Chap 206..
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Hoắc Cao Lãng lái xe về nhà, anh đi thẳng lên phòng ngủ đẩy cửa phòng bước vào, từng bước, từng bước đi đến sofa ngồi xuống, đảo mắt xung quanh một vòng, không kìm được thở dài sườn sượt, anh mở đèn nhỏ đặt cạnh sofa, nhờ vậy căn phòng trở nên có chút ánh sáng và ấm áp.
Hoắc Cao Lãng ngồi trên ghế sô pha hơi động đậy, mở đôi mắt lờ đờ quan sát mọi thứ.
Anh lặng thinh, ngửa đầu trên ghế sô pha, ánh đèn hắt sáng lên nét mặt cô đơn của anh.
Hai mắt mở nhìn lên trần nhà chằm chặp của anh loé lên một tia trầm tư.
Lạc Hiểu Nhiên đi rồi, căn phòng liền chìm trong nỗi im lặng vô bờ, ngoài ánh đèn tỏả ra từ bên cạnh ghế sô pha, xung quanh đều tối om như mực.
Hoắc Cao Lãng tựa người vào ghê sô pha hồi lâu, sau đó anh chếnh choáng đứng dậy đi tới giường, ngã người lên giường. Giường mềm mại bao trọn cơ thể cô đơn, tựa như người phụ nữ dịu dàng đang vỗ về nội tâm trống rỗng và hiu quạnh của anh. Hoắc Cao Lãng năm trên giường, vô thức nhíu mày. Ga trải giường, vỏ chăn, thậm chí là chiếc gối mà anh đang kê đầu đều thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ.
Là mùi hương của Lạc Hiểu Nhiên.
Một nỗi bi thương khó nói thành lời tràn đầy cõi lòng, trái tim anh đau đớn như bị trúng tên. Anh cố gắng vật lộn giữa cơn đau dâng tràn từ nơi sâu thẳm trong lòng và chất cồn của rượu.
"Nhân danh Thiên Chúa, Lạc Hiểu Nhiên, con có đồng ý lấy anh Hoắc Cao Lãng làm chồng mình, cho dù tương lai về sau có ốm đau bệnh tật, cũng nguyện yêu thương anh ấy, dù thế nào cũng không được rời xa, con có đồng ý không."" Con đồng ý"
Cảnh đám cưới hiện lên trong đầu Hoắc Cao Lãng anh chau mày, nhắm nghiền hai mắt. Đầu óc anh váng vất, còn lòng anh quặn đau khôn nguôi.
Một bàn tay mềm mại xoa nhẹ vầng trán Hoắc Cao Lãng. Bàn tay đó hơi lạnh nhưng dễ chịu vô cùng. Anh vô thức mở mắt, anh bỗng thấy Lạc Hiểu Nhiên ngồi bên giường. Cô mặc váy ngủ trắng, lặng lẽ ngắm nhìn anh, môi cô cười ôn thuận.
- "Hiểu Nhiên.." Anh ngọ nguậy, khó tin nhìn người phụ nữ trước mắt. Cô về rồi?
Nụ cười của cô chân thật, độ ấm truyền từ ngón tay cô cũng chân thật.
-"Sao anh lại về muộn thế, em chờ cả đêm" Lạc Hiểu Nhiên vươn tay, vuốt ve gương mặt anh.
Anh nắm tay cô theo bản năng, xúc giác mềm mịn mau chóng lủi vào trái tim, yết hầu anh chuyển động, đôi mắt mang vẻ sắc bén thâm căn cố đế đầy kích động: " Hiểu Nhiên, em về rồi"
Lạc Hiểu Nhiên cười nhẹ, đôi má cô áp sát gương mặt anh, cô dịu dàng pha lẫn đôi chút nũng nịu: " em vẫn luôn ở nhà chờ anh mà".
- "ừm, anh biết rồi, sau này anh sẽ về sớm với em". Anh nắm chặt tay cô, cất giọng hứa hẹn. Cô về rồi, cô về rồi, anh có thể ngửi thấy mùi hương thân quen của cô. Mùi hương này giống như một liều thuốc, hòa tan giá lạnh trong tim anh.
Lạc Hiểu Nhiên vùi mình vào ngực anh, dịu dàng nói: "Thật không anh?"
-"Thật. Sau này, sẽ không để em một mình nữa..." Trái tim anh tan chảy thành nước, cơn đau đầu dường như cũng biến mất. Anh cẩn thận nâng khuôn mặt của người phụ nữ đang dựa vào lòng, đôi mắt cô lấp lánh như ngôi sao trên bầu trời. Cõi lòng anh chứa chan ấm áp và ngọt ngào. Anh không kìm nổi tình cảm, cúi đầu hôn cô.
Nhưng người anh muốn hôn lại là bầu không khí lạnh giá!
Nhìn kỹ hơn, người phụ nữ trong lòng không biết đã thoát khỏi cái ôm của anh từ lúc nào. Cô đứng cạnh giường nhìn anh, giọng điệu hòà nhã lại trở nên lạnh ngắt...
"Hoắc Cao Lãng, sau này anh sẽ vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc đời tôi, phàm là nơi nào có anh, nơi đó sẽ không có tôi!" Nói hết lời, cô liền xoay người đi.
- "Lạc Hiểu Nhiên." Hoắc Cao Lãng gấp giọng rống to. Anh bỗng bừng tỉnh, ngồi bật dậy, hơi thở gấp gáp, vòm ngực anh phập phồng dồn dập. Mãi lâu sau, anh mới biết vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Anh mở tay, cảm giác từng ngón tay lạnh buốt của mình còn lưu hơi ấm của cô, hơi thở vẫn phảng phất mùi thơm thuộc riêng cô.
Hoắc Cao Lãng đưa tay lên trán xoa bóp giảm đau, lảo đảo đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt. Anh nghĩ tới chiếc giường, nhất thời không dám trở lại đó nằm xuống nghỉ ngơi.
Bởi vì anh sợ... lại mơ thấy cô.
Thân hình cao lớn ngã ngồi vào ghế sô pha bên cạnh, ánh mắt anh mông lung quan sát xung quanh. Dường như anh nhìn thấy Lạc Hiểu Nhiên đang đứng ngoài ban công, màn đêm dịu nhẹ chiếu vào người cô. Bóng dáng cô trắng ngần hệt như nữ thần .
Hoắc Cao Lãng ngồi trên ghế sô pha hơi động đậy, mở đôi mắt lờ đờ quan sát mọi thứ.
Anh lặng thinh, ngửa đầu trên ghế sô pha, ánh đèn hắt sáng lên nét mặt cô đơn của anh.
Hai mắt mở nhìn lên trần nhà chằm chặp của anh loé lên một tia trầm tư.
Lạc Hiểu Nhiên đi rồi, căn phòng liền chìm trong nỗi im lặng vô bờ, ngoài ánh đèn tỏả ra từ bên cạnh ghế sô pha, xung quanh đều tối om như mực.
Hoắc Cao Lãng tựa người vào ghê sô pha hồi lâu, sau đó anh chếnh choáng đứng dậy đi tới giường, ngã người lên giường. Giường mềm mại bao trọn cơ thể cô đơn, tựa như người phụ nữ dịu dàng đang vỗ về nội tâm trống rỗng và hiu quạnh của anh. Hoắc Cao Lãng năm trên giường, vô thức nhíu mày. Ga trải giường, vỏ chăn, thậm chí là chiếc gối mà anh đang kê đầu đều thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ.
Là mùi hương của Lạc Hiểu Nhiên.
Một nỗi bi thương khó nói thành lời tràn đầy cõi lòng, trái tim anh đau đớn như bị trúng tên. Anh cố gắng vật lộn giữa cơn đau dâng tràn từ nơi sâu thẳm trong lòng và chất cồn của rượu.
"Nhân danh Thiên Chúa, Lạc Hiểu Nhiên, con có đồng ý lấy anh Hoắc Cao Lãng làm chồng mình, cho dù tương lai về sau có ốm đau bệnh tật, cũng nguyện yêu thương anh ấy, dù thế nào cũng không được rời xa, con có đồng ý không."" Con đồng ý"
Cảnh đám cưới hiện lên trong đầu Hoắc Cao Lãng anh chau mày, nhắm nghiền hai mắt. Đầu óc anh váng vất, còn lòng anh quặn đau khôn nguôi.
Một bàn tay mềm mại xoa nhẹ vầng trán Hoắc Cao Lãng. Bàn tay đó hơi lạnh nhưng dễ chịu vô cùng. Anh vô thức mở mắt, anh bỗng thấy Lạc Hiểu Nhiên ngồi bên giường. Cô mặc váy ngủ trắng, lặng lẽ ngắm nhìn anh, môi cô cười ôn thuận.
- "Hiểu Nhiên.." Anh ngọ nguậy, khó tin nhìn người phụ nữ trước mắt. Cô về rồi?
Nụ cười của cô chân thật, độ ấm truyền từ ngón tay cô cũng chân thật.
-"Sao anh lại về muộn thế, em chờ cả đêm" Lạc Hiểu Nhiên vươn tay, vuốt ve gương mặt anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh nắm tay cô theo bản năng, xúc giác mềm mịn mau chóng lủi vào trái tim, yết hầu anh chuyển động, đôi mắt mang vẻ sắc bén thâm căn cố đế đầy kích động: " Hiểu Nhiên, em về rồi"
Lạc Hiểu Nhiên cười nhẹ, đôi má cô áp sát gương mặt anh, cô dịu dàng pha lẫn đôi chút nũng nịu: " em vẫn luôn ở nhà chờ anh mà".
- "ừm, anh biết rồi, sau này anh sẽ về sớm với em". Anh nắm chặt tay cô, cất giọng hứa hẹn. Cô về rồi, cô về rồi, anh có thể ngửi thấy mùi hương thân quen của cô. Mùi hương này giống như một liều thuốc, hòa tan giá lạnh trong tim anh.
Lạc Hiểu Nhiên vùi mình vào ngực anh, dịu dàng nói: "Thật không anh?"
-"Thật. Sau này, sẽ không để em một mình nữa..." Trái tim anh tan chảy thành nước, cơn đau đầu dường như cũng biến mất. Anh cẩn thận nâng khuôn mặt của người phụ nữ đang dựa vào lòng, đôi mắt cô lấp lánh như ngôi sao trên bầu trời. Cõi lòng anh chứa chan ấm áp và ngọt ngào. Anh không kìm nổi tình cảm, cúi đầu hôn cô.
Nhưng người anh muốn hôn lại là bầu không khí lạnh giá!
Nhìn kỹ hơn, người phụ nữ trong lòng không biết đã thoát khỏi cái ôm của anh từ lúc nào. Cô đứng cạnh giường nhìn anh, giọng điệu hòà nhã lại trở nên lạnh ngắt...
"Hoắc Cao Lãng, sau này anh sẽ vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc đời tôi, phàm là nơi nào có anh, nơi đó sẽ không có tôi!" Nói hết lời, cô liền xoay người đi.
- "Lạc Hiểu Nhiên." Hoắc Cao Lãng gấp giọng rống to. Anh bỗng bừng tỉnh, ngồi bật dậy, hơi thở gấp gáp, vòm ngực anh phập phồng dồn dập. Mãi lâu sau, anh mới biết vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Anh mở tay, cảm giác từng ngón tay lạnh buốt của mình còn lưu hơi ấm của cô, hơi thở vẫn phảng phất mùi thơm thuộc riêng cô.
Hoắc Cao Lãng đưa tay lên trán xoa bóp giảm đau, lảo đảo đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt. Anh nghĩ tới chiếc giường, nhất thời không dám trở lại đó nằm xuống nghỉ ngơi.
Bởi vì anh sợ... lại mơ thấy cô.
Thân hình cao lớn ngã ngồi vào ghế sô pha bên cạnh, ánh mắt anh mông lung quan sát xung quanh. Dường như anh nhìn thấy Lạc Hiểu Nhiên đang đứng ngoài ban công, màn đêm dịu nhẹ chiếu vào người cô. Bóng dáng cô trắng ngần hệt như nữ thần .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro