Chương 226
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Thật ra có trúng kế hay không, đây còn không phải là nhìn vào lòng mình sao?
Muốn buông bỏ một người, né tránh vĩnh viễn không phải là biện pháp tốt nhất, có lẽ dũng cảm đối mặt cũng không phải là không tốt.
Cô thật vất vả mới vượt qua được.
-“ Cám ơn Hoắc tổng đã coi trọng tôi như vậy, nhưng xin lỗi, tôi không từ chức, nhưng dự án của Hoắc thị tôi sẽ không làm. Xin Hoắc tổng đem tâm tư đặt vào người khác”.
Lạc Hiểu Nhiên chỉ về con đường phía trước, nói không cần suy nghĩ: “Có điều Hoắc tổng, sau này những chuyện như lái xe đưa về nhà không dám lại phiền tới Hoắc tổng, phiền anh dừng xe ở ngã tư phía trước, tôi muốn xuống xe.
-“Muộn rồi, anh đưa em về nhà.”
-“Không cần, ông xã tôi nhìn thấy sẽ không hay lắm, tự tôi có thể gọi xe được.” Lạc Hiểu Nhiên đã đưa tay tới đè xuống tay lái của Hoắc Cao Lãng, cau mày nói: “ Hoắc tổng, tôi là người đã có gia đình, không nên làm người khác khó chịu đúng không?”
Hoắc Cao Lãng nhìn đôi tay mềm mại nhỏ bé của cô, siết chặt tay lái, ánh mắt có chút thất thần nhưng chỉ chốc lát anh liền gật đầu, tỉnh bơ nói: “ Em không cần phải lặp đi lặp lại em đã có gia đình. Anh tự có chừng mực. Anh không tiễn em nữa. Có điều đi đường cẩn thận.”
Lạc Hiểu Nhiên cũng không nói gì, chờ Hoắc Cao Lãng mở khóa xe liền nhanh chóng đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Người đàn ông trong xe cũng không lập tức rời đi, anh ngồi bên trong xe nhìn người phụ nữ cách đó không xa đứng ở ven đường, khoảng 10 phút sau vẫn không có xe tới.
Hoắc Cao Lãng thấy cô có ý định đi về phía trước liền lấy điện thoại ra gọi. Chỉ nói mấy câu đơn giản, sau khi cất điện thoại quả nhiên thân thể nhỏ nhắn kia đã đi về phía trước, anh chạy chầm chậm theo sau duy trì khoảng cách nhất định, đại khái khoảng hơn mười phút sau liền có một chiếc taxi tới, anh nhìn Lạc Hiểu Nhiên lên xe, lúc này mới dừng xe lại.
Cầm một điếu thuốc, đốt, ngậm trong miệng, hít vào hai hơi, vẫn cảm thấy rất khổ sở. Miệng anh đều là vị đắng, anh đưa tay kẹp điếu thuốc tùy ý đặt ở mép cửa kính, thờ ơ đùa bỡn điếu thuốc, tay kia day huyệt thái dương.
Anh lấy điện thoại gọi đi một cuộc nữa, sau khi bên kia bắt máy anh chỉ ngắn gọn nói: “ Tôi cần tất cả thông tin của Helen”. Nói xong liền tắt máy.
་་
Không biết bây giờ cô đã về đến nhà chưa, người đàn ông mà cô gọi là chồng kia dáng vẻ sẽ như thế nào, anh thật sự rất tò mò. Gặp lại cô ở nước Pháp, anh quả thật rất bất ngờ, lúc ở khách sạn cô đẩy cửa bước vào, anh thật không tin vào mắt mình, anh sợ mình sẽ nhìn nhầm, nhưng khi ánh mắt cô chạm vào anh rõ ràng cô khựng lại, anh mới xác nhận được chắc chắn mình không nhìn nhầm. Khoảng khắc ấy, anh nhém chút đã kích động đứng dậy đi tới ôm cô vào lòng, người phụ nữ này, bốn năm anh chưa từng quên một giây phút nào.
Thời điểm ấy trong đầu anh đã nảy lên một điều chắc chắn rằng, đã gặp được cô rồi, cho dù như thế nào anh sẽ một lần nữa ở bên cạnh cô. Cho nên, lúc đó anh mới tỏ ra thờ ơ, dù thế nào rốt cuộc cô ấy cũng đã trở lại, bây giờ đã ở cách mình rất gần. Có thể nói chuyện được là tốt rồi, hẳn sẽ tiến tới dần dần, người phụ nữ hận không thể thu mình vào mai rùa này anh không thể quá vội vàng được. Mà vừa rồi ở khách sạn kia anh quả thật đã quá vội vàng, anh nhất định phải từng bước từng bước mà đi tới.
Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại di động reo, Hoắc Cao Lãng phẩy tàn thuốc lá, cầm lấy điện thoại ra nghe: “Ừ, nói đi”.
Đầu bên kia không biết nói gì, ánh mắt anh trong nháy mắt trầm xuống một ít, không ai thấy được trong đêm tối mắt anh ánh lên sắc bén, môi mỏng mím chặt: “Tháng này là lần thứ mấy rồi?... Ừ, tiếp tục cho người đi theo cô ta là được, nhớ thứ tôi muốn phải giữ cho thật kỹ... Ừ, Kiều Nhất Minh bên kia cứ đánh tiếng cho ông ta. Đối với ông ta khi rối loạn nhất định là cơ hội tốt”.
Bên kia lại nói thêm một thông tin nữa, khiến Hoắc Cao Lãng trầm tư lặp lại: “ Kiều Nhất Thành, được cứ như vậy đi”.
Cúp điện thoại, Hoắc Cao Lãng híp mắt lại, tia sắc nhọn vẫn chưa thu vào được che khuất bởi đám khói trắng lượn lờ kia.
20 phút sau Lạc Hiểu Nhiên đã về tới nhà.
Sau một thời gian không gặp, thêm vừa rồi Lạc Hiểu Nhiên đã gặp Hoắc Cao Lãng cô không biết có nên nói cho David nghe không, lúc ăn cơm hai người ngồi đối diện với nhau cũng rất trầm tĩnh, không chút nào là không được tự nhiên, hai người đều rất thích không khí này.
David gắp thức ăn vào trong bát Lạc Hiểu Nhiên: “ ăn nhiều một chút, hôm nay tâm trạng em không tốt sao”.
“ Em không sao ạ.”
David buông đũa xuống nhìn vào cô: “ thật không, Helen em có tâm bệnh, tâm trạng trong lòng không tốt em là người biết rõ nhất nói sẽ ảnh hưởng xấu như thế nào mà”.
Lạc Hiểu Nhiên lúc này cũng buông đũa xuống thở dài, uể oải nói: “ nói sao nhỉ..., khi anh về nước, có ai biết em ở Pháp không?”.
- “ Sao thế”. David nghi hoặc hỏi.
Lạc Hiểu Nhiên xua tay: “ em không có gì đâu, em về phòng trước nhé”. Nói xong, liền đứng nhanh dậy chạy thoái thác về phòng.
Đến lúc cô quay trở ra David vẫn chưa đi, mà anh ấy đang ngồi trên sofa xem tin tức. Nhưng không ngờ lúc cô bước tới trên ti vi lại thấy một người không nên thấy nhất.
Muốn buông bỏ một người, né tránh vĩnh viễn không phải là biện pháp tốt nhất, có lẽ dũng cảm đối mặt cũng không phải là không tốt.
Cô thật vất vả mới vượt qua được.
-“ Cám ơn Hoắc tổng đã coi trọng tôi như vậy, nhưng xin lỗi, tôi không từ chức, nhưng dự án của Hoắc thị tôi sẽ không làm. Xin Hoắc tổng đem tâm tư đặt vào người khác”.
Lạc Hiểu Nhiên chỉ về con đường phía trước, nói không cần suy nghĩ: “Có điều Hoắc tổng, sau này những chuyện như lái xe đưa về nhà không dám lại phiền tới Hoắc tổng, phiền anh dừng xe ở ngã tư phía trước, tôi muốn xuống xe.
-“Muộn rồi, anh đưa em về nhà.”
-“Không cần, ông xã tôi nhìn thấy sẽ không hay lắm, tự tôi có thể gọi xe được.” Lạc Hiểu Nhiên đã đưa tay tới đè xuống tay lái của Hoắc Cao Lãng, cau mày nói: “ Hoắc tổng, tôi là người đã có gia đình, không nên làm người khác khó chịu đúng không?”
Hoắc Cao Lãng nhìn đôi tay mềm mại nhỏ bé của cô, siết chặt tay lái, ánh mắt có chút thất thần nhưng chỉ chốc lát anh liền gật đầu, tỉnh bơ nói: “ Em không cần phải lặp đi lặp lại em đã có gia đình. Anh tự có chừng mực. Anh không tiễn em nữa. Có điều đi đường cẩn thận.”
Lạc Hiểu Nhiên cũng không nói gì, chờ Hoắc Cao Lãng mở khóa xe liền nhanh chóng đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Người đàn ông trong xe cũng không lập tức rời đi, anh ngồi bên trong xe nhìn người phụ nữ cách đó không xa đứng ở ven đường, khoảng 10 phút sau vẫn không có xe tới.
Hoắc Cao Lãng thấy cô có ý định đi về phía trước liền lấy điện thoại ra gọi. Chỉ nói mấy câu đơn giản, sau khi cất điện thoại quả nhiên thân thể nhỏ nhắn kia đã đi về phía trước, anh chạy chầm chậm theo sau duy trì khoảng cách nhất định, đại khái khoảng hơn mười phút sau liền có một chiếc taxi tới, anh nhìn Lạc Hiểu Nhiên lên xe, lúc này mới dừng xe lại.
Cầm một điếu thuốc, đốt, ngậm trong miệng, hít vào hai hơi, vẫn cảm thấy rất khổ sở. Miệng anh đều là vị đắng, anh đưa tay kẹp điếu thuốc tùy ý đặt ở mép cửa kính, thờ ơ đùa bỡn điếu thuốc, tay kia day huyệt thái dương.
Anh lấy điện thoại gọi đi một cuộc nữa, sau khi bên kia bắt máy anh chỉ ngắn gọn nói: “ Tôi cần tất cả thông tin của Helen”. Nói xong liền tắt máy.
་་
Không biết bây giờ cô đã về đến nhà chưa, người đàn ông mà cô gọi là chồng kia dáng vẻ sẽ như thế nào, anh thật sự rất tò mò. Gặp lại cô ở nước Pháp, anh quả thật rất bất ngờ, lúc ở khách sạn cô đẩy cửa bước vào, anh thật không tin vào mắt mình, anh sợ mình sẽ nhìn nhầm, nhưng khi ánh mắt cô chạm vào anh rõ ràng cô khựng lại, anh mới xác nhận được chắc chắn mình không nhìn nhầm. Khoảng khắc ấy, anh nhém chút đã kích động đứng dậy đi tới ôm cô vào lòng, người phụ nữ này, bốn năm anh chưa từng quên một giây phút nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời điểm ấy trong đầu anh đã nảy lên một điều chắc chắn rằng, đã gặp được cô rồi, cho dù như thế nào anh sẽ một lần nữa ở bên cạnh cô. Cho nên, lúc đó anh mới tỏ ra thờ ơ, dù thế nào rốt cuộc cô ấy cũng đã trở lại, bây giờ đã ở cách mình rất gần. Có thể nói chuyện được là tốt rồi, hẳn sẽ tiến tới dần dần, người phụ nữ hận không thể thu mình vào mai rùa này anh không thể quá vội vàng được. Mà vừa rồi ở khách sạn kia anh quả thật đã quá vội vàng, anh nhất định phải từng bước từng bước mà đi tới.
Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại di động reo, Hoắc Cao Lãng phẩy tàn thuốc lá, cầm lấy điện thoại ra nghe: “Ừ, nói đi”.
Đầu bên kia không biết nói gì, ánh mắt anh trong nháy mắt trầm xuống một ít, không ai thấy được trong đêm tối mắt anh ánh lên sắc bén, môi mỏng mím chặt: “Tháng này là lần thứ mấy rồi?... Ừ, tiếp tục cho người đi theo cô ta là được, nhớ thứ tôi muốn phải giữ cho thật kỹ... Ừ, Kiều Nhất Minh bên kia cứ đánh tiếng cho ông ta. Đối với ông ta khi rối loạn nhất định là cơ hội tốt”.
Bên kia lại nói thêm một thông tin nữa, khiến Hoắc Cao Lãng trầm tư lặp lại: “ Kiều Nhất Thành, được cứ như vậy đi”.
Cúp điện thoại, Hoắc Cao Lãng híp mắt lại, tia sắc nhọn vẫn chưa thu vào được che khuất bởi đám khói trắng lượn lờ kia.
20 phút sau Lạc Hiểu Nhiên đã về tới nhà.
Sau một thời gian không gặp, thêm vừa rồi Lạc Hiểu Nhiên đã gặp Hoắc Cao Lãng cô không biết có nên nói cho David nghe không, lúc ăn cơm hai người ngồi đối diện với nhau cũng rất trầm tĩnh, không chút nào là không được tự nhiên, hai người đều rất thích không khí này.
David gắp thức ăn vào trong bát Lạc Hiểu Nhiên: “ ăn nhiều một chút, hôm nay tâm trạng em không tốt sao”.
“ Em không sao ạ.”
David buông đũa xuống nhìn vào cô: “ thật không, Helen em có tâm bệnh, tâm trạng trong lòng không tốt em là người biết rõ nhất nói sẽ ảnh hưởng xấu như thế nào mà”.
Lạc Hiểu Nhiên lúc này cũng buông đũa xuống thở dài, uể oải nói: “ nói sao nhỉ..., khi anh về nước, có ai biết em ở Pháp không?”.
- “ Sao thế”. David nghi hoặc hỏi.
Lạc Hiểu Nhiên xua tay: “ em không có gì đâu, em về phòng trước nhé”. Nói xong, liền đứng nhanh dậy chạy thoái thác về phòng.
Đến lúc cô quay trở ra David vẫn chưa đi, mà anh ấy đang ngồi trên sofa xem tin tức. Nhưng không ngờ lúc cô bước tới trên ti vi lại thấy một người không nên thấy nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro