Chap 202
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
-"Không cần suy nghĩ, tôi ký." Lạc Hiểu Nhiên quay lại nhìn anh, giọng cô yếu ớt song lạnh nhạt: " Tôi không cần bất cứ sự đền bù nào từ anh, sự tàn nhẫn phủ phàng của anh hôm nay đã cho tôi lý do tốt nhất để rời đi.".
Ánh mắt Hoắc Cao Lãng ngần ra, có lẽ anh không ngờ cô sẽ lựa chọn ra đi trắng tay.
Lạc Hiểu Nhiên cầm lấy cây bút bên cạnh, cố đè nén ngón tay đang run rẩy, cô ký tên mình vào bản thỏa thuận rồi đưa cho anh, vẻ mặt kiên quyết khiến đôi mắt cô nhìn qua càng thêm trong suốt mà tuyệt vọng.
Anh không cầm lấy ngay, chỉ chăm chú nhìn cô một lúc lâu mới đưa tay tiếp nhận, tay anh đặt bút ngưng trệ trong nháy mắt, sau đó dứt khoát ký tên mình lên.
Giờ khắc này, lòng Lạc Hiểu Nhiên tựa như tro nguội.
- " luật sư của tôi sẽ đến làm thỏả thuận cùng cô". Lông mày Hoắc Cao Lãng cau chặt tựa như đang kiềm nén một điều gì đó.
Lạc Hiểu Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, "Không cần, tôi không cần gì cả, một người đã từng trong tình yêu ngay cả tôn nghiêm cũng có thể mặc kệ, vậy còn gì không thể vứt bỏ?. Nói cho anh biết, sau này Hoắc Cao Lãng sẽ vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc đời tôi, phàm là nơi nào có anh, nơi đó chắc chắn sẽ không có tôi". Nói xong, liền xoay người rời đi.
Hoắc Cao Lãng nhìn theo bóng lưng cô, đôi mắt anh càng trở nên sâu thẳm: "Lạc Hiểu Nhiên, căn biệt thự này tôi vẫn để cho cô".
Lạc Hiểu Nhiên đứng lại, tay cô run rẩy vịn lấy khung cửa, chống đỡ thân thể đang lung lay sắp ngã. Cô không quay lại nhìn anh, chỉ khẽ nói: " Đến cả thoả thuận ly hôn tôi cũng đã ký rồi, anh còn muốn tôi nhận căn biệt thự này sao. Anh cũng biết tính tôi mà, một khi chấp nhận buông thì sẽ không quay đầu lại".
- " Chúng ta sau này đường ai nấy đi".
Lạc Hiểu Nhiên nói đến đây, không tiếp tục nói cùng anh nữa. Cô khẽ nhắm mắt rồi lại mở mắt, trong mắt cô chỉ còn lại trống rống và hững hờ, đi khỏi thư phòng.
- " Thoả thuận ly hôn vẫn cần phải đợi tò án giải quyết. Đợi khi chính thức ly hôn thì hãy nói đường ai nấy đi".
Cô dường như cũng không mong chờ anh sẽ níu kéo mình, thanh âm cô yếu ớt, mỏng manh vang lên lần nữa,
"Khi anh bất ngờ nói ly hôn, chính tôi cũng thấy sững sờ. Mọi thứ trong lòng tôi trong phút chốc đều đỗ vỡ, tôi ăn không được, ngủ không được, hàng đêm tôi phải tự dùng rượu làm tê liệt mình để đi vào giấc ngủ. Nhưng tôi vẫn bình tĩnh trước mặt anh, cười nói tỏ ra mình không sao trước mặt anh. Chỉ có một mình tôi biết, trong lòng tôi đã vỡ nát như thế nào. Tôi không bình tĩnh được giống như anh".
Lạc Hiểu Nhiên hờ hững cười, sau đó không nói nữa mà tiếp tục bước đi.
Cửa thư phòng che khuất bóng lưng Lạc Hiểu Nhiên.
Hoắc Cao Lãng châm một điếu thuốc, làn khói mờ ảo lượn lờ xung quanh. Cầm lấy thỏa thuận ly hôn lần nữa, ánh mắt anh càng thêm sa sầm.
**冰*
Trời vừa sáng, Lạc Hiểu Nhiên đã kéo theo một vali đồ không quá lớn xuống nhà, cả đêm qua sau khi về phòng cô không ngủ, lập tức thu dọn đồ của mình, lúc đến cô mang bao nhiêu, lúc đi cô mang bấy nhiêu, không lấy thừa một món nào.
Bà quản gia đang chuẩn bị bàn ăn sáng, thấy cô xuống tay còn kéo theo vali thì hỏi: " Hiểu Nhiên, con đi đâu sao, đến ăn sáng rồi hẳn đi."
Lạc Hiểu Nhiên mặc dù tâm tình không được tốt nhưng cố gắng thoải mái nắm lấy tay bà quản gia nói: " Bác, cám ơn bác thời gian qua đã chăm sóc con. Con phải đi rồi, sau này sẽ không về nữa, bác nhớ giữ gìn sức khoẻ".
Bà quản gia ngỡ ngàng: " Hiểu Nhiên, con làm sao vậy, con muốn đi đầu. Cậu chủ đã biết chưa, dường như cả đêm qua cậu chủ không có ngủ, cậu ấy ngồi ở phòng khách".
Lạc Hiểu Nhiên lúc này mới nhìn theo hướng tay bà quản gia.
Bà quản gia đi đến nói: " Cậu chủ, Hiểu Nhiên muốn đi đâu, sau này không về".
Hoắc Cao Lãng như không nghe thấy, vẫn đơn độc ở lại sofa mắt nhìn Lạc Hiểu Nhiên. Từ lúc cô xuống ánh mắt anh luôn dõi theo cô.
Lạc Hiểu Nhiên không nhìn nữa, quay người kéo vali đi, vừa đi được vài bước liền nghe Hoắc Cao Lãng nói: " Chỉ đem đi bấy nhiêu thôi sao".
Lạc Hiểu Nhiên ngẩng đầu nhìn anh: " Tôi chỉ mang đi những thứ tôi mang tới".
Hoắc Cao Lãng gật đầu: " cùng ăn một bữa sáng cuối cùng được không?"
Lạc Hiểu Nhiên nở nụ cười bất đắc dĩ: "Hoắc Cao Lãng, anh có tỉnh táo không?. Bây giờ chỉ cần thấy anh thôi, tôi đã thở không thông, còn nói gì đến cùng nhau ngồi ăn."
"À, ra là như vậy. Vậy tôi không tiễn". Hoắc Cao Lãng giọng bình thản." Hoắc Cao Lãng, tôi luôn muốn hỏi anh, đáp án như vậy anh có hài lòng không. Dường như tôi đã biết câu trả lời rồi".Nói xong cô một mạch kéo vali ra khỏi biệt thự. Còn vài ngày nữa tới lễ giáng sinh, tuyết vẫn rơi dày như trước ngoài bầu trời, màn sương trắng xóa bao phủ toàn bộ thành phố. Lạc Hiểu Nhiên kéo vali đơn độc bước đi không mục đích trong tuyết, suốt đường đi cô không khóc, nhưng đôi mắt mông lung đỏ ửng, cô nghĩ có lẽ nước mắt mình cũng đã cạn khô.
Hai chân cô lạnh lẽo đến tê dại, ngay cả cơ thể cũng nguội lạnh, nhưng như thế nào cũng không lạnh buốt bằng lòng cô.
Cuối cùng cô dừng chân tại một quảng trường, không khí giáng sinh đang ngập tràn, cô nhớ rõ truyền hình trên quảng trường này trước kia là hình ảnh của Hoắc Cao Lãng, nhưng hôm anh được thay thế bằng các video giáng sinh ấm áp.
Lạc Hiểu Nhiên ngồi ngây ngốc ở hàng ghế trong quảng trường không biết thời gian. Đến khi Lưu Mẫn tìm được cô đã là mười một giờ đêm.
Ánh mắt Hoắc Cao Lãng ngần ra, có lẽ anh không ngờ cô sẽ lựa chọn ra đi trắng tay.
Lạc Hiểu Nhiên cầm lấy cây bút bên cạnh, cố đè nén ngón tay đang run rẩy, cô ký tên mình vào bản thỏa thuận rồi đưa cho anh, vẻ mặt kiên quyết khiến đôi mắt cô nhìn qua càng thêm trong suốt mà tuyệt vọng.
Anh không cầm lấy ngay, chỉ chăm chú nhìn cô một lúc lâu mới đưa tay tiếp nhận, tay anh đặt bút ngưng trệ trong nháy mắt, sau đó dứt khoát ký tên mình lên.
Giờ khắc này, lòng Lạc Hiểu Nhiên tựa như tro nguội.
- " luật sư của tôi sẽ đến làm thỏả thuận cùng cô". Lông mày Hoắc Cao Lãng cau chặt tựa như đang kiềm nén một điều gì đó.
Lạc Hiểu Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, "Không cần, tôi không cần gì cả, một người đã từng trong tình yêu ngay cả tôn nghiêm cũng có thể mặc kệ, vậy còn gì không thể vứt bỏ?. Nói cho anh biết, sau này Hoắc Cao Lãng sẽ vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc đời tôi, phàm là nơi nào có anh, nơi đó chắc chắn sẽ không có tôi". Nói xong, liền xoay người rời đi.
Hoắc Cao Lãng nhìn theo bóng lưng cô, đôi mắt anh càng trở nên sâu thẳm: "Lạc Hiểu Nhiên, căn biệt thự này tôi vẫn để cho cô".
Lạc Hiểu Nhiên đứng lại, tay cô run rẩy vịn lấy khung cửa, chống đỡ thân thể đang lung lay sắp ngã. Cô không quay lại nhìn anh, chỉ khẽ nói: " Đến cả thoả thuận ly hôn tôi cũng đã ký rồi, anh còn muốn tôi nhận căn biệt thự này sao. Anh cũng biết tính tôi mà, một khi chấp nhận buông thì sẽ không quay đầu lại".
- " Chúng ta sau này đường ai nấy đi".
Lạc Hiểu Nhiên nói đến đây, không tiếp tục nói cùng anh nữa. Cô khẽ nhắm mắt rồi lại mở mắt, trong mắt cô chỉ còn lại trống rống và hững hờ, đi khỏi thư phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- " Thoả thuận ly hôn vẫn cần phải đợi tò án giải quyết. Đợi khi chính thức ly hôn thì hãy nói đường ai nấy đi".
Cô dường như cũng không mong chờ anh sẽ níu kéo mình, thanh âm cô yếu ớt, mỏng manh vang lên lần nữa,
"Khi anh bất ngờ nói ly hôn, chính tôi cũng thấy sững sờ. Mọi thứ trong lòng tôi trong phút chốc đều đỗ vỡ, tôi ăn không được, ngủ không được, hàng đêm tôi phải tự dùng rượu làm tê liệt mình để đi vào giấc ngủ. Nhưng tôi vẫn bình tĩnh trước mặt anh, cười nói tỏ ra mình không sao trước mặt anh. Chỉ có một mình tôi biết, trong lòng tôi đã vỡ nát như thế nào. Tôi không bình tĩnh được giống như anh".
Lạc Hiểu Nhiên hờ hững cười, sau đó không nói nữa mà tiếp tục bước đi.
Cửa thư phòng che khuất bóng lưng Lạc Hiểu Nhiên.
Hoắc Cao Lãng châm một điếu thuốc, làn khói mờ ảo lượn lờ xung quanh. Cầm lấy thỏa thuận ly hôn lần nữa, ánh mắt anh càng thêm sa sầm.
**冰*
Trời vừa sáng, Lạc Hiểu Nhiên đã kéo theo một vali đồ không quá lớn xuống nhà, cả đêm qua sau khi về phòng cô không ngủ, lập tức thu dọn đồ của mình, lúc đến cô mang bao nhiêu, lúc đi cô mang bấy nhiêu, không lấy thừa một món nào.
Bà quản gia đang chuẩn bị bàn ăn sáng, thấy cô xuống tay còn kéo theo vali thì hỏi: " Hiểu Nhiên, con đi đâu sao, đến ăn sáng rồi hẳn đi."
Lạc Hiểu Nhiên mặc dù tâm tình không được tốt nhưng cố gắng thoải mái nắm lấy tay bà quản gia nói: " Bác, cám ơn bác thời gian qua đã chăm sóc con. Con phải đi rồi, sau này sẽ không về nữa, bác nhớ giữ gìn sức khoẻ".
Bà quản gia ngỡ ngàng: " Hiểu Nhiên, con làm sao vậy, con muốn đi đầu. Cậu chủ đã biết chưa, dường như cả đêm qua cậu chủ không có ngủ, cậu ấy ngồi ở phòng khách".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Hiểu Nhiên lúc này mới nhìn theo hướng tay bà quản gia.
Bà quản gia đi đến nói: " Cậu chủ, Hiểu Nhiên muốn đi đâu, sau này không về".
Hoắc Cao Lãng như không nghe thấy, vẫn đơn độc ở lại sofa mắt nhìn Lạc Hiểu Nhiên. Từ lúc cô xuống ánh mắt anh luôn dõi theo cô.
Lạc Hiểu Nhiên không nhìn nữa, quay người kéo vali đi, vừa đi được vài bước liền nghe Hoắc Cao Lãng nói: " Chỉ đem đi bấy nhiêu thôi sao".
Lạc Hiểu Nhiên ngẩng đầu nhìn anh: " Tôi chỉ mang đi những thứ tôi mang tới".
Hoắc Cao Lãng gật đầu: " cùng ăn một bữa sáng cuối cùng được không?"
Lạc Hiểu Nhiên nở nụ cười bất đắc dĩ: "Hoắc Cao Lãng, anh có tỉnh táo không?. Bây giờ chỉ cần thấy anh thôi, tôi đã thở không thông, còn nói gì đến cùng nhau ngồi ăn."
"À, ra là như vậy. Vậy tôi không tiễn". Hoắc Cao Lãng giọng bình thản." Hoắc Cao Lãng, tôi luôn muốn hỏi anh, đáp án như vậy anh có hài lòng không. Dường như tôi đã biết câu trả lời rồi".Nói xong cô một mạch kéo vali ra khỏi biệt thự. Còn vài ngày nữa tới lễ giáng sinh, tuyết vẫn rơi dày như trước ngoài bầu trời, màn sương trắng xóa bao phủ toàn bộ thành phố. Lạc Hiểu Nhiên kéo vali đơn độc bước đi không mục đích trong tuyết, suốt đường đi cô không khóc, nhưng đôi mắt mông lung đỏ ửng, cô nghĩ có lẽ nước mắt mình cũng đã cạn khô.
Hai chân cô lạnh lẽo đến tê dại, ngay cả cơ thể cũng nguội lạnh, nhưng như thế nào cũng không lạnh buốt bằng lòng cô.
Cuối cùng cô dừng chân tại một quảng trường, không khí giáng sinh đang ngập tràn, cô nhớ rõ truyền hình trên quảng trường này trước kia là hình ảnh của Hoắc Cao Lãng, nhưng hôm anh được thay thế bằng các video giáng sinh ấm áp.
Lạc Hiểu Nhiên ngồi ngây ngốc ở hàng ghế trong quảng trường không biết thời gian. Đến khi Lưu Mẫn tìm được cô đã là mười một giờ đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro