Chap 211
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Hai ngày sau.
Lạc Hiểu Nhiên đang thu xếp một ít đồ lúc cô nằm viện Lưu Mẫn mang tới.
Mấy ngày qua, cô nằm bệnh viện trong lòng suy đi tính lại hẳn là cô nên về thăm bà ngoại một chuyến rồi hãy quyết định sau, dù sao cô cũng không còn việc gì vướng bận ở thành phố này nữa.
Thời điểm lúc bước đi, lại vừa khéo đụng phải David, hai người cũng có một đoạn thời gian gặp mặt, người đàn ông trước mặt tương đối trầm tính: "em thế này là định đi đâu, anh đã cho em xuất viện chưa".
Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu: "Em chuẩn bị về thăm bà, có lẽ.....chắc sẽ không quay lại đây".
- " Có lẽ".
David có chút không hiểu nhíu mày: "Tiếng Trung của em từ "có lẽ" này chẳng phải là không có khả năng sao?
Chẳng lẽ 50% có thể là em không trở lại?.Em đang suy nghĩ cái gì đây? Sao có thể không trở lại được".
Lạc Hiểu Nhiên bị dáng vẻ khẩn trương của anh ta chọc cho bật cười: " em hiện tại cũng chưa suy nghĩ được gì, trước mắt em chỉ muốn được yên tĩnh".
Lạc Hiểu Nhiên nhếch môi cười, nhưng cái gì cũng không nói, trong lòng lại nghĩ: "Bởi vì bộ dáng hiện tại của anh làm em đột nhiên biết được, kỳ thật trên thế giới không chỉ có tình yêu, còn có bạn bè, tình thân nữa, cám ơn anh thời gian qua luôn chăm sóc em".
David chỉ mỉm nhẹ môi lên: " nếu đã coi anh là bạn, thì hứa với anh, suy nghĩ thông suốt thì quay trở lại. Tương lai của em, không phải ở đó, trước giờ anh luôn xem trọng em, em chỉ cần tốt nghiệp, với thành tích của em thì tìm một công ty tốt không phải là vấn đề".
Lạc Hiểu Nhiên nắm chặt tay, quả thật trong lòng cô có chút do dự, Cô còn muốn tiếp tục lưu lại nơi này sao? Nếu lưu lại nơi này, cũng tương đương là ở dưới mí mắt của Hoắc Cao Lãng, chỉ nghĩ như vậy thôi cô liền đã không muốn lưu lại nhưng như vậy thì tính sao chứ. Kì thật chỉ cần anh muốn thì cô sợ chính mình có chạy tới chân trời góc bể vẫn như cũ ở dưới mí mắt của anh đi.
- "Trở về đi, suy nghĩ thông suốt thì gọi cho anh. Anh hy vọng sẽ sớm nhận được điện thoại của em".
***
Lạc Hiểu Nhiên trở về cũng là buổi chiều, trời mùa đông ở vùng biển luôn kèm theo những luồng gió lạnh thấu xương, khi cô vừa bước xuống xe, liền run rẩy, một tay cầm túi xách, một tay đút vào túi áo khoác, bước đi thật nhanh.
Vào mùa này, cây cối hai bên đường, lá cũng rụng đi nhiều, chỉ còn những cành cây trơ trọi giữ trời đông.
Nhưng hôm nay, Lạc Hiểu Nhiên không có tâm trạng thưởng thức quang cảnh. Cô vô thức bước đi, đến khúc cua nhỏ chân cô đứng lại, trong tầm mắt có chút ngỡ ngàng, có ba chiếc xe hơi sang trọng trong đó có một chiếc của
Hoắc Cao Lãng. Cô nhíu mày, không chút do dự chạy vào. Quả nhiên vừa đến khúc cua, cô trông thấy rất dông người vây quanh cửa nhà, chỉ trỏ vào trong, xì xầm to nhỏ với nhau, gặp cô về, họ sốt sắng kéo cô lại nói: " Hiểu Nhiên à, cháu về rồi. Mau vào nhà coi, có vài người ăn mặc lịch sự đến tìm bà ngoại cháu. Nhưng thím thấy bà ngoại cháu, có vẻ không muốn tiếp đón họ".
- " Đúng đó, cháu mau vào xem".
Tuy Lạc Hiểu Nhiên đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng không ngờ hàng xóm đều đua nhau kéo đến. Cô khẩn trương cám ơn, hàng xóm mới chịu giải tán.
Lạc Hiểu Nhiên gần như là chạy về nhà, tới trước sân, cô thấy bên trong ngồi đối diện bà ngoại cô là một ông cụ, sau lưng còn có vài người mặc đồ vest đen đứng sau lưng.
Còn Hoắc Cao Lãng thì đứng sau lưng bà ngoại cô.
Lời nói từ bên trong truyền ra Lạc Hiểu Nhiên nghe rõ từng lời.
" Ý Quân, cuối cùng tôi cũng tìm được bà rồi". Ông cụ xúc động đứng đậy muốn nắm lấy tay bà." Ông tìm tôi có việc gì. Giang Thành Hưng, bao năm qua rồi, ông hãy để cho mọi chuyện qua đi"." Y Quân, năm đó là tôi không bảo vệ được bà, bảo vệ được tình yêu của mình. Mấy chục năm nay tôi đều sống trong ân hận."Bà ngoại lắc đầu: " ông đừng nói gì nữa. Ông hãy để tôi được yên đi".
Giang Thàng Hưng lấy trong túi áo ra một tấm hình đặt lên bàn: "Ý Quân, đứa nhỏ này rất giống bà, bà nói cho tôi nghe một chút được không". Ông cảm thấy rất áy náy.
Lồng ngực bà ngoại giống như bị ai xé rách rất đau.
" nói cái gì". Bà ngoại không còn gì để nói với ông, bà hận không thể làm cho ông rời đi ngay lập tức."Ý Quân, năm đó bà rời đi, có phải bà đã manh thai không"." Không có". Bà ngoại vẫn kiên quyết không nhận.Ký ức đau thương trong đầu bà đột nhiên ùa về, mấy chục năm qua bà không nghĩ đến, tưởng gần đã chôn vùi trong quá khứ, nhưng lúc này đây bà nhớ rõ từng chi tiết. Những năm tuổi trẻ của bà, bà cũng tiểu thư danh giá của gia tộc họ Lạc, bà có sẵn hôn ước cùng Giang Thành Hưng.
Lạc Hiểu Nhiên đang thu xếp một ít đồ lúc cô nằm viện Lưu Mẫn mang tới.
Mấy ngày qua, cô nằm bệnh viện trong lòng suy đi tính lại hẳn là cô nên về thăm bà ngoại một chuyến rồi hãy quyết định sau, dù sao cô cũng không còn việc gì vướng bận ở thành phố này nữa.
Thời điểm lúc bước đi, lại vừa khéo đụng phải David, hai người cũng có một đoạn thời gian gặp mặt, người đàn ông trước mặt tương đối trầm tính: "em thế này là định đi đâu, anh đã cho em xuất viện chưa".
Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu: "Em chuẩn bị về thăm bà, có lẽ.....chắc sẽ không quay lại đây".
- " Có lẽ".
David có chút không hiểu nhíu mày: "Tiếng Trung của em từ "có lẽ" này chẳng phải là không có khả năng sao?
Chẳng lẽ 50% có thể là em không trở lại?.Em đang suy nghĩ cái gì đây? Sao có thể không trở lại được".
Lạc Hiểu Nhiên bị dáng vẻ khẩn trương của anh ta chọc cho bật cười: " em hiện tại cũng chưa suy nghĩ được gì, trước mắt em chỉ muốn được yên tĩnh".
Lạc Hiểu Nhiên nhếch môi cười, nhưng cái gì cũng không nói, trong lòng lại nghĩ: "Bởi vì bộ dáng hiện tại của anh làm em đột nhiên biết được, kỳ thật trên thế giới không chỉ có tình yêu, còn có bạn bè, tình thân nữa, cám ơn anh thời gian qua luôn chăm sóc em".
David chỉ mỉm nhẹ môi lên: " nếu đã coi anh là bạn, thì hứa với anh, suy nghĩ thông suốt thì quay trở lại. Tương lai của em, không phải ở đó, trước giờ anh luôn xem trọng em, em chỉ cần tốt nghiệp, với thành tích của em thì tìm một công ty tốt không phải là vấn đề".
Lạc Hiểu Nhiên nắm chặt tay, quả thật trong lòng cô có chút do dự, Cô còn muốn tiếp tục lưu lại nơi này sao? Nếu lưu lại nơi này, cũng tương đương là ở dưới mí mắt của Hoắc Cao Lãng, chỉ nghĩ như vậy thôi cô liền đã không muốn lưu lại nhưng như vậy thì tính sao chứ. Kì thật chỉ cần anh muốn thì cô sợ chính mình có chạy tới chân trời góc bể vẫn như cũ ở dưới mí mắt của anh đi.
- "Trở về đi, suy nghĩ thông suốt thì gọi cho anh. Anh hy vọng sẽ sớm nhận được điện thoại của em".
***
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Hiểu Nhiên trở về cũng là buổi chiều, trời mùa đông ở vùng biển luôn kèm theo những luồng gió lạnh thấu xương, khi cô vừa bước xuống xe, liền run rẩy, một tay cầm túi xách, một tay đút vào túi áo khoác, bước đi thật nhanh.
Vào mùa này, cây cối hai bên đường, lá cũng rụng đi nhiều, chỉ còn những cành cây trơ trọi giữ trời đông.
Nhưng hôm nay, Lạc Hiểu Nhiên không có tâm trạng thưởng thức quang cảnh. Cô vô thức bước đi, đến khúc cua nhỏ chân cô đứng lại, trong tầm mắt có chút ngỡ ngàng, có ba chiếc xe hơi sang trọng trong đó có một chiếc của
Hoắc Cao Lãng. Cô nhíu mày, không chút do dự chạy vào. Quả nhiên vừa đến khúc cua, cô trông thấy rất dông người vây quanh cửa nhà, chỉ trỏ vào trong, xì xầm to nhỏ với nhau, gặp cô về, họ sốt sắng kéo cô lại nói: " Hiểu Nhiên à, cháu về rồi. Mau vào nhà coi, có vài người ăn mặc lịch sự đến tìm bà ngoại cháu. Nhưng thím thấy bà ngoại cháu, có vẻ không muốn tiếp đón họ".
- " Đúng đó, cháu mau vào xem".
Tuy Lạc Hiểu Nhiên đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng không ngờ hàng xóm đều đua nhau kéo đến. Cô khẩn trương cám ơn, hàng xóm mới chịu giải tán.
Lạc Hiểu Nhiên gần như là chạy về nhà, tới trước sân, cô thấy bên trong ngồi đối diện bà ngoại cô là một ông cụ, sau lưng còn có vài người mặc đồ vest đen đứng sau lưng.
Còn Hoắc Cao Lãng thì đứng sau lưng bà ngoại cô.
Lời nói từ bên trong truyền ra Lạc Hiểu Nhiên nghe rõ từng lời.
" Ý Quân, cuối cùng tôi cũng tìm được bà rồi". Ông cụ xúc động đứng đậy muốn nắm lấy tay bà." Ông tìm tôi có việc gì. Giang Thành Hưng, bao năm qua rồi, ông hãy để cho mọi chuyện qua đi"." Y Quân, năm đó là tôi không bảo vệ được bà, bảo vệ được tình yêu của mình. Mấy chục năm nay tôi đều sống trong ân hận."Bà ngoại lắc đầu: " ông đừng nói gì nữa. Ông hãy để tôi được yên đi".
Giang Thàng Hưng lấy trong túi áo ra một tấm hình đặt lên bàn: "Ý Quân, đứa nhỏ này rất giống bà, bà nói cho tôi nghe một chút được không". Ông cảm thấy rất áy náy.
Lồng ngực bà ngoại giống như bị ai xé rách rất đau.
" nói cái gì". Bà ngoại không còn gì để nói với ông, bà hận không thể làm cho ông rời đi ngay lập tức."Ý Quân, năm đó bà rời đi, có phải bà đã manh thai không"." Không có". Bà ngoại vẫn kiên quyết không nhận.Ký ức đau thương trong đầu bà đột nhiên ùa về, mấy chục năm qua bà không nghĩ đến, tưởng gần đã chôn vùi trong quá khứ, nhưng lúc này đây bà nhớ rõ từng chi tiết. Những năm tuổi trẻ của bà, bà cũng tiểu thư danh giá của gia tộc họ Lạc, bà có sẵn hôn ước cùng Giang Thành Hưng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro