫn của phụ nữ, phối chung với áo sơ mi, váy bó, khoác thêm một chiếc áo vest thanh lịch quyến rũ. Lạc Hiểu Nhiên nhìn lại bản thân mình, mái tóc dài đen hơi ánh nâu được xoã xuống, quần jean dài, áo len màu sắc đơn giản, chân mang giày sandal. Trông thế nào cô cũng không thích hợp với hoàn cảnh sang trọng ở đây. Hay nói thẳng là cô hoàn toàn không sánh bằng Kiều Khả Mỹ đang ngồi đối diện.
Kiều Khả Mỹ ngồi đối diện liên tục đánh giá Lạc Hiểu Nhiên, gương mặt Kiều Khả Mỹ trang điểm chỉn chu, lộ rõ vẻ chán ghét, sự chán ghét này dâng lên từ tận đáy lòng cô. Dù nhắm mắt, Lạc Hiểu Nhiên vẫn có thể cảm nhận rõ ràng.
Một lúc sau, Kiều Khả Mỹ lạnh lùng lên tiếng: "Lạc Hiểu Nhiên, tôi biết hiện tại cô cùng Cao Lãng không còn hạnh phúc, sao cô không ly hôn. Lạc Hiểu Nhiên, cô biết mình đang phá hoại hạnh phúc của Cao Lãng không hả".
Bà quản gia thấy cô tỉnh thì đến đỡ cô ngồi dậy rót cho cô của cốc nước: " Con tỉnh rồi".
Lạc Hiểu Nhiên nhận cốc nước uống vài hớp rồi hỏi: " Bác, hôm nay anh ấy có đến không".
Bà quản gia biết rõ là cô hỏi ai: "Chắc cậu chủ còn bận việc, bác đã báo với cậu chủ là con tỉnh rồi".
Lạc Hiểu Nhiên nghe thấy liền lập tức nhìn sang chỗ khác, sau đó nhẹ nói: " Bác, con muốn ăn cháo, bác đi mua cho con được không".
- " Được, bác đi ngay đây".
Bà quản gia đi rồi, cô lập tức lấy điện thoại, cầm điện thoại trên tay chần chừ một lúc mới gọi đi.
Lạc Hiểu Nhiên áp điện thoại lên tai một lúc mới có người nhận máy.
Giọng của anh ở đầu dây bên kia tùy ý hời hợt: " chuyện gì. Tôi không có thời gian để xem cô diễn trò bệnh để lấy tình thương từ tôi đâu. Lạc Hiểu Nhiên, dùng cách tự hành hạ mình để thu hút sự chú ý của tôi là hành động ngu xuẩn nhất."
Lạc Hiều Nhiên vốn không trông mong anh sẽ hỏi thăm mình, nhưng nghe anh nói những lời này thì cô vẫn cảm thấy băng giá tận tim.
- "Anh nghĩ em là người như vậy sao".
Giọng Hoắc Cao Lãng không chút lay động, tuyệt đối không để người khác đoán ra được cảm xúc của mình: " Tôi không nghĩ, nhưng rõ ràng cô là như vậy. Không cần cứ bệnh một chút thì tìm tôi trở về nhà".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ quả thật Lạc Hiểu Nhiên không còn sức lực mà hỏi đi hỏi lại những chuyện không quan trọng đối với mình, cô nắm điện thoại thật chặt, lặp lại câu hỏi: "Anh thật sự là cả đời này em không ly hôn thì cả đời này anh sẽ không quay về nhà sao".
Không có tiếng trả lời.
Hoắc Cao Lãng trực tiếp ngắt điện thoại.
Điện thoại vang lên tiếng tút lạnh như băng. Lạc Hiểu Nhiên nghe đến nửa ngày, dường như không chắc có phải anh cứ như vậy mà tắt điện thoại hay không, lại dường như không tin nổi anh cứ ngang nhiên tắt điện thoại như vậy, một câu thừa thãi cũng không thèm nói với cô.
Bàn tay Lạc Hiểu Nhiên đưa lên lau giọt nước mắt không biết rơi từ lúc nào.
Hoá ra, trước giờ anh luôn cho là cô diễn trò để chối buộc anh.
Lạc Hiểu Nhiên nheo mắt, cười nhạo suy nghĩ nực cười.
Cuộc sống tươi đẹp như vậy, thế giới rộng lớn như vậy, nếu tình cảm có vấn đề thì phải nghĩ cách giải quyết, thế nào rồi cũng sẽ có một con đường để đi. Chẳng qua bây giờ cô tạm thời chưa tìm được lối ra mà thôi, cô không nghĩ quẩn, càng không trở nên cực đoan hèn yếu như vậy.
Điện thoại đột nhiên vang lên thông báo tin nhắn.
- " Ngay cả chuyện sống cho tốt cuộc đời của mình cô cũng không làm được. Thì nghĩ làm gì đến chuyện cùng người khác sống tốt cuộc đời còn lại. Lúc này đây chắc cô rất hận tôi, nếu hận tôi thì cố gắng tự mình sống cho tốt, sau đó thì quay lại tìm tôi mà trả thù, tôi luôn sẵn sàng. Còn giờ thì đi ngủ đi.".
Đọc tin nhắn , Lạc Hiểu Nhiên nâng mắt lên cười.
Anh quan tâm đến sống chết của cô, nhưng về mặt tình cảm lại cố ý không cho cô đến gần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thú vị.
Thật là thú vị.
Nếu như anh thật sự hi vọng cô sống tốt đến thế.
Vậy thì Hoắc Cao Lãng, bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ sống hết sức thoải mái, hết sức đặc sắc, đặc sắc đến rực rỡ, khiến anh có tránh cũng không tránh được! Đâu đâu anh cũng nhìn thấy hình bóng của cô!
Kể từ đêm hôm đó đến khi Lạc Hiều Nhiên về nhà không gặp Hoắc Cao Lãng thêm một lần nào nữa.
Mùa đông ở thành phố D năm nay lạnh hơn nhiều so với mấy năm trước, buổi sáng vừa tỉnh dậy điện thoại đột nhiên đồ chuông, thoáng nhìn màn hình hiển thị, là số lạ do dự một lúc cô cũng nhận máy. Lạc Hiểu Nhiên mặc chiếc quần dài màu đen, áo len cổ cao màu trắng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo măng tô màu nâu, cùng khăn choàng cùng màu.
Ngoài cửa sổ quán cà phê, dòng người qua lại ngược xuôi như thoi đưa. Còn trong quán. Im lặng như tờ, không gian xung quanh tràn ngập hương cà phê dịu nhẹ, âm hưởng nhạc jazz du dương. Thế nhưng, dường như lại không hợp với đề tài nói chuyện của cô và Kiều Khả Mỹ.
Lúc Lạc Hiểu Nhiên đẩy cửa quán cà phê bước vào, đã thu hút không ít ánh mắt.
Không ngờ một thời gian không gặp tinh thần của Kiều Khả Mỹ đã tốt hơn rất nhiều.
Tóc dài xoăn lọn, toát lên sức hấp dẫn của phụ nữ, phối chung với áo sơ mi, váy bó, khoác thêm một chiếc áo vest thanh lịch quyến rũ. Lạc Hiểu Nhiên nhìn lại bản thân mình, mái tóc dài đen hơi ánh nâu được xoã xuống, quần jean dài, áo len màu sắc đơn giản, chân mang giày sandal. Trông thế nào cô cũng không thích hợp với hoàn cảnh sang trọng ở đây. Hay nói thẳng là cô hoàn toàn không sánh bằng Kiều Khả Mỹ đang ngồi đối diện.
Kiều Khả Mỹ ngồi đối diện liên tục đánh giá Lạc Hiểu Nhiên, gương mặt Kiều Khả Mỹ trang điểm chỉn chu, lộ rõ vẻ chán ghét, sự chán ghét này dâng lên từ tận đáy lòng cô. Dù nhắm mắt, Lạc Hiểu Nhiên vẫn có thể cảm nhận rõ ràng.
Một lúc sau, Kiều Khả Mỹ lạnh lùng lên tiếng: "Lạc Hiểu Nhiên, tôi biết hiện tại cô cùng Cao Lãng không còn hạnh phúc, sao cô không ly hôn. Lạc Hiểu Nhiên, cô biết mình đang phá hoại hạnh phúc của Cao Lãng không hả".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro