Chương 162
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Hoắc Cao Lãng giơ tay lên nhéo khuôn mặt đầy ăn năn của cô: “ Biết đã gây phiền phức cho anh, vậy có phải nên tỏ ra chút thành ý với anh không nhỉ”.
Lạc Hiểu Nhiên bĩu môi: “ thành ý gì chứ. Anh cũng đã nói việc gì cũng phải nói với anh, ngược lại anh làm nhiều chuyện như vậy lại không nói với em”.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, nâng cằm cô lên, giữa lông mày là ý cười nhàn nhạt: "Anh không muốn em có áp lực tâm lý, anh không muốn em phải lo lắng”.
Trái tim Lạc Hiểu Nhiên phút chốc tan ra như tuyết đầu mùa.
“ Ông xã, cám ơn”.
Hoắc Cao Lãng vén sợi tóc đang rũ xuống bên vai cô, khẽ nói: “ nói suông vậy thôi sao”.
“ vâng”. Lạc Hiểu Nhiên hôm nay thật sự đuối lý, mặc cho tay anh đùa nghịch sợi tóc của mình.
Động tác của anh nhàn nhã lại chậm rãi, ngón tay thon dài tùy ý quấn lấy lọn tóc của cô.
- “ Em ăn no chưa”.
Lạc Hiểu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.
- “ Vậy bây giờ đến lượt anh ăn”.
- “ ừm, anh ăn đi, ban nãy em ăn vẫn còn nhiều lắm”. Cô dùng đũa sắp xếp đồ ăn lại, sau đó lấy một đôi đũa sạch đưa cho anh.
Kết quả, anh lại cười khẽ, không hề nhìn những thứ trên bàn, mà kéo cô đến cạnh bàn rồi cúi xuống hôn dọc theo cổ cô.
Trên người, Lạc Hiểu Nhiên mặc bộ đồ công sở còn khoác thêm một chiếc áo khoác dạ ở ngoài, trời bắt đầu vào đông nên thời tiết khá lạnh. Cô mặc kín đáo đến mức anh chỉ muốn lập tức xé toạc nó ra, mà nuốt cô vào bụng.
Nụ hôn của anh làm cô hoàn toàn mềm nhũn.
Mãi đến khi Hoắc Cao Lãng hôn lên môi cô, Lạc Hiểu Nhiên mới giật mình nhận ra anh hôn càng lúc càng sâu, càng lúc càng trêu người.
Anh hôn sang khóe môi cô, sau đó tới gương mặt nóng hổi, rồi lại cắn vành tai, phả hơi thở vào tai cô: “ bây giờ em dùng hành động cám ơn anh đi. Không phải em chỉ thích nói suông đây chứ”.
Lạc Hiểu Nhiên dựa vào đầu vai anh, cảm nhận được nhiệt độ trên người anh. Trong lòng anh, cơ thể cô đang dần nhũn ra bởi chỗ mẫn cảm ở tai đang bị trêu chọc và kích thích liên tục.
-"Anh muốn thế nào?" Cô hơi nghiêng đầu trên vai anh, nhìn anh chăm chú bằng đôi mắt long lanh: “ thật sự anh muốn nhận lời cám ơn của em sao”.
Hoắc Cao Lãng nắm lấy bàn tay của cô, đặt lên môi hôn một cái.
- “vào phòng ngủ nhé” Anh nhướng mày cười nhẹ.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu không chút do dự: "Được.". Đêm nay, phải xa anh hơn một tháng, cô có do dự cũng không được.
Anh ôm cô vào phòng, trên đoạn đường đi nụ hôn của anh rơi xuống tai cô. Mỗi lần bị anh cắn vào vành tai, cô đều bủn rủn cả tay chân. Cô áp vào gò má anh thử tránh né, nhưng không tránh được, nên chỉ đành ôm chặt lấy anh xin tha.Lạc Hiểu Nhiên chống tay lên ngực anh, né tránh nói: “ anh từ từ”.
Không đợi cô nói xong, anh kéo mạnh cô vào lòng, hôn lên cổ cô.
Cô chưa kịp thích ứng đã bị anh bế lên, đè vô bức tường trong phòng ngủ.
Lạc Hiểu Nhiên bị kẹt giữa anh và bức tường.
Anh vừa hôn vừa gấp gáp cởi áo sơ mi của anh, tiếp theo liền thuần thục cởi sạch quần của Lạc Hiểu Nhiên.
Ngoài trời đang lạnh, cả cơ thể trần trụi, Lạc Hiểu Nhiên lạnh nhất thời kêu lên: “ ôi lạnh quá”.
Hoắc Cao Lãng ôm cô rất chặt, hơi thở gấp gáp của anh phả vào làn môi cô: “ một chút nữa sẽ không lạnh”.
Anh bế cô về giường để cô nằm xuống, thân hình anh đè xuống người cô. Tay anh ôm trọn bầu ngực của cô rồi cúi xuống ngậm lấy .. Nụ hoa nhạy cảm bị anh kéo mút đến ửng đỏ. Cô không phản kháng mà còn hơi ưỡng người nghênh hợp cùng anh,
Hai chân cô bị anh tách ra, gập lại trước mặt anh. Ngón tay anh thâm nhập vào trong, tận tình trêu đùa bất chấp sự run rẩy của cô, cho đến khi ngón tay anh ướt rượt.
Hoắc Cao Lãng nghiến răng, một cú nhấn người khiến Lạc Hiểu Nhiên run rẩy không thôi, miệng bất giác phát âm thanh.
Đợi Lạc Hiểu Nhiên thích ứng, anh bắt đầu vận động, hai chân cô gác lên người anh, thân hình lắc lư điên đảo.
Sau khi nỗi choáng váng, quay cuồng trôi qua, cô không biết đang rơi xuống vực sâu vô tận hay bay lên đỉnh cao hoan lạc...
Sau vài cú nhấn người, Hoắc Cao Lãng lật người cô lại, một tay anh đỡ lưng cô, tiến vào cơ thể cô từ phía sau, một tay anh đỡ gáy cô, ép cô quay lại để anh hôn đến nghẹt thở.
-“ ưm... nhẹ chút.” Lạc Hiểu Nhiên khó khăn lên tiếng.
Cũng không biết qua bao lâu, khi Hoắc Cao Lãng hoàn toàn giải phóng dục vọng trong cơ thể cô. Lạc Hiểu Nhiên đã mềm nhũn nằm trên giường, tay chân không thèm động đậy.
Hoắc Cao Lãng hôn lên trán cô: “ anh bế vào phòng vệ sinh nhé”.
Sau khi vệ sinh sạch sẽ Hoắc Cao Lãng bế cô quay ngược trở ra, đặt cô nằm lên giường chính mình cũng nằm lên. Anh cầm điện thoại lên xem giờ: “ vẫn còn thời gian ngủ cùng anh một lúc”.
- “ Em còn phải quay về làm việc, đã trễ lắm rồi”.
- “ Không cần, Giang Kiêu đã sắp xếp rồi”.
Lạc Hiểu Nhiên cũng không nghĩ nhiều, anh sắp xếp xong tất cả rồi, cô cũng không tiện nói gì thêm, dù sao cô cũng đang rất mệt.
“ Bao giờ thì anh đi”. Lạc Hiểu Nhiên hỏi.
- “ 6 giờ tối, hôm nay”.
- “ Anh đã chuẩn bị quần áo chưa, hay là bây giờ về nhà chuẩn bị nha”.
- “ Không cần, anh cho người sắp xếp rồi”.Lạc Hiểu Nhiên nghe anh nói, thì ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.
Hoắc ngập ngừng một lát rồi mở miệng: “ ở nhà ngoan một chút nhé, xong
việc anh sẽ gọi cho em. Thời gian này em có việc gì thì tìm David nhé. Anh không có ở bên, đừng để anh lo lắng nhé”.
. “ Em biết rồi, em không đáng tin cậy như thế sao”. Lạc Hiểu Nhiên bĩu môi nói, nhưng trong lòng hạnh phúc không thôi.
Hoắc Cao Lãng lắc đầu: “ em cũng biết mình không đáng tin cậy. Đừng hứa cho qua với anh”.
- “ Vậy anh nói cho em biết, anh muốn em hứa thế nào.”
Hoắc Cao Lãng đưa tay sờ bụng cô, ý tứ sâu xa nói: “ lời hứa hữu hiệu nhất vẫn chưa hình thành trong này”. Ý cười trên khoé miếng anh càng lúc càng sâu
“ Cũng nói là để tự nhiên, lâu như vậy vẫn không có gì, có phải là anh yếu quá không”. Lạc Hiểu Nhiên không sợ chết trêu chọc anh.
“ Haha”. Hoắc Cao Lãng chợt cười: “ yếu hay không chắc phải mới vừa rồi em không còn sức nói chuyện sao, anh bế em, tay em còn không ôm nỗi anh. Em có muốn thử lại không”.
Lạc Hiểu Nhiên ra sức lắc đầu, gì mà thử lại, muốn lấy mạng cô sao. Bây giờ cô vẫn còn chưa lấy lại giọng.
Lạc Hiểu Nhiên khẽ đánh anh một cái: “ anh đáng ghét, không nói với anh nữa. Nói xong, cô quay lại đưa lưng về phía anh.
Hoắc Cao Lãng cười khẽ, ôm cô từ phía sau, anh chồm người tới hôn lên cổ cô, trêu chọc đến lúc cô chịu hết nổi, mặt mũi đã đỏ ửng mới buông tha.Lạc Hiểu Nhiên oán giận nhìn anh, người đàn ông xấu xa này, cô nói có một câu, anh liền lập tức làm cho cô biết, anh có yếu hay không. Đáng ghét!!.
“ Em không ngủ sao, chừng mắt anh cái gì, em muốn nữa à”.
- “ Ai nói, em đi ngủ đây”. Nói xong liền nhắm mắt lại.
Lạc Hiểu Nhiên bĩu môi: “ thành ý gì chứ. Anh cũng đã nói việc gì cũng phải nói với anh, ngược lại anh làm nhiều chuyện như vậy lại không nói với em”.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, nâng cằm cô lên, giữa lông mày là ý cười nhàn nhạt: "Anh không muốn em có áp lực tâm lý, anh không muốn em phải lo lắng”.
Trái tim Lạc Hiểu Nhiên phút chốc tan ra như tuyết đầu mùa.
“ Ông xã, cám ơn”.
Hoắc Cao Lãng vén sợi tóc đang rũ xuống bên vai cô, khẽ nói: “ nói suông vậy thôi sao”.
“ vâng”. Lạc Hiểu Nhiên hôm nay thật sự đuối lý, mặc cho tay anh đùa nghịch sợi tóc của mình.
Động tác của anh nhàn nhã lại chậm rãi, ngón tay thon dài tùy ý quấn lấy lọn tóc của cô.
- “ Em ăn no chưa”.
Lạc Hiểu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.
- “ Vậy bây giờ đến lượt anh ăn”.
- “ ừm, anh ăn đi, ban nãy em ăn vẫn còn nhiều lắm”. Cô dùng đũa sắp xếp đồ ăn lại, sau đó lấy một đôi đũa sạch đưa cho anh.
Kết quả, anh lại cười khẽ, không hề nhìn những thứ trên bàn, mà kéo cô đến cạnh bàn rồi cúi xuống hôn dọc theo cổ cô.
Trên người, Lạc Hiểu Nhiên mặc bộ đồ công sở còn khoác thêm một chiếc áo khoác dạ ở ngoài, trời bắt đầu vào đông nên thời tiết khá lạnh. Cô mặc kín đáo đến mức anh chỉ muốn lập tức xé toạc nó ra, mà nuốt cô vào bụng.
Nụ hôn của anh làm cô hoàn toàn mềm nhũn.
Mãi đến khi Hoắc Cao Lãng hôn lên môi cô, Lạc Hiểu Nhiên mới giật mình nhận ra anh hôn càng lúc càng sâu, càng lúc càng trêu người.
Anh hôn sang khóe môi cô, sau đó tới gương mặt nóng hổi, rồi lại cắn vành tai, phả hơi thở vào tai cô: “ bây giờ em dùng hành động cám ơn anh đi. Không phải em chỉ thích nói suông đây chứ”.
Lạc Hiểu Nhiên dựa vào đầu vai anh, cảm nhận được nhiệt độ trên người anh. Trong lòng anh, cơ thể cô đang dần nhũn ra bởi chỗ mẫn cảm ở tai đang bị trêu chọc và kích thích liên tục.
-"Anh muốn thế nào?" Cô hơi nghiêng đầu trên vai anh, nhìn anh chăm chú bằng đôi mắt long lanh: “ thật sự anh muốn nhận lời cám ơn của em sao”.
Hoắc Cao Lãng nắm lấy bàn tay của cô, đặt lên môi hôn một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “vào phòng ngủ nhé” Anh nhướng mày cười nhẹ.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu không chút do dự: "Được.". Đêm nay, phải xa anh hơn một tháng, cô có do dự cũng không được.
Anh ôm cô vào phòng, trên đoạn đường đi nụ hôn của anh rơi xuống tai cô. Mỗi lần bị anh cắn vào vành tai, cô đều bủn rủn cả tay chân. Cô áp vào gò má anh thử tránh né, nhưng không tránh được, nên chỉ đành ôm chặt lấy anh xin tha.Lạc Hiểu Nhiên chống tay lên ngực anh, né tránh nói: “ anh từ từ”.
Không đợi cô nói xong, anh kéo mạnh cô vào lòng, hôn lên cổ cô.
Cô chưa kịp thích ứng đã bị anh bế lên, đè vô bức tường trong phòng ngủ.
Lạc Hiểu Nhiên bị kẹt giữa anh và bức tường.
Anh vừa hôn vừa gấp gáp cởi áo sơ mi của anh, tiếp theo liền thuần thục cởi sạch quần của Lạc Hiểu Nhiên.
Ngoài trời đang lạnh, cả cơ thể trần trụi, Lạc Hiểu Nhiên lạnh nhất thời kêu lên: “ ôi lạnh quá”.
Hoắc Cao Lãng ôm cô rất chặt, hơi thở gấp gáp của anh phả vào làn môi cô: “ một chút nữa sẽ không lạnh”.
Anh bế cô về giường để cô nằm xuống, thân hình anh đè xuống người cô. Tay anh ôm trọn bầu ngực của cô rồi cúi xuống ngậm lấy .. Nụ hoa nhạy cảm bị anh kéo mút đến ửng đỏ. Cô không phản kháng mà còn hơi ưỡng người nghênh hợp cùng anh,
Hai chân cô bị anh tách ra, gập lại trước mặt anh. Ngón tay anh thâm nhập vào trong, tận tình trêu đùa bất chấp sự run rẩy của cô, cho đến khi ngón tay anh ướt rượt.
Hoắc Cao Lãng nghiến răng, một cú nhấn người khiến Lạc Hiểu Nhiên run rẩy không thôi, miệng bất giác phát âm thanh.
Đợi Lạc Hiểu Nhiên thích ứng, anh bắt đầu vận động, hai chân cô gác lên người anh, thân hình lắc lư điên đảo.
Sau khi nỗi choáng váng, quay cuồng trôi qua, cô không biết đang rơi xuống vực sâu vô tận hay bay lên đỉnh cao hoan lạc...
Sau vài cú nhấn người, Hoắc Cao Lãng lật người cô lại, một tay anh đỡ lưng cô, tiến vào cơ thể cô từ phía sau, một tay anh đỡ gáy cô, ép cô quay lại để anh hôn đến nghẹt thở.
-“ ưm... nhẹ chút.” Lạc Hiểu Nhiên khó khăn lên tiếng.
Cũng không biết qua bao lâu, khi Hoắc Cao Lãng hoàn toàn giải phóng dục vọng trong cơ thể cô. Lạc Hiểu Nhiên đã mềm nhũn nằm trên giường, tay chân không thèm động đậy.
Hoắc Cao Lãng hôn lên trán cô: “ anh bế vào phòng vệ sinh nhé”.
Sau khi vệ sinh sạch sẽ Hoắc Cao Lãng bế cô quay ngược trở ra, đặt cô nằm lên giường chính mình cũng nằm lên. Anh cầm điện thoại lên xem giờ: “ vẫn còn thời gian ngủ cùng anh một lúc”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “ Em còn phải quay về làm việc, đã trễ lắm rồi”.
- “ Không cần, Giang Kiêu đã sắp xếp rồi”.
Lạc Hiểu Nhiên cũng không nghĩ nhiều, anh sắp xếp xong tất cả rồi, cô cũng không tiện nói gì thêm, dù sao cô cũng đang rất mệt.
“ Bao giờ thì anh đi”. Lạc Hiểu Nhiên hỏi.
- “ 6 giờ tối, hôm nay”.
- “ Anh đã chuẩn bị quần áo chưa, hay là bây giờ về nhà chuẩn bị nha”.
- “ Không cần, anh cho người sắp xếp rồi”.Lạc Hiểu Nhiên nghe anh nói, thì ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.
Hoắc ngập ngừng một lát rồi mở miệng: “ ở nhà ngoan một chút nhé, xong
việc anh sẽ gọi cho em. Thời gian này em có việc gì thì tìm David nhé. Anh không có ở bên, đừng để anh lo lắng nhé”.
. “ Em biết rồi, em không đáng tin cậy như thế sao”. Lạc Hiểu Nhiên bĩu môi nói, nhưng trong lòng hạnh phúc không thôi.
Hoắc Cao Lãng lắc đầu: “ em cũng biết mình không đáng tin cậy. Đừng hứa cho qua với anh”.
- “ Vậy anh nói cho em biết, anh muốn em hứa thế nào.”
Hoắc Cao Lãng đưa tay sờ bụng cô, ý tứ sâu xa nói: “ lời hứa hữu hiệu nhất vẫn chưa hình thành trong này”. Ý cười trên khoé miếng anh càng lúc càng sâu
“ Cũng nói là để tự nhiên, lâu như vậy vẫn không có gì, có phải là anh yếu quá không”. Lạc Hiểu Nhiên không sợ chết trêu chọc anh.
“ Haha”. Hoắc Cao Lãng chợt cười: “ yếu hay không chắc phải mới vừa rồi em không còn sức nói chuyện sao, anh bế em, tay em còn không ôm nỗi anh. Em có muốn thử lại không”.
Lạc Hiểu Nhiên ra sức lắc đầu, gì mà thử lại, muốn lấy mạng cô sao. Bây giờ cô vẫn còn chưa lấy lại giọng.
Lạc Hiểu Nhiên khẽ đánh anh một cái: “ anh đáng ghét, không nói với anh nữa. Nói xong, cô quay lại đưa lưng về phía anh.
Hoắc Cao Lãng cười khẽ, ôm cô từ phía sau, anh chồm người tới hôn lên cổ cô, trêu chọc đến lúc cô chịu hết nổi, mặt mũi đã đỏ ửng mới buông tha.Lạc Hiểu Nhiên oán giận nhìn anh, người đàn ông xấu xa này, cô nói có một câu, anh liền lập tức làm cho cô biết, anh có yếu hay không. Đáng ghét!!.
“ Em không ngủ sao, chừng mắt anh cái gì, em muốn nữa à”.
- “ Ai nói, em đi ngủ đây”. Nói xong liền nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro