Hẹn Anh Ở Kiếp Sau

Chương 223

An Ngôn

2024-11-23 18:09:31



Cô đi tới vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó sửa sang lại một chút để tự lên tinh thần cho mình, cuối cùng nhìn lại mình trong gương, sau khi suy nghĩ thận trọng vẫn quyết định.

Ngày mai, cô sẽ từ chức, cô không muốn có bất cứ dính dáng gì với anh.

Mặc dù, bốn năm qua công việc này đã trở thành mục tiêu phấn đấu của cô. Bây giờ, đã có chút khởi sắc, nhưng sau khi trải qua chuyện tối nay cô không muốn tiếp tục làm ở đây nữa. Bất kể đời này cho dù cô đi nơi nào đều không thể hoàn toàn tránh được Hoắc Cao Lãng, nhưng nếu phải gặp như này thì cô thà lần nữa tìm việc làm. Và có thể cô cũng sẽ đến một thành phố khác.

Hít sâu một hơi, ổn định tinh thần một lúc cô quyết định quay về phòng. Dù sao bây giờ đột nhiên biến mất cũng làm cho giám đốc khó xử. Hơn ai hết cô hiểu rõ con người Hoắc Cao Lãng như thế nào.

Vừa mở cửa ra trong nháy mắt cô liền thấy trên tường đối diện nhà vệ sinh có một người đàn ông vóc dáng thật cao, một tay nhét túi quần một tay kẹp một điếu thuốc, trên thùng rác bên cạnh người đàn ông kia đã có vài tàn thuốc, mà điếu thuốc kẹp trên ngón tay kia đã đốt đến một nửa.

Bốn năm không thấy, dường như anh đã hút thuốc nhiều hơn.

Có điều dáng vẻ hút thuốc của anh rất hấp dẫn. Trước kia, khi còn ở bên nhau thỉnh thoảng anh cũng sẽ hút thuốc nhưng đều tránh cô rất xa, khi ấy cô cũng không để ý quá nhiều.

Lần này, cô nhận định rất rõ ràng Hoắc Cao Lãng là vì cô mà tới trước cửa phòng vệ sinh mà hút thuốc. thấy dáng vẻ chờ đợi mình của anh không hề khiến cô có bao nhiêu bất ngờ.

Cô nhíu mi, giọng tỉnh táo nhưng mang theo mấy phần hời hợt: “Hoắc tổng, anh chờ tôi”.

Điếu thuốc trên tay Hoắc Cao Lãng khẽ giật giật, anh nheo tròng mắt lại, gật đầu: “Phải, chờ em. Em không khoẻ sao”.

“ Tôi có thể hiểu là anh đang quan tâm tôi không

- “ Phải, anh quan tâm em.”

- “ Nhưng tôi không tin”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lạc Hiểu Nhiên lạnh lùng nhếch mép một cái: “Xin lỗi Hoắc tổng, thân thể tôi có chút không thoải mái, xin phép đi trước. Nếu như, ngài tiện thì nói một tiếng với cấp trên của tôi, dự án hợp tác cùng Hoắc thị tôi không nhận được. Dĩ nhiên nếu Hoắc tổng không tiện gửi lời thì tự tôi sẽ nói... A..”

Cổ tay cô bỗng nhiên bị níu lại, chân đi giày cao gót của cô mất thăng bằng, người cũng nhào về phía trước, eo thon đã bị một bàn tay đàn ông giữ lấy. Cảm giác quen thuộc như vậy khiến trái tim cả hai người đều rung lên một nhịp, vừa xa lạ vừa sợ hãi, không ai nhúc nhích.

- “ Gọi anh Hoắc tổng, em thấy vui sao.”

Lạc Hiểu Nhiên giật thót nhìn vào mắt anh, cô lạnh lùng nhếch khoé miệng: “ anh là đối tác của công ty, dù thế nào tôi cũng phải gọi anh một tiếng Hoắc tổng”.

- “ Nếu anh không là đối tác của công ty em, em sẽ gọi anh như thế”.

Lạc Hiểu Nhiên lúc này không lên tiếng nữa. Cách tốt nhất để không bị người đàn ông này đưa vào tròng là im lặng.

- “ Trước kia, lúc thân mật em gọi anh một tiếng ông xã, còn không em sẽ gọi Cao Lãng”.

Môi anh bỗng nhiên tiến gần sát gò má cô, trái tim Lạc Hiểu Nhiên nhót một cái, hai tay theo bản năng đưa tới trước ngực Hoắc Cao Lãng đẩy ra nhưng bị anh cường nắm lấy đưa ra sau lưng. Mặt cô đầy ảo não, cô ngửa cổ há miệng vừa muốn nói gì thì đã bị bờ môi anh hung mãnh chặn lại.

"Um.."

Lạc Hiểu Nhiên hoàn toàn bị anh chèn ép, anh kéo cô đi về sau hai bước, đem người cô nặng nề đẩy tựa vào vách tường dài của hành lang, buông lỏng tay cô ra rồi giữ chặt lấy eo thon của cô, thân thể cứng rắn của anh áp vào người cô.

-“Ưm... Lạc Hiểu Nhiên hoàn toàn không ngờ anh sẽ đột nhiên hôn mình, cô muốn đẩy anh ra nhưng sức lực đàn ông lớn hơn cô nhiều, bất kể là bốn năm trước hay bốn năm sau, loại tiếp xúc thân mật như này cô vĩnh viễn sẽ không là đối thủ của anh.

Cô chỉ kêu hai tiếng, âm thanh sau đó đã bị anh nuốt lấy, tay chân cô lộn xộn, thân thể cũng giãy giụa nhưng hết lần này đến lần khác cũng không thoát ra được chút nào, mà cô giãy giụa vừa vặn khiến cho cơ thể anh lại phản ứng rõ ràng hơn.

- “ Đừng, đừng giãy giụa nữa, anh chỉ muốn hôn em, đứng yên đi, nếu không anh sẽ không biết mình sẽ làm tới cái gì đâu”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hơi thở của anh nặng nề, hai tay bấm chặt lấy eo cô, dán lên bờ môi mỏng của cô tham lam cướp lấy, vừa thở dốc vừa nói: “ anh đảm bảo sẽ không làm gì quá đáng, anh chỉ muốn ôm em, hôn em. Hiểu Nhiên, em không nhớ anh sao.”

Tay Hoắc Cao Lãng vốn ôm eo cô lúc này từ từ vuốt lấy eo thon của cô, ngón tay hơi lạnh chạm vào làm cô hoảng hốt

-“Không muốn!” Tay cô có chút hốt hoảng giữ lấy cổ tay Hoắc Cao Lãng, dùng sức đẩy một cái, mặt cũng quay sang một bên, cố gắng hết sức mở miệng: “Không muốn, đừng chạm vào tôi, buông tôi ra, Hoắc Cao Lãng”.

Cô kháng cự, giãy giụa càng khiến Hoắc Cao Lãng muốn chiếm lấy cô làm của riêng. Đàn ông luôn như vậy, trong chuyện tình cảm luôn mang tâm thế tương đối ngang ngược, đối mặt với người phụ nữ luôn phải cất giấu trong tim lâu như vậy sao có thể dửng dưng?

Vừa rồi ở phòng ăn, nếu không phải ở trước mặt nhiều người như vậy thì anh đã sớm trực tiếp ôm cô vào lòng, dùng những lời nói kỳ kỳ quái quái kia cũng chỉ là để cô rời khỏi phòng ăn, mục đích của anh chính là vì như vậy.

Chỉ như vậy anh mới có thể ở riêng với cô, anh nhớ nụ hôn này, muốn ôm cô, muốn... cô.

“ Anh muốn em”.

. “ ưm... tôi...không muốn”.

Hoắc Cao Lãng cắn môi của cô, hơi thở nặng nề, toàn thân cũng căng thẳng.

Lạc Hiểu Nhiên càng giãy giụa anh càng ôm chặt lấy, anh độc chiếm lấy bờ môi của cô. Đôi môi này, cơ thể này, tâm trí này, bốn năm qua chưa lúc nào mà anh quên được. Không ai biết được, bốn năm qua nỗi nhớ cô như đã ăn mòn tâm trí anh.

Cô dùng sức rút tay mình, muốn đẩy Hoắc Cao Lãng ra. Thân thể đàn ông nặng nề đè ở trên người, cô đẩy không ra, cô liền vung tay lên bạt tai về phía anh nhưng tay bị Hoắc Cao Lãng giữ lấy.

- “ Hoắc Cao Lãng, anh buông tôi ra”. Lạc Hiểu Nhiên nghiến răng nói.

Mắt Hoắc Cao Lãng đã đỏ au mang theo mấy phần khó nhịn. Anh đưa mắt nhìn tay cô đã tạo thành nắm đấm trong tay anh, cau mày: “ anh khiến em ghét đến như vậy sao, Lạc Hiểu Nhiên. Anh chạm vào em một chút em liền muốn đánh anh”.

-“Phải, tôi rất ghét anh!” Lạc Hiểu Nhiên cắn môi, nói to: “Anh đã kết hôn rồi tại sao còn chạm vào tôi? Anh không cảm thấy mình rất dơ bẩn sao? Hoắc Cao Lãng, anh coi tôi là cái gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hẹn Anh Ở Kiếp Sau

Số ký tự: 0