Chương 109
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Hoắc Cao Lãng im lặng một lúc rất lâu mới lên tiếng: “ tôi muốn cùng
Hiểu Nhiên có một gia đình, tôi muốn cùng cô ấy có đứa con của chúng
tôi”. Đôi môi anh mím thành một đường mỏng, anh không giận dữ hay nóng
nảy, mà anh chỉ nhẹ nhàng nói ra ý muốn của mình.
Anh biết rõ nhưng lời Mạc Lâm nói không sai, nhìn anh và Mạc Lâm là hai người bề ngoài hoàn toàn khác nhau nhưng cách sống lại giống nhau, chưa từng nghĩ đến việc sẽ cùng một người phụ nữ chung chăn gối đến suốt đời.
Nhưng khi anh gặp được Lạc Hiểu Nhiên ý nghĩ đó hoàn toàn được nhấn chìm trong tư tưởng định kiến trước kia của anh.
Mạc Lâm hơi kinh ngạc khi nghe Hoắc Cao Lãng nói, anh thở dài một hơi: “ nếu cậu đã nói như vậy thì chúc cậu hạnh phúc. Cậu đi đâu đi đi, ở đây để ông đây giải quyết”. Nói rồi liền làm động tác xua đuổi,.
Hoắc Cao Lãng chỉ khẽ cười liền quay người đi ra khỏi vừa tới cửa anh liền nghe giọng nói sau lưng vang lên: “ Goodluck”.
Hoắc Cao Lãng đưa tay lên vẫy nhẹ liền đi ra khỏi.
Mạc Lâm nhìn bóng lưng biến mất anh mới thở dài, quay trở lại bàn làm việc cầm điện thoại gọi đi: “ Trịnh Khải, bên đó thế nào rồi.”
Anh tập trung nghe Trịnh Khải báo cáo, sau đó mới nói: “ được, cứ tiếp tục như vậy. Có việc gì liền báo cho tôi”.
Nhà họ Hoắc….
- “ Cậu chủ”. Quản gia Trần cung kính đặt ly nước trên bàn cho anh
Hoắc Cao Lãng ngồi yên vị trên sofa trong nhà họ Hoắc, vẻ mặt không vui không giận nhìn Quản gia Trần: “ thời gian gần đây quản gia Trần rất thích gọi điện thoại cho tôi”.
- “ cậu chủ”. Quản gia Trần nghe giọng điệu của anh thì cũng lập tức rùng mình vội nói: “ là bà cụ Hoắc muốn gặp cậu chủ, tôi chỉ làm theo lệnh”.
Hoắc Cao Lãng nhàn nhạt gật đầu: “ bà nội tôi đâu”.
- “ Bà cụ ở trên phòng, để tôi đi gọi thưa cậu chủ”. Nói xong liền lui người đi bước chân vội vã đi lên lầu.
Chẳng mấy phút, bà cụ Hoắc đã ngồi trước mắt Hoắc Cao Lãng.
Vừa ngồi xuống bà liền nói: “ con đến khi nào mới dừng tay.
Hoắc Cao Lãng hơi dựa người ra sau, một tay để lên cạnh ghế, chân phải vắt chéo lên chân trái, chậm rãi nói: “ đến khi con đạt được điều mình muốn”. Anh ngưng lại rồi tiếp tục nói: “ gọi con về chỉ muốn nói đến chuyện này”.
Bà cụ Hoắc hậm hực nói: “con muốn chống đối bà nội đến bao giờ”.
- “ cái này không thể gọi là chống đối, con có quyền quyết định hạnh phúc của mình”.
- “ sinh ra trong một gia tộc thì con không có quyền tự lựa chọn hạnh phúc cho mình”. Bà cụ Hoắc ngang tàn nói.
Hoắc Cao Lãng lúc này cũng không nhịn nữa mà lạnh mặt nói: “ nếu sinh ra trong một gia tộc mà bị tước đoạt đi quyền hạnh phúc của mình, vậy có thể chọn không sinh ra ở đây được không?.”
Hoắc Cao Lãng không đợi bà cụ Hoắc nói tiếp anh đã đứng thẳng dậy nghiêm nghị nói: “ nếu con và bà nội đã không cùng tiếng nói chung thì sau này không cần gọi con về, con nhất định không buông tay”.
- “ con nghĩ con có thể bảo vệ tốt cho cô ta không”. Bà cụ Hoắc nói.
Hoắc Cao Lãng chợt cười lạnh lùng nhìn bà: “ nếu Hiểu Nhiên mất đi một sợi tóc nào, con nhất định sẽ tính toán đầy đủ với bà nội”. Ngữ khí chẳng chút kính nể nào.
- “Hoắc Cao Lãng, nếu con thật sự muốn cô ta, thì đừng trách bà không khách khí. Mặc kệ con có là “cháu đích tôn của gia tộc, bà nội có liều cái mạng già này cũng chắc chắn sẽ không buông tha cho cô ta, để xem lúc đó con có thể làm gì bà”.
- “ vậy thì bà nội cứ thử xem.” Anh cố đè thấp giọng điệu, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi khinh thường, bà xem anh là phế vật à, muốn sắp xếp anh trong lòng bàn tay, bây giờ lại dùng ngữ điệu uy hiếp này.
Bà cụ Hoắc hừ lạnh vừa định nói Hoắc Cao Lãng đã quay lưng đi ra khỏi. Anh một mạch đi thẳng ra xe lên xe lái đi mà không thèm quay đầu lại.
Anh một tay cầm vô lăng, một tay bấm điện thoại gọi đi, rất nhanh bên kia liền bắt máy.
- “ không cần nương tay nữa”. Anh chỉ nói một câu liền tắt máy.
Thành phố biển
Sau khi ngắt điện thoại, Hoắc Cao Lãng liền một đường mà lái xe thẳng đến nơi này.
Thành phố biển này quả thật rất nhỏ, lại không có mỗi sân bay, anh phải tự lái xe đến nơi này, buổi xế chiều có chút nắng hoà cùng hơi nước biển làm cho hơi nóng gắt lên rất nhiều, Hoắc Cao Lãng bước xuống xe khiến anh phải nhăn mày, anh từng bước đi trên con đường ven thuộc tối qua, anh đại khái biết rằng, khi còn nhỏ điều kiện gia đình Lạc Hiểu Nhiên không tốt lắm, cô phải trưởng thành ở thành phố nhỏ này.
Hoắc Cao Lãng vừa đi vừa nhìn, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, ánh mắt anh chợt dừng lại ở thân ảnh nhỏ bé ở đằng xa kia, trên người là một bộ quần áo cũ kĩ, đội một chiếc mũ rộng vành, một tay cầm thùng gỗ có lẽ là khá nặng, cô vừa đi vừa nói chuyện với những người xung quanh đều là những cô lớn tuổi, cô cười rất vui vẻ, nhìn cô trong bộ dạng này Hoắc Cao Lãng càng cảm thấy đau xót, mặc dù lớn lên trong môi trường khắc nghiệt như thế này, nhưng cô vần luôn cố gắng sống tốt từng ngày.
Lạc Hiểu Nhiên không hề biết gần Hoắc Cao Lãng từ từ đi đến anh lặng lẽ đi phía sau cô, đến khi mọi người đi hết, cô một đường đi về nhà, vừa đến cửa cô liền nói: “ bà ngoại ơi, con về rồi”.
- “ chào bà cháu mới đến”.
Lời cô vừa dứt thì truyền đến một giọng nói sau lưng, cô giật mình quay người lại, đã nhìn thấy anh, cô lắp bắp nói: “ anh ….anh tại sao lại ở đây”.
Hoắc Cao Lãng khẽ nói: “ anh đến thăm em”.
- “ vừa mới gặp em buổi tối mà, nhanh như vậy anh lại chạy đến đây”.
Hoắc Cao Lãng chưa kịp trả lời thì bà ngoại từ trong nhà đi ra thấy anh thì cười nói: “ Tiểu Lãng, cháu mới đến à, mau vào nhà đi”.
Hoắc Cao Lãng cười liền bước ngang qua Lạc Hiểu Nhiên mà đi vào nhà.
Bà ngoại rót cho mình một ly nước và anh một ly nước liền nói: “ công việc cháu đã xong rồi sao”.
Hoắc Cao Lãng lễ phép uống một ngụm nước liền nói: “ dạ, có thể coi là xong”.
- “ Cháu xin lỗi vì chuyện hôm qua”.
- “ không sao, không sao” bà ngoại xua tay nói: “ đã qua ngồi, dù sao bà cũng xem được mắt cháu rể tốt thế này”.
Hoắc Cao Lãng cười: “ bà đồng ý gả Hiểu Nhiên cho cháu thật sao”.
Bà ngoại gật đầu: “ bà chỉ có một mình Hiểu Nhiên, từ nhỏ nó đi theo bà cuộc sống đã không tốt, bà chỉ mong cháu có thể đối xử tốt với nó, bao dung con bé”.
- “ cháu không dám hứa với bà điều gì, nhưng cháu chỉ muốn nói, chỉ cần có cháu Hiểu Nhiên sẽ không phải chịu bất cứ uất ức nào”.
- “ Được, cháu nói như vậy bà cũng đã yên tâm rồi”. Bà ngoại nói ra ngoài cửa: “ Con định đứng ngoài đó đến bao giờ”.
Lạc Hiểu Nhiên chậm chạp đi vô nhìn vào người đàn ông, cô bĩu môi nói: “ chẳng phải nói ba ngày nữa đến đón em, sao tự nhiên hôm nay lại chạy đến đây”.
- “ anh đến thăm bà mà”.
Anh biết rõ nhưng lời Mạc Lâm nói không sai, nhìn anh và Mạc Lâm là hai người bề ngoài hoàn toàn khác nhau nhưng cách sống lại giống nhau, chưa từng nghĩ đến việc sẽ cùng một người phụ nữ chung chăn gối đến suốt đời.
Nhưng khi anh gặp được Lạc Hiểu Nhiên ý nghĩ đó hoàn toàn được nhấn chìm trong tư tưởng định kiến trước kia của anh.
Mạc Lâm hơi kinh ngạc khi nghe Hoắc Cao Lãng nói, anh thở dài một hơi: “ nếu cậu đã nói như vậy thì chúc cậu hạnh phúc. Cậu đi đâu đi đi, ở đây để ông đây giải quyết”. Nói rồi liền làm động tác xua đuổi,.
Hoắc Cao Lãng chỉ khẽ cười liền quay người đi ra khỏi vừa tới cửa anh liền nghe giọng nói sau lưng vang lên: “ Goodluck”.
Hoắc Cao Lãng đưa tay lên vẫy nhẹ liền đi ra khỏi.
Mạc Lâm nhìn bóng lưng biến mất anh mới thở dài, quay trở lại bàn làm việc cầm điện thoại gọi đi: “ Trịnh Khải, bên đó thế nào rồi.”
Anh tập trung nghe Trịnh Khải báo cáo, sau đó mới nói: “ được, cứ tiếp tục như vậy. Có việc gì liền báo cho tôi”.
Nhà họ Hoắc….
- “ Cậu chủ”. Quản gia Trần cung kính đặt ly nước trên bàn cho anh
Hoắc Cao Lãng ngồi yên vị trên sofa trong nhà họ Hoắc, vẻ mặt không vui không giận nhìn Quản gia Trần: “ thời gian gần đây quản gia Trần rất thích gọi điện thoại cho tôi”.
- “ cậu chủ”. Quản gia Trần nghe giọng điệu của anh thì cũng lập tức rùng mình vội nói: “ là bà cụ Hoắc muốn gặp cậu chủ, tôi chỉ làm theo lệnh”.
Hoắc Cao Lãng nhàn nhạt gật đầu: “ bà nội tôi đâu”.
- “ Bà cụ ở trên phòng, để tôi đi gọi thưa cậu chủ”. Nói xong liền lui người đi bước chân vội vã đi lên lầu.
Chẳng mấy phút, bà cụ Hoắc đã ngồi trước mắt Hoắc Cao Lãng.
Vừa ngồi xuống bà liền nói: “ con đến khi nào mới dừng tay.
Hoắc Cao Lãng hơi dựa người ra sau, một tay để lên cạnh ghế, chân phải vắt chéo lên chân trái, chậm rãi nói: “ đến khi con đạt được điều mình muốn”. Anh ngưng lại rồi tiếp tục nói: “ gọi con về chỉ muốn nói đến chuyện này”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà cụ Hoắc hậm hực nói: “con muốn chống đối bà nội đến bao giờ”.
- “ cái này không thể gọi là chống đối, con có quyền quyết định hạnh phúc của mình”.
- “ sinh ra trong một gia tộc thì con không có quyền tự lựa chọn hạnh phúc cho mình”. Bà cụ Hoắc ngang tàn nói.
Hoắc Cao Lãng lúc này cũng không nhịn nữa mà lạnh mặt nói: “ nếu sinh ra trong một gia tộc mà bị tước đoạt đi quyền hạnh phúc của mình, vậy có thể chọn không sinh ra ở đây được không?.”
Hoắc Cao Lãng không đợi bà cụ Hoắc nói tiếp anh đã đứng thẳng dậy nghiêm nghị nói: “ nếu con và bà nội đã không cùng tiếng nói chung thì sau này không cần gọi con về, con nhất định không buông tay”.
- “ con nghĩ con có thể bảo vệ tốt cho cô ta không”. Bà cụ Hoắc nói.
Hoắc Cao Lãng chợt cười lạnh lùng nhìn bà: “ nếu Hiểu Nhiên mất đi một sợi tóc nào, con nhất định sẽ tính toán đầy đủ với bà nội”. Ngữ khí chẳng chút kính nể nào.
- “Hoắc Cao Lãng, nếu con thật sự muốn cô ta, thì đừng trách bà không khách khí. Mặc kệ con có là “cháu đích tôn của gia tộc, bà nội có liều cái mạng già này cũng chắc chắn sẽ không buông tha cho cô ta, để xem lúc đó con có thể làm gì bà”.
- “ vậy thì bà nội cứ thử xem.” Anh cố đè thấp giọng điệu, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi khinh thường, bà xem anh là phế vật à, muốn sắp xếp anh trong lòng bàn tay, bây giờ lại dùng ngữ điệu uy hiếp này.
Bà cụ Hoắc hừ lạnh vừa định nói Hoắc Cao Lãng đã quay lưng đi ra khỏi. Anh một mạch đi thẳng ra xe lên xe lái đi mà không thèm quay đầu lại.
Anh một tay cầm vô lăng, một tay bấm điện thoại gọi đi, rất nhanh bên kia liền bắt máy.
- “ không cần nương tay nữa”. Anh chỉ nói một câu liền tắt máy.
Thành phố biển
Sau khi ngắt điện thoại, Hoắc Cao Lãng liền một đường mà lái xe thẳng đến nơi này.
Thành phố biển này quả thật rất nhỏ, lại không có mỗi sân bay, anh phải tự lái xe đến nơi này, buổi xế chiều có chút nắng hoà cùng hơi nước biển làm cho hơi nóng gắt lên rất nhiều, Hoắc Cao Lãng bước xuống xe khiến anh phải nhăn mày, anh từng bước đi trên con đường ven thuộc tối qua, anh đại khái biết rằng, khi còn nhỏ điều kiện gia đình Lạc Hiểu Nhiên không tốt lắm, cô phải trưởng thành ở thành phố nhỏ này.
Hoắc Cao Lãng vừa đi vừa nhìn, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, ánh mắt anh chợt dừng lại ở thân ảnh nhỏ bé ở đằng xa kia, trên người là một bộ quần áo cũ kĩ, đội một chiếc mũ rộng vành, một tay cầm thùng gỗ có lẽ là khá nặng, cô vừa đi vừa nói chuyện với những người xung quanh đều là những cô lớn tuổi, cô cười rất vui vẻ, nhìn cô trong bộ dạng này Hoắc Cao Lãng càng cảm thấy đau xót, mặc dù lớn lên trong môi trường khắc nghiệt như thế này, nhưng cô vần luôn cố gắng sống tốt từng ngày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Hiểu Nhiên không hề biết gần Hoắc Cao Lãng từ từ đi đến anh lặng lẽ đi phía sau cô, đến khi mọi người đi hết, cô một đường đi về nhà, vừa đến cửa cô liền nói: “ bà ngoại ơi, con về rồi”.
- “ chào bà cháu mới đến”.
Lời cô vừa dứt thì truyền đến một giọng nói sau lưng, cô giật mình quay người lại, đã nhìn thấy anh, cô lắp bắp nói: “ anh ….anh tại sao lại ở đây”.
Hoắc Cao Lãng khẽ nói: “ anh đến thăm em”.
- “ vừa mới gặp em buổi tối mà, nhanh như vậy anh lại chạy đến đây”.
Hoắc Cao Lãng chưa kịp trả lời thì bà ngoại từ trong nhà đi ra thấy anh thì cười nói: “ Tiểu Lãng, cháu mới đến à, mau vào nhà đi”.
Hoắc Cao Lãng cười liền bước ngang qua Lạc Hiểu Nhiên mà đi vào nhà.
Bà ngoại rót cho mình một ly nước và anh một ly nước liền nói: “ công việc cháu đã xong rồi sao”.
Hoắc Cao Lãng lễ phép uống một ngụm nước liền nói: “ dạ, có thể coi là xong”.
- “ Cháu xin lỗi vì chuyện hôm qua”.
- “ không sao, không sao” bà ngoại xua tay nói: “ đã qua ngồi, dù sao bà cũng xem được mắt cháu rể tốt thế này”.
Hoắc Cao Lãng cười: “ bà đồng ý gả Hiểu Nhiên cho cháu thật sao”.
Bà ngoại gật đầu: “ bà chỉ có một mình Hiểu Nhiên, từ nhỏ nó đi theo bà cuộc sống đã không tốt, bà chỉ mong cháu có thể đối xử tốt với nó, bao dung con bé”.
- “ cháu không dám hứa với bà điều gì, nhưng cháu chỉ muốn nói, chỉ cần có cháu Hiểu Nhiên sẽ không phải chịu bất cứ uất ức nào”.
- “ Được, cháu nói như vậy bà cũng đã yên tâm rồi”. Bà ngoại nói ra ngoài cửa: “ Con định đứng ngoài đó đến bao giờ”.
Lạc Hiểu Nhiên chậm chạp đi vô nhìn vào người đàn ông, cô bĩu môi nói: “ chẳng phải nói ba ngày nữa đến đón em, sao tự nhiên hôm nay lại chạy đến đây”.
- “ anh đến thăm bà mà”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro